Đây là… đang cãi nhau sao? Lưu lão cẩu đang ve vãn đánh yêu với Trương Điềm, bỗng nhiên thấy Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên đều không nói với nhau gì cả, sắc mặt vô cùng khó coi, một trước một sau bước tới. Đặc biệt là Lý Mục Trạch, mỗi bước đều như cố tình giậm mạnh, tiếng động làm mọi người đều phải quay đầu lại nhìn. Lý Mục Trạch đẩy mạnh bàn ngồi xuống. Xung quanh lại một lần nữa chìm vào yên lặng. Tiết sau là tiết toán, Thẩm Thính Miên vẫn luôn trong trạng thái như đang đi vào coi thần tiên, mãi cho đến khi bị giáo viên gọi tên. “Thẩm Thính Miên, đứng lên trả lời, đáp án câu này là gì.” Thẩm Thính Miên vẫn thất thần như cũ, Lý Mục Trạch lại đang tức giận không muốn nhắc bài cho cậu nhưng lại rất sốt ruột, mặt lạnh đi, nghiến răng nghiến lợi. Tôn Tinh Bằng huých tay Thẩm Thính Miên một chút, cậu mới từ từ đứng lên. Cậu hoàn toàn không nghe giảng, cũng không có chút sợ hãi nào, cứ đứng yên như vậy. Lý Mục Trạch không nhịn được nhìn cậu vài lần, rốt cuộc vẫn mềm lòng ghi đáp án lên giấy rồi đẩy sang chỗ cậu. Thẩm Thính Miên cảm thấy chữ hắn khá là đẹp, cho dù vội vàng viết đi chăng nữa thì chữ vẫn rất đẹp mắt. Cậu yêu từng đặc điểm trên người hắn, yêu cả những thứ hắn có được. Cậu biết mình vĩnh viễn bị hãm sâu trong tình yêu dành cho Lý Mục Trạch. Cậu vẫn đứng yên không một tiếng động. Giáo viên liếc nhìn một cái, mặt vô cảm nói: “Không làm thì đứng đó đi!” Lý Mục Trạch nhìn về phía Thẩm Thính Miên nhưng cậu không nhìn lại hắn. Hắn bực bội ném bút lên bàn, dựa một cái thật mạnh ra ghế. Trương Điềm không thể hiểu được nhưng cũng cảm thấy phẫn nộ một chút, thấp giọng chửi thề “Mẹ nó” một cái. Sắc mặt giáo viên hết sức khó coi hỏi Lý Mục Trạch: “Làm sao, ý kiến gì? Có ý kiến gì thì đứng lên nói.” Lý Mục Trạch nhanh nhẹn đứng lên, giáo viên lại nói: “Bày ra vẻ mặt đó cho ai xem? Đi ra ngoài.” Cả lớp im ắng lạ thường, Thẩm Thính Miên lúc này bỗng nhiên nhìn về phía Lý Mục Trạch một cái, Lý Mục Trạch cũng theo bản năng nhìn cậu một cái rồi lập tức quay đầu bỏ đi, dường như là đang rất giận. Rõ ràng là bản thân mình buộc hắn đi, Thẩm Thính Miên vẫn cảm thấy chua xót, Lý Mục Trạch rời đi như giẫm nát cả thế giới cậu. Mỗi hành tinh đều có quỹ đạo riêng của nó, bọn họ cơ bản là không thể bước cùng nhau. Lý Mục Trạch sau này có thể tỏa sáng, thậm chí là tỏa sáng rực rỡ hơn nữa. Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, Thẩm Thính Miên cảm thấy tất cả đều đáng giá. Hết tiết, giáo viên bước ra ngoài, đứng tại hành lang nói mấy câu với Lý Mục Trạch rồi lại kêu hắn vào văn phòng. Sau hơn mười phút, Lý Mục Trạch mới trở về. Từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Thẩm Thính Miên một cái, sắc mặt nhàn nhạt, lãnh đạm. Còn Thẩm Thính Miên trước sau vẫn ngồi yên, định lực thật là tốt, vẫn có thể tập