Người phụ nữ dáng dấp bệ vệ kiêu ngạo, có bằng có chứng, há miệng nói quang quác không ngừng. Cùng góc độ đó, sự im lặng của người đàn ông ở trong mắt mọi người, trông như cam chịu không hề lo lắng. Bạch Lộc đứng một lát, nghe hiểu đại khái, ý tứ là người phụ nữ doanh nhân này nhận được điện thoại chuyển phát đi xuống lấy hàng, nhưng được cho hay đã có người vừa mới lấy đi. Cái này do Tần Long giao, cái túi đồ của anh còn đeo trên người, người ngoài đoán có lẽ có hiểu lầm chăng, biết đâu nhớ nhầm công ty chuyển phát hoặc là người quen biết giúp lấy đồ. Người phụ nữ lập tức phủ quyết, khăng khăng đã kiểm tra đối chiếu, xác định là người này giao hàng, hơn nữa chị ta nhận được điện thoại đi xuống đây, trên đường căn bản không ai biết. Cái này còn chưa xong, quan trọng là người phụ nữ này nói trong kiện hàng có trang sức trị giá hơn mười nghìn, cũng nói xa nói gần chỉ người giao hàng tay chân không sạch sẽ, nói cái gì cũng không chịu thả anh đi. Lôi ra chuyện đồ vật đắt tiền, việc này liền trở nên khó giải quyết. Bạch Lộc từ phía sau ngó nhìn khuôn mặt nghiêng của Tần Long, anh tỏ ra bình tĩnh, không có phản bác gì, im lặng chờ người phụ nữ nói hết, giống như vu khống người khác không hắt trúng người. Nhưng mà người nói nhiều luôn có vẻ có lý, người ngoài nghe một hồi, dần dần đứng về phía lập trường của người phụ nữ kia. Thói đời là vậy, tình thế diễn biến mãnh liệt, dư luận luôn thiên về một phía. Bạch Lộc cuối cùng không nhìn được nữa, nhấc chân đứng ra, đứng trước mặt người phụ nữ, vóc dáng ngang bằng với đối phương mang giày cao gót, đôi mắt nhìn thẳng chị ta. Người phụ nữ doanh nhân trông thấy một cô gái đột nhiên ngăn chặn ở giữa, ánh mắt quan sát chứa vẻ hoài nghi, chị ta không hiểu hỏi: “Cô là ai?” Bạch Lộc hù chị ta: “Tôi là luật sư.” Nói xong lời này, cô rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt bắn ở sau lưng, có điều cô không nhìn lại, tiếp tục nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt. Người phụ nữ bị Bạch Lộc ngó nhìn đến nỗi mất tự nhiên, chị ta lui ra sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng: “Cô nhìn tôi làm gì?” Bạch Lộc làm như thật xem xét mặt mũi người này nhiều lần, lẩm bẩm đánh giá: “Hai con mắt không nhiều không ít, ngược lại miệng thì nhiều lắm.” Người phụ nữ nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô, chị ta tức giận nói: “Cô mắng ai đấy!” Bạch Lộc lắc đầu, giọng nói mang vẻ thương tiếc: “Xem ra lỗ tai cũng không tốt.” Người phụ nữ thở gấp: “Cô…” “Cô mọc ra con mắt thứ ba sao?” Bạch Lộc giành nói, tranh luận với chị ta, “Cô tận mắt thấy anh ấy cất giấu ư? Cô làm sao chứng minh bên trong nhất định là cái gì? Nói chuyện phải chú trọng bằng chứng, nếu không tôi có thể tố cáo cô vu khống phỉ báng.” Người phụ nữ nghe cô nói xong, chẳng hề lùi bước, chị ta hừ lạnh một tiếng rồi nói với mọi người: “Giờ có người đến giúp à, bọn họ khẳng định cùng một bọn, luật sư lợi hại, tuy nhiên ba tôi là thẩm phán đấy!” Bạch Lộc thấy chị ta ngang ngược không nói lý, chỉ có thể để sự thật nói chuyện, cô xoay người, đi tới bên cạnh Tần Long, ngửa đầu kề sát anh, hỏi: “Anh giao cho người ta ở đâu?” Tần Long cụp mắt nhìn cô nửa khắc, ánh mắt không nhìn thấu suy nghĩ, nhưng sắc mặt lạnh lùng của anh hơi dịu đi, hất cằm chỉ đại sảnh lầu một đằng trước: “Bên trong, bảo an không cho đi lên, có máy quay giám sát.” Bạch Lộc nhìn sang phía kia, trong đại sảnh