Nếu có từ nào đó đồng nghĩa với từ “thích” thì ở nơi vườn trường này, đó sẽ là từ “ngồi cùng bàn”. Buổi sáng đầu tiên sau khi Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch ngồi cùng bàn, Lý Mục Trạch luôn đụng cánh tay cậu, cậu tưởng mình lấn chỗ hắn nên rụt tay lại, một lúc sau mới ý thức được Lý Mục Trạch cố ý làm thế. Khi bị phát hiện, đối phương luôn làm bộ gãi gãi lỗ tai ngại ngùng rồi lại thò tay đụng cậu một cái nữa. Thẩm Thính Miên cũng không né nữa, Lý Mục Trạch che miệng cười khúc khích, tay trái bò sang chọt chọt vài cái. Có lẽ bao nhiêu vui sướng, hạnh phúc từ trước đến giờ của Thẩm Thính Miên đều đến từ đoạn thời gian này. Đa phần mỗi khi gặp câu hỏi khó, cậu đều hỏi Lý Mục Trạch. Lúc này hắn sẽ nghiêng đầu sang, cố ý nghiêng người sát vào cậu, giả bộ như đang nhìn vào đề bài hỏi: “Câu nào đâu?” Hắn không nghiêm chỉnh tí nào hết, Thẩm Thính Miên bèn quay sang hỏi Tôn Tinh Bằng. Tôn Tinh Bằng giảng bài rõ ràng lại dễ hiểu cực kì. Nhưng điều này làm Lý Mục Trạch dỗi, chờ cậu hỏi bài xong quay lại thì ném cho cậu ánh mắt tràn ngập vị giấm. “Sao vậy?” Thẩm Thính Miên cười hỏi. “Cậu còn hỏi sao vậy à?” Lý Mục Trạch cũng không nỡ to tiếng với cậu, chỉ còn cách lầm bầm, chỉ vào sách, nhấn mạnh, “Phải hỏi tớ!” Chính hắn cũng tự cảm thấy mình ấu trĩ vô cùng nhưng biết làm sao bây giờ. Thẩm Thính Miên lắc đầu như thể không đồng ý. Nhưng sau đó, cậu không còn hỏi bài ai khác trước mặt Lý Mục Trạch nữa. Lý Mục Trạch biết điều này liền nhẹ nhàng hỏi cậu: “Bạn cùng bàn, vất vả rồi, tớ xoa bóp vai cho nha.” Thẩm Thính Miên quay lưng lại phía hắn, miệng cắn một túi sữa bò chuẩn bị uống. Lý Mục Trạch vừa xoa xoa vai cậu, vừa hỏi: “Thoải mái không?” Thẩm Thính Miên trả lời mơ hồ: “Ừ tốt lắm.” Lưu lão cẩu: “…Ôi ngày mới của tôi, thiệt tình nổi cả da gà!” Ngồi cùng bàn có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách của một người với một người. Thẩm Thính Miên đôi khi có chút không được tự nhiên, trong lớp nếu cậu và Mạnh Viên Viên có trao đổi gì đó thì tự dưng cả lớp lại nhao nhao lên. Nhiều giáo viên đều bất đắc dĩ nói: “Mấy trò bị cái gì vậy?” Khi đó, sắc mặt Lý Mục Trạch sẽ đen thui, rất khó coi. Thẩm Thính Miên đành đi dỗ hắn, rồi lại giải thích: “Đừng có không vui chứ, tớ thật sự chỉ coi cậu ấy là bạn bè thôi.” Lý Mục Trạch nghĩ nghĩ gì đó rồi nói: “Bạn bè cũng không cho, bạn cùng lớp thôi.”, sau đó hắn vẫn rầm rì không vui: “Mà cũng không được nói chuyện thân thiết như vậy.”  