trung làm bài không nhúc nhích. Ngồi cùng bàn mà có mâu thuẫn với nhau quả thật là ngượng ngùng hết chỗ nói. Bất kể Lý Mục Trạch có việc gì đều sẽ không làm phiền cậu, hắn vốn thích lầm bầm đủ thứ, hiện tại vẫn như vậy. Thẩm Thính Miên có thể nghe thấy. Cậu nghe Lý Mục Trạch bên cạnh, vừa lật sách giáo khoa vừa lầu bầu: “Trang nào vậy trời?” À đây là đang tìm trang. Một lát sau, Lý Mục Trạch đang làm bài thì bỗng nhiên lấy cán bút gõ gõ vào mũi. À đây là lúc hắn gặp đề bài khó nào đó rồi. Cậu đem những hành động đó chôn chặt vào tim. Những hồi ức này cũng đủ làm người ta cảm thấy vui sướng khi nghĩ về. Chỉ là hiện tại thật sự quá đau khổ. Thẩm Thính Miên nhìn hình ảnh phản chiếu đầu tóc của Lý Mục Trạch trên bàn mình, cậu đặt tay vào bóng hình đó. Giữa bọn họ chắc có lẽ sẽ chỉ có cách giao tiếp thế này thôi. Cậu lại cảm nhận được bệnh đang tái phát, lần này cậu không còn quá suy sụp nữa vì cậu đã không còn gì để mất. Chuông tan học vang lên, cậu đứng lên theo thói quen muốn đi nhà vệ sinh. Lý Mục Trạch lại chặn ngang bàn cậu, không để một khe hở nào có thể để cậu thoát ra. Đôi mắt Thẩm Thính Miên đã đỏ ngầu lên, cậu nỗ lực kiềm chế, nhìn Lý Mục Trạch đang ngửa đầu nói với cậu: “Đề bài này làm như thế nào, chỉ tớ cách làm đi.” Trương Điềm do dự nhìn mắt Thẩm Thính Miên: “Không có gì thì để cậu ấy qua đi.” “Ai, có người muốn đi qua sao?” Lý Mục Trạch vẫy vẫy tờ giấy trên không tủng, ấu trĩ hô lên mấy tiếng, sau đó nói với Trương Điềm: “Nào tới chỉ ca ca đề bài này, ngày mai ca ca mua xúc xích nướng cho.” Lưu lão cẩu: …Mẹ nó mày tức giận thì tức giận, đừng có mà ghẹo em gái của tao. Mạnh Viên Viên có chút không vui nói: “Thì để cậu ấy đi ra đi.” Thẩm Thính Miên rốt cuộc cũng phát ra tiếng nhưng những âm thanh chỉ yếu ớt, mỏng manh: “Lý Mục Trạch, cho tớ qua đi.” Trương Điềm cho rằng bọn họ lại chuẩn bị cãi nhau nên không dám nói gì, không nghĩ tới Lý Mục Trạch lại ngẩng lên sửng sốt, cô nhìn theo thì thấy —— trên mặt Thẩm Thính Miên toàn là nước mắt. Mạnh Viên Viên kêu lên một tiếng nho nhỏ: “A.” Lý Mục Trạch lập tức đứng lên, hắn muốn nói gì đó thì Thẩm Thính Miên lướt qua hắn rồi chạy đi thật nhanh. Cậu cảm thấy không ổn rồi. Cậu không muốn Lý Mục Trạch nghĩ đây là vì còn lưu luyến, không muốn Lý Mục Trạch cảm thấy khó xử, cậu chỉ muốn Lý Mục Trạch tiến về phía trước, đừng quay đâu lại vì cậu mà không buông tay làm trì trệ tương lai hắn. Lần này, định lực quá mức mãnh liệt, cậu chỉ rửa mặt qua loa liền bước ra khỏi nhà vệ sinh. Quả nhiên Lý Mục Trạch đang đứng ở hành lang và bước về phía cậu. Lý Mục Trạch không phải không biết cách làm của mình có thể đã sai ở đâu đó, hắn không thể nào từ một động tác của Thẩm Thính Miên mà diễn giải ra được cả một vũ trụ rộng lớn trong người Thẩm Thính Miên nhưng lúc này hắn có một dự cảm cực kì mãnh