trống trải không người, cũng không biết người quản lý đang ở đâu, trong lúc nhất thời thật chẳng thể nói rõ ràng. “Anh đưa cho ai?” Cô lại hỏi. “Một cô gái, nói quen biết cầm đi.” Tầm mắt anh dừng tại khuôn mặt cô, không biết đang nhìn cái gì, cho cô ảo giác trên mặt mình có hoa. Bạch Lộc sờ má phải: “Anh còn nhớ cô gái đó trông như thế nào không?” Anh gật đầu. Bạch Lộc tin tưởng anh nói thật. Cô đi tới bên cạnh người phụ nữ kia lần nữa, chỉ vào di động đối phương nói: “Cô gọi điện xác nhận với bàn tiếp tân của công ty cô đi, dù sao cũng phải có thường thức cơ bản chứ, cũng không thể dựa vào lời nói một phía của cô mà đưa ra kết luận.” Người phụ nữ nín thinh trong thời gian ngắn, hiển nhiên chưa xác định thông tin. Chị ta liếc nhìn Bạch Lộc hai cái, không cam tâm tình nguyện lấy ra di động, tự đi sang một bên gọi điện thoại. Ngay sau đó, chị ta lại trở về, khí thế càng cao hơn trước đó, như là tuyên bố với mọi người: “Đã hỏi, trên lầu nói không có!” Bạch Lộc chẳng nói gì. Người phụ nữ tưởng rằng cô không phản đối, chị ta thừa dịp miệng lưỡi lanh lẹ xoi mói: “Tôi nói việc này không liên quan tới cô, cô hãy mau đi đi, bây giờ tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đứng ra giải quyết chuyện này, nói không chừng là kẻ cắp chuyên nghiệp đó.” Câu cuối cùng âm thanh rất nhỏ, bốn chữ kia rất chói tai, Bạch Lộc tin Tần Long cũng nghe được, cô không biết anh có cảm tưởng gì, nhưng chỉ bản thân cô nghe được thôi đã hết sức khó chịu. Cô giận dữ kích động, ngón tay chỉ người phụ nữ kia, nói không lựa lời: “Miệng cô sạch sẽ chút đi, nói mấy lời mù quáng gì hả?” Người phụ nữ ngược lại mỉm cười: “Ôi, thẹn quá hóa giận rồi? Không bịa đặt nổi nữa phải không?” Bạch Lộc thở gấp trong lòng từ sớm, nhưng còn phải điều chỉnh cảm xúc bên ngoài, tranh luận với loại vô lại này, cô cũng muốn để người có thẩm quyền địa phương tham dự, nhưng một khi dính tới cảnh sát, hồ sơ của anh không khỏi bị lục ra, chẳng ai muốn bị vạch trần quá khứ. Cái gọi là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cô đảo mắt đột nhiên thoáng thấy bảo an đang trực ở bên ngoài, thế là dùng tay làm động tác mời với người phụ nữ kia: “Đi tới chỗ bảo an xem máy quay lần nữa rồi kết luận, là ai lấy có lẽ cô quen biết.” Người phụ nữ phớt lờ đề nghị của cô, ngược lại tự dưng trở nên cảnh giác: “Giờ cô muốn tôi dời tầm mắt, để anh ta chạy trốn phải không, tôi cho cô biết, cho dù các người chạy thoát tôi cũng tới công ty chuyển phát khiếu nại các người!” Bạch Lộc đau đầu đối diện với người như vậy, cô nản chí: “Mọi người cùng đi, cô không thiếu tay chân, đi hai bước cũng không chịu, muốn dựa vào cái miệng sinh sống thôi phải không?” Nói xong, cô ra vẻ kéo cổ tay người phụ nữ, muốn để cô ta thuận tiện yên tâm mình sẽ không chạy đi, nhưng lòng cảnh giới của đối phương quá cao, cô vừa muốn đụng vào chị ta liền hất tay giơ cao, sức lực không nhẹ, Bạch Lộc mất thăng bằng lùi ra sau… Cô không bắt được vật chống đỡ, nhưng cuối cùng chẳng hề ngã xuống, một bức tường thịt rắn chắc đỡ phía sau lưng cô, mới phòng ngừa nguy cơ té ngã. Bạch Lộc cúi đầu, một đôi tay nam giới rộng lớn đỡ hai vai cô, chặt chẽ còn chất chứa nhiệt độ. Cô quay đầu lại, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, mày chau lại, giọng nói thờ ơ mà vững chãi: “Cẩn thận một chút.” Không có quở trách, nhưng chẳng nghe ra có quan tâm hay không. Bạch Lộc đứng thẳng người, lấy