Thẩm Thính Miên nhíu mày: “Cậu đừng có bá đạo như vậy chứ.” Lý Mục Trạch nhướng mày, quay sang nói: “Tớ bá đạo như thế đấy.” Thẩm Thính Miên không thể nói đạo lý với người này nữa nên trực tiếp mặc kệ hắn luôn. Một lát sau, trong tiết tự học, Lý Mục Trạch chọt chọt cậu. Cậu không thích trong giờ học lại nói chuyện riêng nên không phản ứng lại, Lý Mục Trạch cũng không làm gì thêm. Hắn ném sang cậu một tờ giấy. Thẩm Thính Miên liếc sang, trên tờ giấy là hình một hình nhân khá buồn cười giống như bắt chước một meme nào đó, trên đầu là câu: “Đại nhân xin tha mạng!” Thẩm Thính Miên bật cười, xoay đầu nhìn hắn. Lý Mục Trạch có phần ngượng ngùng, liền cúi xuống giả bộ như đang làm bài tập. Một lúc sau không thể chịu nổi nữa, hắn ngẩng đầu lên, chống cằm, trừng mắt lại với cậu. Giây phút ấy, cậu liền biết Lý Mục Trạch sẽ vĩnh viễn không bao giờ thật sự nổi giận với cậu. Đến giờ tan học, Trương Điềm đứng lên thu bài tập, trước tiên cô gõ gõ bàn báo hiệu: “Bài tập, bài tập, nhanh nộp bài tập đi.” Lý Mục Trạch vội chụp lấy bài tập của Thẩm Thính Miên lật đật chép chép. Thẩm Thính Miên nhìn hắn, rồi nói với Trương Điềm: “Cậu thu người khác trước đi, tí nữa tớ đưa lên cho.” Trong nháy mắt, Lý Mục Trạch như nếm mật ngọt, cả người ngất ngây vui sướng.  Hắn quay sang nịnh nọt: “Bạn cùng bàn, cậu thật tốt.” Lưu lão cẩu vốn đang ngủ, bỗng nhiên cảm nhận được một trận lạnh sống lưng, run run ngồi dậy, khiếp sợ nhìn Lý Mục Trạch: “Mẹ nó chớ.” Tâm tình Lý Mục Trạch đang rất tốt nên cùng Lưu lão cẩu nháo một trận, đang định cầm lấy quyển sách giáo khoa của tên kia thì bị Thẩm Thính Miên nhắc nhở: “Mau chép bài cho xong đi.” Ừ vậy thì chép cho xong trước đã. Lý Mục Trạch cười cười, liếc Thẩm Thính Miên một cái, khẽ gọi: “Bạn cùng bàn” Thẩm Thính Miên đang soạn sách vở vào cặp chuẩn bị về, chỉ quay sang cười một cái. Gần đây cậu luôn uống thuốc đúng giờ, dừng thuốc đã lâu giờ uống lại làm cậu có chút không khỏe. … Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh vẫn luôn xúng xính trong chiếc váy dài, bước vào đã nhìn thấy Lý Mục Trạch: “Ai nha, quên mất tiểu tử thích gây sự này chạy phía trước.” Hôm nay, Lý Mục Trạch phá lệ đáng yêu một hôm, nói chuyện đều tuôn ra sự đáng yêu khó cưỡng: “Em gây sự hồi nào chứ? Ngoan thế này mà cô cứ trêu!” Ánh mặt trời len lỏi nhảy nhót vào trong lớp học, Thẩm Thính Miên nhìn Lý Mục Trạch đang được từng tia nắng bao phủ quanh hắn, cậu nhịn không được mà mỉm cười. Cậu thật sự thích dịu dàng nhìn hắn khi hắn không hề biết. “Hôm nay còn biết làm nũng cơ đây.”, giáo viên tiếng Anh hôm nay tâm tình cũng rất tốt, cô lấy ra từ trong túi xách một chiếc USB, “Bộ phim lần trước cô hứa với mọi người, hôm nay có thể xem. Giáo viên ngữ văn đổi tiết với cô.” Cô mới vừa nói xong, cả lớp bắt đầu vỗ tay. Các nam sinh đồng thanh kêu lên: “Hay quá!” “Đừng có vui quá. Nếu hai tiết mà không xem hết thì cũng phải ngừng đấy. Còn ai muốn đi vệ sinh có thể thoải mái đi.” Lý Mục Trạch tinh nghịch lắc lư cả người, hắn cười hì hì nhìn Thẩm Thính Miên: “Xem phim kìa!” Thẩm Thính Miên thích tình trẻ con của hắn, gật gật đầu. Lý Mục Trạch nằm lên bàn, nhướng mày nhìn cậu: “Ngồi chỗ này cũng tốt ghê, gần màn hình dễ nhìn.” “Ừ, cũng khá tốt.” Thẩm Thính Miên gật đầu. Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, tốt là vì được gần cậu thôi. Tôn Tinh Bằng kéo màn chiếu xuống. Bộ phim hôm nay được xem là “Hachiko – chú chó trung thành”. Những tiếng lao xao dần dần lắng xuống, một vài người bắt đầu gục ngủ, vài người ngồi sau lục tục kéo lên phía trước xem phim. Lý Mục Trạch trong phòng tối lén lút nắm tay Thẩm Thính Miên. Cậu quay qua nhìn hắn một cái, cũng không ý cự tuyệt, Lý Mục Trạch mỉm cười, vuốt ve một lát rồi mới buông ra. Xem hơn mười phút, Lý Mục Trạch cảm thấy có chút nóng mới cởi áo khoác ra. Hắn nhìn sang Thẩm Thính Miên, thấy cậu vẫn kiên quyết mặc áo khoác dù cho trên mặt đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi. Thẩm Thính Miên hình như đang nghĩ gì đó, cậu thất thần nhìn chằm chằm một chỗ.  Lý Mục Trạch không hề biết, trong khoảnh khắc đó cả người Thẩm Thính Miên run rẩy, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra, cậu không ngừng cầu xin: Là bây giờ sao? Sao lại là bây giờ? Vì cái gì là bây giờ? Phim chiếu được một nửa, Lý Mục Trạch bắt đầu ngáp. Hắn cảm thấy phim này dài dòng không thú vị gì cả, không có tên tuổi nào nổi tiếng, tiết tấu chậm, tình tiết thì bằng phẳng, hắn vẫn thích xem phim đánh đấm chiến đấu hơn thôi. Hắn ôm ngực, đang chán muốn chết quét mắt sang bên cạnh thì phát hiện một đôi mắt đẫm lệ. Má ơi, ai cũng khóc! Mấy nữ sinh khóc thê thảm, trên bàn Mạnh Viên Viên đã có cả đống khăn giấy. Hắn định quay sang kể cho Thẩm Thính Miên nghe. Không ngờ vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Thính Miên toàn thân cứng đờ, gắt gao che miệng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, đôi mắt đẫm nước mắt, đôi lông mày run rẩy dường như đang điên cuồng đè ép tiếng khóc của mình. Lý Mục Trạch sửng sốt đôi chút rồi rút giấy ra đưa Thẩm Thính Miên. Cậu không nhận khăn giấy mà chậm rãi nhìn sang hắn. Lý Mục Trạch rất thích đôi mắt của Thẩm Thính Miên, nhìn vào đấy hắn có thể nhìn thấy cả thiên hà rộng lớn. Vậy mà lúc này, trong đôi mắt mà hắn yêu nhất ấy lại toàn là đau khổ, nước mắt tràn cả ra khóe mắt. Chân tay Lý Mục Trạch trở nên luống cuống, khẽ nói: “Không phải chứ, chỉ là phim thôi, cậu đừng khóc nữa mà.” Thẩm Thính Miên khó khăn gật đầu, thân thể vẫn còn run run, cậu cũng không nhận lấy khăn giấy của Lý Mục Trạch. Vừa lúc này, Thẩm Thính Miên nhanh chóng đứng lên, nhanh như chớp chạy ra khỏi lớp. Cậu trốn trong nhà vệ sinh khóc thành tiếng. Cậu không thể khống chế được nữa, bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng, cậu rất muốn đập phá thứ gì đó. Sao lại trở lại? Vì cái gì lại trở lại lúc này? Cậu vò đầu, há to miệng muốn hét thật to lên nhưng rồi lại