liệt, loại suy sụp đột ngột này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Tâm tình của hắn đang rất tồi tệ, hắn bước thẳng tới chỗ cậu, đặt câu hỏi thẳng thắn: “Có phải mỗi lần cậu đi nhà vệ sinh đều là để khóc hay không?” “Không phải,” Thẩm Thính Miên nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn chen thêm: “Chuyện này không liên quan đến chuyện của chúng ta.” Đồng thời, cự tuyệt ngờ vực của hắn: “Không ai vắt cạn sự tưởng tượng của mình để thích người khác, trạng thái hiện tại của cậu không ổn đâu.” Lý Mục Trạch như là người nghiện thuốc nhưng không được hút thuốc, bởi vì những lời này mà mặt đều toát lên sự u uất, nói: “Phải, tớ không ổn tí nào.” Hắn giờ như một chiếc đuôi nhỏ ném mãi không dứt của Thẩm Thính Miên, kiên trì bám theo sau cậu: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc chút đi.” Đây không phải là lời thỉnh cầu, đây là lời tuyên cáo. Thẩm Thính Miên giống như đang nói với chính mình: “Chẳng có gì để nói cả.” Lý Mục Trạch nghe thấy thế thì bước nhanh lên áp cậu vào tường. Thẩm Thính Miên vừa muốn giãy ra thì nghe lời nói đầy hung ác của hắn: “Chê tớ ghê tởm đúng không, cậu có tin tớ hôn cậu ngay tại chỗ này hay không hả?” Thẩm Thính Miên sửng sốt, Lý Mục Trạch lý giải biểu cảm này thành sự sợ hãi. Kỳ thật là không phải, cậu chỉ đang rất khổ sở. Cái người đang dùng nụ hôn để uy hiếp cậu từ trước đến giờ vẫn là trân bảo trong lòng cậu. Hằng đêm trong mơ cậu vẫn không ngừng nói câu xin lỗi với con người này. “Đừng náo loạn nữa.” Thẩm Thính Miên buông thõng người ra, nhẹ nhàng nói, “Đừng làm loạn ở đây.” Bạn học ở hành lang nhìn thấy bọn họ liền cho rằng hai người chuẩn bị đánh nhau, có hai nam sinh chạy tới kéo Lý Mục Trạch ra, khuyên bảo: “Có chuyện gì thì từ từ nói.” Lưu lão cẩu từ phía sau chạy tới, đang muốn kéo Lý Mục Trạch đi nói chuyện thì bị hắn đẩy ra. Lý Mục Trạch cũng không muốn làm Thẩm Thính Miên phải xấu hổ, hắn cũng không có ý định hôn cậu ở đây. Hắn giờ đây như một chú cún nhỏ bị thương, chủ nhân đang cầm dao trong tay nhưng chỉ cần chủ nhân vẫy vẫy tay thì nó sẽ lập tức vẫy đuôi chạy tới liếm tay chủ nhân. Những gì hắn trao đi ở hiện tại trước giờ chưa từng đưa ra cho ai xem cả. Tối hôm đó, Thẩm Thính Miên dẫm lên ánh đèn đường trở về nha, Lý Mục Trạch đẩy xe đi sau cậu. Bọn họ đi đếm một con hẻm nhỏ, chỉ có hai người. Cậu trầm mặc một hồi lâu mới quay đầu lại nói với Lý Mục Trạch: “Cậu đừng đi theo nữa, tớ thật sự thấy phiền đó.” Lý Mục Trạch đứng cách đó không xa nhưng nhìn người hắn thương tưởng chừng như xa muôn trùng. Hắn không thể tiếp thu được chuyện này, hắn vứt xe, suy sụp hỏi: “Tớ thật sự không hiểu, tớ không tin những lời cậu nói đâu, cậu có thể nói rõ ràng với tớ… rốt cuộc cậu đã bị làm sao được không?”   “Chẳng phải tớ đã nói rõ ràng rồi à.” Thẩm Thính Miên lấy hết sức bình sinh, trút toàn bộ dũng khí để nói ra những lời tổn thương Lý Mục Trạch nhất: “Sao cậu mặt dày quá vậy, một chút ý tứ cũng không có là sao. Nếu tôi thật sự thích cậu thì sẽ tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương cậu.” “Nhưng…” Lý Mục Trạch bỗng nhiên nghẹn lời, hắn cố kiềm lại nước mắt, đua đớn trả lời: “Nhưng cậu đột ngột kết thúc mọi chuyện, quá vô lý, cậu không cảm thấy chuyện này quá vô lý sao?” Thẩm Thính Miên nhìn Lý Mục Trạch khóc trước mặt mình, trái tim vốn tưởng rằng đã mất cảm giác nay lại truyền đến cảm giác nhói đau. Bản thân Lý Mục Trạch không phát giác ra mình đang nói năng lộn xộn: “Cái này không cách nào thuyết phục tớ hết, tớ… tớ… tớ không hiểu… không hiểu vì sao cậu lại không cần tớ nữa.” Hắn hoảng loạn xin lỗi cậu, hoảng loạn tìm xem rốt cuộc mình đã làm gì sai: “Có phải vì tớ luôn quấy rầy cậu không, tớ sai rồi, về sau nhất định sẽ không quấy rầy lúc cậu đang học nữa, tớ sai rồi, tớ nhất định sẽ sửa mà. Hay do tớ trì trệ không chịu học tập, là lỗi của tớ, nhất định tớ sẽ cố gắng học thật tốt có được không? Kì thi tới tớ nhất định sẽ đứng nhất, nhất định sẽ làm cậu tự hào có được không?” “Không được.” Thẩm Thính Miên chết lặng mở miệng nói, “Tôi không thích gì cả, cậu có thể nào tôi cũng không thích.” Cậu xoay người đi thật xa, Lý Mục Trạch vẫn cố chấp chạy theo không buông, hỗn loạn lấy lòng cậu trong vô vọng: “Cậu giận tớ ở đâu? Tớ không làm tốt chỗ nào? Vì sao cậu không nói cho tớ biết tớ sai ở đâu?” “Miên Miên, tớ là đứa đầu đất, cậu có thể nào nói cho tớ biết một chút thôi, một chút thôi không được sao?” Hắn vừa khóc nức nở vừa hỏi: “Không được sao?” Hắn giờ đây không còn là Lý Mục Trạch kiêu ngạo uy phong thường ngày nữa. Hắn như thể không thấy những tổn thương mà Thẩm Thính Miên gây ra mà cứ hết lần này đến lần khác bất chấp vươn tay kéo cậu lại. Thẩm Thính Miên lại đứng yên lần nữa, nói với Lý Mục Trạch: “Trước kia tôi thấy cậu học hành rất tốt cho nên chịu đựng nổi ghê tởm này mà chấp nhận bên cậu nhưng hiện tại, cậu nhìn đi, một chút ưu điểm cũng không có, không chịu nỗ lực, lãng phí điều kiện gia đình, lãng phí nền tảng mình được xây dựng nên. Tôi vốn không thích người có thể lãng phí bản thân như vậy.” “Tớ sửa!” Lý Mục Trạch ngay lập tức tự tát mình một cái ngay trước mặt cậu, nước mắt lăn xuống, “Tớ sai rồi, tớ nhất định sẽ sửa!” Thẩm Thính Miên ngẩn người ra. Lực đạo của cái tát này không nhỏ, nửa bên mặt hắn quả thật có sưng đỏ lên. Thấy Thẩm Thính Miên có chút hòa hoãn, hắn lập tức bước lên kéo cậu lại: “Tớ đồng ý cậu, kì thi tới tớ nhất định thi thật tốt, về sau đều nghe lời cậu, các tiết tự học sẽ không nói lời nào, không giở trò gì hết.” “Có thể chứ?” Hắn nghẹn ngào hỏi cậu, “Tớ sẽ cố gắng nhiều thật nhiều, cậu đừng không cần tớ có được không?” Thẩm Thính Miên không