tay vuốt mái tóc hơi rối, khẽ ừm. Cô bắt đầu nhớ lại ban nãy, hành động của mình có quá khích hay không, nhưng cho dù có cũng nằm trong lẽ phải, cô chưa bao giờ hy vọng người bên cạnh mình bị tổn hại. Nhưng khi cô cúi đầu nhìn kỹ càng, ban nãy anh không đứng ở vị trí hiện tại, thế nên không phải cô đụng vào anh, mà là anh đón đỡ cô. Phát hiện này khiến cô ung dung thản nhiên mím môi. Bên kia, Tần Long trước sau không lên tiếng giờ đây lại ra mặt, anh chặn ngang trước mặt Bạch Lộc, bờ lưng trông cao to cường tráng, ngăn chặn kín đáo tầm mắt của cô. Cô nghe thấy anh nói chuyện, giọng nói đột ngột vang dội: “Tới đồn cảnh sát không thành vấn đề, nhưng nếu cô động tay động chân, đừng trách tôi không khách sáo!” Khí thế Tần Long theo giọng nói dần dần hiện ra rõ ràng, khí thế của người phụ nữ kia ở trước mặt anh nhất thời thấp một đoạn, vì thế chị ta dùng lại bài cũ, xuyên tạc lời nói của anh coi là uy hiếp, khóc lóc kể lể đối phương chiếm lời còn bị táp ngược lại, yêu cầu người xung quanh phân xử công bằng. Tần Long chẳng thèm phản ứng, anh nói xong rồi trở lại, nhìn Bạch Lộc nói: “Cô còn đứng ở đây làm gì, làm chuyện của cô đi.” Bạch Lộc gãi cổ nói: “Tôi không có việc gì cả.” “Vậy tại sao cô ở đây?” “Tùy tiện dạo chơi thôi.” Cô nói dối không chớp mắt, mới vừa nói xong điện thoại liền vang lên, lấy ra xem, là Khương Kỳ gọi tới. Bạch Lộc tiện tay tắt máy, giương mắt nhìn anh, nói tới lời vừa rồi: “Anh đừng nghe cô ta, việc này không phức tạp, cảnh sát đến đây xem máy quay, đây là quy trình tìm bằng chứng.” Tần Long liếc nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười một tiếng: “Bằng chứng có thể làm gì chứ, cho dù đối phương không có đầy đủ bằng chứng, chỉ cần có lòng tố cáo tôi, thì cũng có thể vào trở lại thôi.” Nụ cười kia của anh ít nhiều mang chút tự giễu, khiến Bạch Lộc cảm thấy hơi hoang mang. “Không phải, anh phải tin tưởng pháp luật.” Cô nói. Anh không trả lời, nghiêng người, tầm mắt chuyển sang nơi khác. Bạch Lộc cảm thấy theo góc độ hiểu biết của anh thì lời giải thích của cô hơi yếu. Bạch Lộc không đi, cô lùi sang một bên, nhỏ giọng gọi điện cho Khương Kỳ, nói gặp bạn học cũ, tán gẫu một chút. Cúp máy, cô lại đi trở về, người phụ nữ vẫn đang đặt chuyện vô căn cứ. Nhưng sự việc hình như có chuyển cơ, một cô gái còn trẻ đột nhiên xông vào trong đám người, vội vàng bắt lấy người phụ nữ nói. Bạch Lộc cảm thấy bầu không khí hơi khác lạ. Cô gái kia hình như là cấp dưới của người phụ nữ, nói năng ôn tồn nhã nhặn, Bạch Lộc để ý trên tay cô ta cầm một cái bọc, bị người phụ nữ tháo ra ngay tại chỗ. Cô gái vừa giúp vừa giải thích: “Giám đốc, xin lỗi, buổi sáng chị nói có đồ chuyển phát nhanh sắp tới, ban nãy em thấy tên chị, nên nhân tiện lấy giúp chị.” Người phụ nữ vừa nghe được liền nổi giận, to tiếng quát cô gái: “Tôi nói có đồ chuyển phát nhanh hồi nào, là cô đoán mò phải không?” Cô gái tỏ ra khó xử: “Hồi sáng…rõ ràng chị có nói mà…” “…” Sau đó họ nói gì không nghe được tiếng nữa, chỉ thấy người phụ nữ mất mặt trước quần chúng, kéo cánh tay cô gái hướng vào trong tòa lầu. Bạch Lộc nhìn thấy, hiểu rõ tình hình cơ bản, cô nhấc chân đuổi theo: “Này này này…cô đi đâu hả…” Sự việc điều tra ra manh mối, đám người xung quanh xem trò dần tản đi, Bạch Lộc đuổi theo tới cửa, muốn giữ lại người phụ nữ kia bảo chị ta xin lỗi, nhưng đối phương rõ ràng muốn chạy thoát, bước chân tăng tốc thật nhanh. Bạch Lộc ở phía sau hô to: “Cô có mặt chửi bới lại không có mặt nhận lỗi, thói xấu gì hả!” Người phụ nữ vội vàng vào thang máy, chẳng hề đưa ra khuôn mặt chính diện. Bạch Lộc tức giận đến nghiến răng, còn định đuổi theo, nhưng cánh tay bị người ta giữ lại. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Tần Long chẳng nói câu nào kéo cô ra bên ngoài, buông tay ra, cằm hất về phía xa, nói: “Cô đi ăn cơm đi, để bạn cô chờ, như vậy không tốt lắm.” Bạch Lộc hé miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của anh: “Anh thấy rồi.” “Tôi còn thấy hôm đó cô đến tiệm chúng tôi.” “…” Bạch Lộc không đáp lại, khuôn mặt nhanh chóng nóng lên, cô ho nhẹ, vén sợi tóc bên tai, sau đó ngẩng đầu, suy đoán sắc mặt của anh. Anh không hỏi tới cùng vì sao cô đến, trước khi rời khỏi để lại một ánh mắt mang ý sâu xa khác nhìn cô. Bạch Lộc thấy anh sắp đi, lấy hơi một cái rồi đuổi theo đi lên: “Ban nãy tại sao anh có thể nhẫn nhịn được, tuy rằng nói loại chuyện này không nói rõ ràng thì chịu thiệt, nhưng không thể từ đầu đến cuối để người ta chèn ép mắng chửi, tính tình anh hồi trước không phải vậy chứ.” Tần Long dừng bước quay đầu lại: “Tôi không chấp nhặt với phụ nữ.” Ánh mắt Bạch Lộc không dời đi, cái hiểu cái không hỏi: “Vậy thế nào mới tính là phụ nữ không giống vậy.” Khuôn mặt Tần Long đăm chiêu, giống như đang suy tư. Bạch Lộc không đợi được câu trả lời của anh, lại nghe anh đột nhiên gọi cô: “Cô giáo Bạch!” Anh ngược lại còn nhớ rõ xưng hô này, cô nghe xuôi tai nhoẻn miệng cười: “Tôi đây!” Tần Long xoay người đối diện với cô: “Ban nãy cô không cần phải đi qua đây, càng không nên nhúng tay vào chuyện này.” Bạch Lộc ngoài miệng kháng nghị: “Cô ta nói chuyện khó nghe như vậy.” Tần Long: “Có khó nghe đến mấy cũng không ảnh hưởng tới tôi.” Bạch Lộc nói trong lòng, anh tỏ ra cứng đầu cứng cổ, vở kịch nhà giam màn cuối. Cô nhớ lại ban nãy, vẫn không hối hận, ngẩng đầu tiến đến trước mặt hỏi: “Ban nãy biểu hiện của tôi thế nào?” Anh cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như muốn được khen ngợi ẩn chút đắc ý, điều này khiến đáy lòng anh trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Cô gái tốt không nên thốt ra lời lẽ thô tục.” Bạch Lộc hơi ngớ ra, quả thật ban nãy cô nói năng thiếu lễ độ. Cô hé miệng muốn hỏi gì đó, cẩn thận nhìn mắt anh, cuối cùng nhịn xuống. Cô thay đổi đề tài, hỏi: “Anh đã ăn chưa?” Anh nghe ra hàm ý khác trong lời nói của cô, để cô nhìn mình giao xong đồ chưa giao, nói: “Tôi còn bận.” “Bận mấy cũng phải ăn chứ.” Anh nói: “Tôi sẽ không để mình đói chết.” Bạch Lộc thấy dáng vẻ đề phòng của anh, nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải bảo anh mời khách, bữa trưa tôi có hẹn với bạn, có chỗ ăn rồi.” Tần Long khó hiểu cảm thấy cô còn có câu sau, anh nghiêng đầu nhìn cô, lẳng lặng chờ đợi. Quả thật lại nghe cô thở dài một hơi nói: “Nhưng buổi chiều các cậu ấy đều về nhà nghỉ lễ, một mình tôi thật biết không ăn gì. Mì phở gì đấy ngán rồi, một mình ăn cơm cũng không ngon, tốt nhất là ăn lẩu gì đó, nhưng không hẹn được người…” “Cô nói đi, buổi tối mấy giờ?” Anh lên tiếng ngắt lời cô, giống như chưa từng nghe cô nói câu “Buổi tối bình thường không ăn cơm”. Bạch Lộc vui mừng quá đỗi, loáng thoáng đắc ý thắng thế trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ dè dặt, cô trầm tư suy nghĩ vài giây, chắp tay sau lưng nghiêng đầu nhìn anh. “Bảy giờ tối, gặp ở cửa khu sinh hoạt.”