chẳng có một âm thanh nào thoát ra được. Những thanh âm xáo động quanh cậu làm cậu bất an, giống như lột trần bản thân, quỳ trên nền tuyết rồi mặc cho ai cũng ném tuyết vào thân thể đầy thương tích này. Cực kì khó chịu, đau đớn quá, muốn chết đi cho rồi. Trong khoảnh khắc ý thức cậu trở về. Cậu chợt nhận ra dù cho cậu đang yêu ai hay ai đó đang yêu cậu đi chăng nữa thì đều không thể giúp thân thể cậu dễ chịu đi chút nào. Căn bệnh này tựa như một người khổng lồ mà tình ái lại như một cậu bé tí hon, nhỏ bé đến đáng thương. Cậu cào cấu bản thân, khóc đến mức nôn khan, trước mắt cậu xung quanh cứ sáng tối lập lòe. Trong lòng cậu giờ đây liên tục gọi tên Lý Mục Trạch, nghĩ về dáng hình của hắn, về những lúc được ở bên cạnh hắn, về từng lời nói ngọt ngào của hắn, giữ chặt lấy, làm ơn hãy giữ chặt nó đi. Không thể cứ như vậy mà chết được, Lý Mục Trạch là điểm yếu nhất của cậu, cậu muốn được bên cạnh hắn, được già đi với hắn. Nhưng nếu lỡ cậu không làm được thì sao? Cậu khóc đến hít thở cũng khó khăn, từng tiếng nấc gian nan thoát ra khỏi cổ họng cậu. Cậu cố gắng áp chế cảm giác muốn buông xuôi tất cả nhưng quá khó khăn, đau đớn Bệnh trầm cảm đã tước đoạt đi mọi khả năng suy nghĩ của cậu, chỉ để lại cậu nơi này giãy dụa trong vực thẳm của sự thống khổ. Cậu đã từng cho rằng có thể vì không có ai yêu thương cậu, vì không có được sự yêu thương nên mới bất lực đến thế nhưng cậu đã nhầm rồi. Cho đến hiện tại, sự thật tàn nhẫn đã đánh thức cậu, dù cho có được yêu thương cũng không làm cậu bớt thống khổ. Cậu không dám tin rằng ái tình chốn nhân gian lại là thứ mịt mờ hư vô đến vậy. Lý Mục Trạch ở phòng học bực bội không thôi. Hắn không biết chính xác điều gì nhưng hắn cảm nhận có điều gì đó không chính xác ở đây. Hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ dính lấy Thẩm Thính Miên 24/7 vì điều này sẽ làm cậu ấy cảm thấy phiền, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự khổ sở nơi cậu ấy, điều này làm hắn vô cùng nôn nóng. Có điều không có gì quá bất thường xảy ra. Thẩm Thính Miên đã trở lại. Nhìn qua hình như Thẩm Thính Miên đã rửa mắt rất nhiều lần, trên đồng phục rất nhiều vệt nước ướt, tóc cũng ướt dính. Đôi mắt hồng hồng. Lý Mục Trạch nhìn cậu một chút, bước lên trước nhường chỗ cho Thẩm Thính Miên trở lại chỗ ngồi. Tôn Tinh Bằng vẫn đang làm bài tập, lúc này ngẩng đầu nhìn mắt Thẩm Thính Miên, kinh ngạc nói: “Cậu mới gội đầu về hả?” Lý Mục Trạch sờ sờ cánh tay Thẩm Thính Miên, lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ?” Hắn ăn nói vụng về, không nói nên lời điều gì cả. Thẩm Thính Miên lắc đầu, hơi hơi nhíu mày, vừa ngồi xuống liền nằm dài trên bàn, đầu chôn trong khuỷu tay, bất động như người chết. Lý Mục Trạch chẳng còn tâm trí nào mà xem phim nữa, nhìn chằm chằm vào ót của Thẩm Thính