thể thở nổi, trái tim cậu đã sớm chết, cậu không thể bào mòn Lý Mục Trạch hơn nữa, để hắn chờ cậu cơ bản là không có ý nghĩa gì nữa. Một trái tim đã khô héo thì mượn ánh sáng mặt trời cũng không thể cứu vớt được gì. Thẩm Thính Miên kéo ngón tay hắn ra, nói: “Việc của chúng ta không liên quan gì đến việc học cả.” Vị trí của Lý Mục Trạch trong lòng Thẩm Thính Miên cực kì quan trọng nhưng lần này cái chết đã thắng. Sự tuyệt vọng nơi Lý Mục Trạch làm cậu đã đau nay lại thêm đau ngàn lần. … Đã bốn giờ sáng, Thẩm Thính Miên vẫn không thể ngủ được. Cậu bước xuống bếp, mở tủ lạnh ra, lấy bịch bánh hạt mè ra. Hình như cái bánh đã hư, mở bịch ra còn bốc ra một mùi tanh nhè nhẹ. Tâm tình cậu cực kì hỗn loạn, cậu cắn một ngụm, hương vị đắng và chua lại còn lạnh và cứng, cậu nhai một cách vô thức rồi trong chốc lát nôn ra. Cậu bước ra khỏi phòng bếp, vừa đúng lúc thấy Trịnh Văn Anh đang nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu bước đến bên cửa sổ, kèo bức rèm ra nhìn mẹ mình đang đẩy xe ba bánh rời đi. Trời còn sớm như vậy có lẽ là bà ấy đi nhập hàng. Thẩm Thính Miên nhìn theo bóng dáng lung lay ấy, bà lao lực trên chiếc xe ba bánh cũ nát kia, hết lần này rồi đến lần khác, thân thể tựa như đã bị thời gian làm tàn phai đi rất nhiều. Cậu không muốn trách bà, lại càng không thể trách bà. Cậu là con một, một mình bà nuôi con, không chồng bên cạnh mà chỉ có thể dựa vào sức mình nuôi cậu lớn. Bà lại không hề được đi học nhiều, tốt nghiệp sơ trung* liền ra đi làm công. Hiện tại ngay cả gia định có người tốt nghiệp đại học cũng chưa chắc hiểu về căn bệnh này, mà ngày cả chính cậu cũng không hề biết, phải qua nhiều lần khám như vậy mới có thể biết mình mắc căn bệnh trầm cảm này. (*sơ trung: tương đương với bậc trung học cơ sở bên Việt Nam) Căn bệnh này phổ biến được bao nhiêu? Mỗi lần đến bệnh viện không phải bà không tin cậu, chỉ là tất cả đều sai. Bệnh trầm cảm, nếu không phải có năng lực cộng tình** đặc biệt hoặc là đã từng trải qua nó thì căn bản sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau này. Cậu là vì cái gì mà bắt mọi người phải hiểu cậu cơ chứ. (**năng lực cộng tình: là loại năng lực đọc được suy nghĩ, cảm xúc lẫn kí ức của đối phương) Mẹ cậu không hiểu biết về bệnh trầm cảm không thể trở thành lý do để cậu trách móc bà. Tra tấn tinh thần đương nhiên là đáng sợ nhưng cuộc sống làm lụng vất vả ngoài kia cũng chưa chắc dễ dàng hơn. Mẹ cậu đã vất vả tạo ra cậu, cậu sao có thể trách cứ, oán hận bà được. Bà không nên bị đối xử như vậy, bà sinh ra cậu, nuôi lớn cậu, cho cậu ăn học, bà nỗ lực để cậu có những thứ tốt nhất, bà không làm sai gì cả. Hơn nữa, không lâu nữa bà lại mất đi con trai duy nhất của bà rồi. Cậu xiết chặt tấm màn, khóc không thành tiếng. Xin lỗi, con thật sự xin lỗi mẹ, kiếp sau con vẫn nguyện làm con của mẹ..