Hương Vị Quê Hương - Bên Chàng Mãi Mãi
Chương 6 : Cô Đơn Giữa Biển Người.
Hắn ra đi được hơn mùa trăng, nàng ngóng đợi trong mỏi mòn và cảm thấy có chút mệt mỏi trong ngươi. Nàng quyết định đi về kinh thành tìm hắn. Vì họ phạm chỉ có người hoàng tộc. Hắn chắc là một trong ba hoàng tử còn lại sau hoàng thượng. Kinh thành đang mùa lễ hội mừng thọ hoàng thái hậu. Đèn giăng khắp mọi nơi. Nàng hoà cùng dòng người đi lễ chùa nhớ đến hôm nào trên cao lãnh tay trong tay cùng hắn thưởng hội hoa xuân. Bỗng quân lính ở đâu kéo đến dẹp đường. Chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy dừng lại, hình ảnh hắn trong chiếc áo bào màu đen thêu hoa văn bước xuống vươn tay đỡ thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bước xuống vào chùa vãn cảnh. Mọi người trầm trồ khen đẹp đôi. Đây chính là cặp kim đồng ngọc nữ: hoàng tử thứ ba - phạm việt cùng công chúa liên bang. Lệ nàng khẽ rơi, nàng muốn gọi tên hắn mà không thốt lên lời. Bàn tay kia nắm tay nàng giờ chuyển thành người khác. Hoá ra nàng cứ ngây ngốc đợi chờ hắn ngày qua ngày mà không biết hắn đang vui duyên mới. Tim hắn có nhiều ngăn còn nàng lại chỉ có ngăn duy nhất mang hình ảnh hắn. Trái tim nàng đau đớn muốn lao ra chỗ hẳn hỏi tại sao đối xử với nàng như vậy nhưng chân không bước nổi. Bóng hắn cùng gia nhân tuyệt sắc mờ dần khỏi tầm mắt nàng. Nàng bỗng nhớ đến bài thơ “Phía ấy có bình yên” của một tác giả nào đó trên mạng nàng từng đọc mà cảm thấy chua chát cõi lòng.
Phía ấy có bình yên
Một chút lá vẫn cứ rơi nhè nhẹ
Cho sấu vàng thêm chín cả bờ hiên.
Một chút nắng vẫn cứ vương nhè nhẹ.
Hỏi ráng chiều phía ấy có bình yên?
Một chút gió vẫn cứ ru nhè nhẹ.
Như bước chân ai ghé qua thềm.
Cho ký ức vẫn vọng về khe khẽ
Mây buồn, nỗi nhớ lại buồn thêm.
Một chút hờn ghen, em đỏ mắt.
Muôn thưở tình yêu, biết thế rồi.
Một chút giận hờn, anh lặng ngắt.
Để bây giờ hai đứa ở hai nơi.
Một chút thôi, anh vô tình. Em trách!
Một chút thế thôi, cũng dỗi hờn.
Một chút thôi, hững hờ. Em xa cách!
Giờ chỉ là một chút nhớ. Không hơn.
Một chút không em, anh cô độc.
Lang thang như mây trắng cuối trời.
Một chút không em, chiều tĩnh mịch.
Tha thẩn đường về, bóng nắng vơi.
Một chút, anh vô tình. Một chút.
Mất nhau rồi, một chút cứ vấn vương.
Một chút, anh dại khờ. Một chút.
Nắng vẫn vàng cháy bỏng những nhớ thương.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
60 chương
78 chương
29 chương
31 chương
42 chương