Miên. Hắn giờ đây tràn ngập câu hỏi về thân thể của Thẩm Thính Miên. Tiết học sau sắp đến, Tôn Tinh Bằng kéo bức màn lên, Thẩm Thính Miên như cảm nhận được liền giật mình. Lý Mục Trạch nhìn mắt cậu, động nhẹ tay cậu, nói: “Tí nữa giáo viên vào hẳn đứng lên, cậu cứ nằm đi.” Lời này rất có tác dụng với Thẩm Thính Miên, cậu chậm rãi ngẩng lên, trên gương mặt vẫn còn dàn dụa nước mặt, nhìn qua là biết đã khóc một lúc rất lâu rồi. Lý Mục Trạch tìm khăn ướt, cau mày lau mặt cho cậu. Thẩm Thính Miên yên lặng nhìn về phía trước, không nói gì. “Có chuyện gì xảy ra vậy, trước đây cậu có nuôi chó sao?” Lý Mục Trạch hỏi cậu, nhìn Thẩm Thính Miên như vậy, tâm hắn cũng đau khôn xiết. “Ừ” Thẩm Thính Miên lơ đãng trả lời, “Không có việc gì đâu.” “Không có việc gì cái mông ấy” Lý Mục Trạch phát hỏa nói, “Về sau không cho cậu xem bộ phim này nữa.” Thẩm Thính Miên xoa mắt, có chút mờ mịt đáp lại “Ừ” một tiếng. Nhìn thế này là biết không phải khóc vì bộ phim kia rồi, Lý Mục Trạch cứ thắc mắc một lâu thật lâu, hắn cảm thấy trên người Thẩm Thính Miên giống như là có rất nhiều chuyện cũ, nhưng đau lòng nhất là cậu ấy lại không tình nguyện chia sẻ với hắn. Thẩm Thính Miên hôm đó không nói gì nhiều nữa, tới buổi tối, cậu nói với Lý Mục Trạch: “Tới nhà cậu làm bài tập đi.” Lý Mục Trạch không quá cao hứng nói: “Được, đi thôi, nhưng mà cậu đừng có không vui nữa nha.” “Không có nữa đâu.” Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng trả lời hắn. Bọn họ cùng nhau bước đi, theo dòng người đi ra cổng trường, Thẩm Thính Miên ngước nhìn lên đầu trời đêm đen, bỗng nhiên cảm thấy như sắp có tai họa ập đến, nếu lúc này có luồng ánh sáng nào chiếu đến chắc cậu sẽ giật mình mất. Lý Mục Trạch lại chú ý tới điều khác, nói: “Hè năm nay có điều hòa đấy.” Ban nãy trong lớp cũng có thảo luận vấn đề này rất lâu, Thẩm Thính Miên là không để ý nhiều lắm. Cậu liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy mấy dãy điều hòa đã được lắp ráp gần xong. Lý Mục Trạch tựa như muốn cậu vui vẻ một chút, ngữ khí có chút đắc ý nói: “Có một phụ huynh viết thư kiến nghị lên nhà trường là không có điều hòa sẽ ảnh hưởng đến chất lượng học tập của học sinh, cậu đoán xem là ai viết thư?” Thẩm Thính Miên hơi mơ hồ hỏi lại: “Ai vậy?” “Tớ với mẹ tớ đấy.” Lý Mục Trạch tinh nghịch cười, “Mẹ tớ đã gọi điện kêu gọi những phụ huynh khác cùng viết thư lên trường đấy, có lợi hại hay không?” Thẩm Thính Miên gật đầu: “Lợi hại.” … Sau khi tới nhà Lý Mục Trạch, bọn họ cùng ngồi làm bài tập với nhau. Trong lúc nghỉ ngơi chút đỉnh, Lý Mục Trạch đi vệ sinh. Khi trở lại thì thấy Thẩm Thính Miên ngồi xổm một góc, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, đưa ánh mắt trống rỗng xem Shin – cậu bé chút chì. Trong lòng hắn có chút buồn, không biết là vì không gian xung quanh quá mức tĩnh lặng hay do nhìn thấy Thầm Thính Miên không hề vui vẻ. Loại buồn bã này không giống như biểu hiện mới dậy thì, nếu đủ cẩn thận sẽ phát hiện ra nó hiện hữu chân thật. Lý Mục Trạch đi đến bên cạnh Thẩm Thính Miên, ôm cậu vào trong lòng. “Sao lại để âm thanh nhỏ vậy?” Thẩm Thính Miên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Người lớn sẽ nghe thấy mất.” Cậu khẽ dụi mắt, tiếp tục nói: “Mẹ tớ không cho tớ xem nên quen xem nhỏ tiếng hoặc tắt tiếng rồi.” “Sao lại ngoan như vậy.” Lý Mục Trạch có chút đau lòng, ngồi xuống, sờ sờ tay Thẩm Thính Miên, “Không muốn học thì không học cũng được.” Hắn muốn cướp lấy sự chú ý của Thẩm Thính Miên nên chủ động nói về phim hoạt hình này: “Cậu thích Shin-chan đến vậy sao?” “Ừ, tớ thích.” “Nhưng cậu ta có điểm hơi kì cục nha.” Lý Mục Trạch cười nói, “Lúc nào cũng lộ mông đó.” “Cậu xem nhiều sẽ không thấy vậy nữa.” Thẩm Thính Miên lẳng lặng nói, “Cậu ấy rất đáng yêu, chân thành, lương thiện, hơn nữa cũng rất tự do tự tại. Ai cũng yêu mến cậu ấy. Cậu ấy nhìn như không sợ gì cả, lại còn có thể mang đến niềm vui cho mọi người. Tóm lại là nơi nào cũng đều tốt cả.” “Ơ… Cậu đã xem nhiều tập vậy rồi sao?”   “Ừ, tớ xem vài lần rồi.” Thẩm Thính Miên nói, “Còn có mấy tập đã xem đi xem lại nhiều lần cơ.” Thẩm Thính Miên tắt hoạt hình. Cậu nâng cánh tay về phía Lý Mục Trạch, nói: Ôm một cái.” Lý Mục Trạch kéo cậu vào trong lòng, chạm môi vào má cậu, thì thầm: “đem hắn kéo vào trong lòng ngực, dán hắn mặt, nhẹ nhàng lay động lên: “Vẫn còn không vui sao.” Thẩm Thính Miên như không thở nổi, hai mắt ướt đẫm mờ mịt, cậu tựa vào vai Lý Mục Trạch. Trong lòng cậu có một hố đen rất lớn, chút ái tình này không đủ sức kéo cậu ra khỏi hố đen này. Bóng đêm che lấp đi những giọt nước mắt của cậu. Cậu quay lại hỏi Lý Mục Trạch: “Tớ không vui, cậu sẽ đau lòng sao?” “Đương nhiên sẽ đau lòng.” Lý Mục Trạch không chút nghĩ ngợi nói, có chút khổ sở, “Rốt cuộc là làm sao vậy, vì sao cậu luôn không vui vẻ?” Thẩm Thính Miên nhìn mình rồi lại nhìn Lý Mục Trạch, chậm rãi nhắm mắt: “Tớ không biết.”   Cậu thật sự không biết. Thẩm Thính Miên hôn Lý Mục Trạch, tính ra cái hôn của cậu còn quá non nớt. Lý Mục Trạch không vì điều này mà lại sung sướng, hắn cọ chóp mũi cậu, hỏi: “Có phải do hôm nay khóc quá thảm nên cậu cảm thấy mất mặt hả?” Thẩm Thính Miên há miệng nói: “Đúng vậy.” “Tớ biết mà.” Lý Mục Trạch cười một cái, lung tung xoa tóc cậu, “Ngốc quá đi, không có ai thấy đâu, đừng để bụng mấy việc này.” Tay Lý Mục Trạch như một chiếc kéo, cắt đi những cục u buồn nho nhỏ trong lòng cậu. Trong nháy mắt, Thẩm Thính Miên đột nhiên phát hiện cậu không thể thấy được tương lai sẽ tới đâu. Cậu ngơ ngác “Ừ” một cái, chợt ngẩng lên hỏi hắn một cách lo sợ không yên: “Chúng ta sau này sẽ vẫn giống như thế này sao?” Lý Mục Trạch thất thần, theo bản năng nói: “Đương nhiên, đương nhiên sẽ vẫn như thế này.” Hắn vừa muốn an ủi cậu, hốt hoảng và ảm đạm trong mắt Thẩm Thính Miên lặng xuống, cậu nói: “Sau này cậu sẽ phát hiện thật ra tớ không hề tốt một chút nào, đối với cậu cũng không tốt như vậy đâu.” Lý Mục Trạch vụng về nói: “Vậy… vậy tớ sẽ cố gắng tốt luôn phần của cậu, sẽ đối với cậu tốt hơn nữa, vậy không phải là sẽ ổn sao?” Hắn khẩn trương, run rẩy hỏi cậu: “Cậu hối hận rồi sao? Cậu…” Thẩm Thính Miên hôn lên môi hắn một cái, đôi môi có chút lạnh lẽo của cậu lướt qua bờ môi ấm nóng của hắn. Thẩm Thính Miên không cảm nhận được nhịp tim của mình, dù đã hôn người mình thích rồi nhưng sao cậu vẫn không thể có được cảm giác nhảy lên vui sướng. Cậu cứ vậy bị Lý Mục Trạch ôn trong lòng. Lý Mục Trạch như một liều thuốc hiệu quả cực kì mạnh nhưng lại quá ngắn ngủi, Thẩm Thính Miên nghe được bên tai: “Không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” “Chúng ta chỉ cần học hành thật tốt, về sau thi vào một trường đại học.” Lý Mục Trạch hôn nhẹ lên lỗ tai Thẩm Thính Miên, rồi cọ cọ lên phần cổ của cậu như để biểu hiện sự yêu thích của mình, “Không cần sợ hãi gì cả, tương lai còn chưa tới đâu.” Nếu nhìn không thấy thì phải làm sao bây giờ? Không thể nhìn thấy một tia sáng nào từ tương lai hay có thể nói cậu không hề có tương lai nào cả. Thẩm Thính Miên rớt nước mắt, cậu nhìn lên trần nhà, lặng lẽ khóc. Cũng tốt, có thể cùng Lý Mục Trạch vui vẻ một chút. Chỉ là phần vui vẻ này lại nhanh chóng tan dần tan dần, cậu biết chính mình phải tôn trọng kết cục của mọi chuyện. Cậu rất muốn nói cho Lý Mục Trạch nghe, cậu đã đánh giá cao chính mình như thế nào, mỗi lần con chó mực kia chui vào thân thể cậu, cậu sẽ nhìn tình ái như một vật phẩm lãng phí nhất trên đời này. “Nếu về sau tớ từ bỏ thì cậu có trách tớ không?” Lý Mục Trạch trầm mặc, tựa như đang rất buồn khổ. “Vì sao vậy?” Lý Mục Trạch dùng hết sức hỏi hắn, hắn không hiểu nổi, nhíu mày, “Thành tích thì chúng ta có thể từ từ cố gắng cũng được, cậu ở đâu tớ liền theo đến đấy, không được sao?” “Khó thật đấy, Mục Trạch” Thẩm Thính Miên yếu ớt nói, “Thật sự rất khó, tớ không lợi hại như cậu tưởng đâu.” “Thành phố nào cũng được,” Lý Mục Trạch nhượng bộ, nhưng không nghe thấy lời nào từ Thẩm Thính Miên, liền tiếp tục lùi bước, “Nếu không được nữa thì ở xa hơn cũng được, chỉ cần trong lòng cậu có tớ thì sao cũng được hết.” Thẩm Thính Miên khẽ hỏi lại: “Xa thế nào cũng được, chỉ cần trong lòng tớ có cậu là được đúng không?” Lý Mục Trạch rầu rĩ đáp: “Ừ” Thẩm Thính Miên bỗng nhiên thả lỏng lại, cậu nhẹ nhàng nở một nụ cười ở nơi hắn không thấy được. “Lòng tớ vĩnh viễn có cậu.” Lúc này đây, cậu hứa hẹn cùng người ấy một cách tự tin như vậy. Đây là lần đầu tiên Lý Mục Trạch nghe được lời tâm tình từ người thương của mình, bản thân hắn chấn động không thôi, liền mạnh mẽ ôm người kia vào lòng, âu yếm hôn mặt hôn môi cậu ấy. Khác với sự ngây ngô và lỗ mãng lúc trước, hắn đã học được cách tiến từng bước tuần tự, nhẹ nhàng dẫn dắt Thẩm Thính Miên. Cậu có suy nghĩ rằng sau này, bất luận Lý Mục Trạch có yêu ai khác nữa thì sự dịu dàng, thuần thục này là từ cậu mà mới có thể tăng lên được. Nhưng cậu lại hy vọng Lý Mục Trạch về sau này đã có thể quên được cậu, không cần cứ mãi nhớ mong hình bóng cậu. Nơi con tim của hắn xứng đáng với một người khác tốt hơn, khỏe mạnh hơn, tích cực hơn, người đó sẽ không bị căn bệnh trầm cảm này dày vò, cả thế giới của người đó sẽ chỉ có Lý Mục Trạch mà thôi. Như vậy mới có thể công bằng với Lý Mục Trạch. Lý Mục Trạch không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, lúc này hắn đang rất vui vẻ, hắn xé một tờ giấy nháp, vụng về vặn trong giấy lại thành hình chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón tay Thẩm Thính Miên. Khuôn mặt Lý Mục Trạch tràn ngập ý cười, gò má ửng hồng, bộ dáng hết sức nghiêm túc mà đáng yêu. Hạnh phúc lẫn bất hạnh trong chớp mắt cùng xuất hiện, Thẩm Thính Miên như muốn nhảy khỏi chính thân thể mình, ôm lấy linh hồn của Lý Mục Trạch rồi cùng nhau chạy trốn khỏi thế gian này. Một lúc sau, Lý Mục Trạch nằm trên bàn gục ngủ, an tĩnh thở đều. Thẩm Thính Miên tháo chiếc nhẫn giấy ra, cầm chiếc compa vẽ theo đường viền của chiếc nhẫn trên tay. Cảm giác đổ máu quen thuộc chậm rãi giúp cậu tìm về được cảm giác an toàn. Cậu bình tĩnh trong khi từng giọt nước mắt đang rơi, tự nói với bản thân rằng đừng quan tâm gì cả. Cậu và Lý Mục Trạch rồi sẽ không thể cùng học một trường đại học, không thể cùng bên nhau dài lâu được, cũng không thể nào cũng hắn đứng chung một lễ đường. Nhưng không cần nghĩ nhiều, cậu biết Lý Mục Trạch về sau sẽ thích người mới, sẽ có rất nhiều điều hạnh phúc ngọt ngào, cậu cầu mong cho Lý Mục Trạch có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên người mình thích đời đời kiếp kiếp. Sau đó cậu thoáng nhìn qua Lý Mục Trạch. Dùng ánh mắt chính mình vẽ lại hình dáng của Lý Mục Trạch. Hắn gần như vậy, dựa vào cậu gần đến thế, trước đó hai người còn vừa mới ôm hôn nhau cơ mà, trong khoảnh khắc ấy cậu đã thực sự có được người này trong tay. Thẩm Thính Miên cắn mu bàn tay, đôi mắt hồng hồng, cố gắng kìm nén cho bản thân không khóc quá lớn. Sao lại không nghĩ nhiều được cơ chứ? Cậu muốn Lý Mục Trạch thích mình cả đời. Cậu muốn mình và Lý Mục Trạch sẽ vẫn mãi bên nhau. Cậu muốn Lý Mục Trạch chỉ thích cậu, chỉ yêu cậu, chỉ nghĩ về cậu mà thôi. Cậu không biết phải làm gì bây giờ, phải làm thế nào thì sự tình mới không như thế này, ai đó có thể đến cứu cậu được không. Cậu không muốn chết, thật sự không muốn chết..