Trans & edit: Gấu Tiếu Chiến đi ra mở cửa, Lâm Tiểu Thu ngay lập tức chạy vào trong. "Tiếu ca ca, anh khuyên cha em kiểu gì hay vậy?" Tiếu Chiến tựa hồ rất nôn nóng, đốt điếu thuốc cúi đầu hút. Khói thuốc lượn lờ, nam nhân trầm mặc không lên tiếng. Lâm Tiểu Thu không tự chủ ngoan ngoãn không lên tiếng, nghĩ thầm tại sao nam thần lại đối với cha nàng tốt như vậy, so với đứa con ruột như nàng còn quan tâm ân cần hơn. Một lát sau, Tiếu Chiến mở miệng, "Tôi sẽ dẫn anh ấy lên thành phố khám bệnh." Lâm Tiểu Thu sững sờ. "Ung thư không phải là không thể chữa." Tiếp tục là những câu nói ngắn gọn. Lâm Tiểu Thu vừa nghe xong vành mắt đều đỏ lên, quả thật đã bị cảm động sắp rơi nước mắt, "Tiếu ca ca sao anh lại đối với cha em tốt như vậy, lẽ nào anh..." Tiếu Chiến đưa mắt nhìn nàng, mặt Lâm Tiểu Thu đỏ lên, "Lẽ nào anh... anh đối với em..." Tiếu Chiến cau mày đánh gãy lời của nàng, "Việc này không nên chậm trễ, em mau đi thu xếp hành lý cho cha em đi, chút nữa tôi sẽ dẫn anh ấy đi luôn." "Cái gì! Nhanh như vậy sao! Vậy được rồi em đi ngay!" Lâm Tiểu Thu ngay lập tức chạy vào thu xếp, nàng đi vào trong nhà, nhìn thấy cha nàng ốm yếu nằm trên giường ngủ, khóe mắt còn ánh nước, dường như lại vừa khóc xong. Dựa theo tính cách của cha nàng, nếu như không trị liệu sớm một chút, tâm bệnh cũng có thể đem cha nàng dồn vào chỗ chết, liền vội vàng chạy đi thu dọn hành lý, đem những áo bông cùng áo lót các loại bỏ vào một cái túi hành lý xách tay. Tiếu Chiến là một quân nhân, động tác lại càng lưu loát dứt khoát, hắn đi vào phòng, không nói hai lời liền đem túi kia đeo lên lưng, lại nhìn Lâm Bảo đang ngủ thấp giọng nói, "Anh ấy tỉnh liền gọi tôi... Hơn nữa em nên nấu cho anh ấy chút cháo." "Ừm." Lâm Tiểu Thu ngoan ngoãn đáp một tiếng, cảm thấy hình tượng của nam thần càng ngày càng vĩ đại, quả thật là vô cùng đẹp trai, nhất thời xuân tâm dập dờn nói, "Tiếu ca ca, nếu không để em đi cùng hai người, như vậy cũng có thể chăm sóc cho cha tốt hơn..." "Không cần." Như trong dự liệu hắn lên tiếng từ chối, Lâm Tiểu Thu bĩu môi đi vào nhà bếp, một mặt không vui, nhưng nghĩ tới sau này còn có nhiều thời gian cùng anh nói chuyện hơn, liền cố gắng đi làm đồ ăn, chờ nàng trở thành đại mỹ nữ, Tiếu ca ca còn không động lòng sao! Thiếu nữ trong lòng sung sướng suy nghĩ lệch lạc, chờ nấu cháo xong rồi, chuẩn bị mang ra cho cha nàng, liền nghe thấy bên trong phòng vang lên tiếng cãi vã. "Không... Tôi không có tiền... Tôi không đi... A... Cậu làm cái gì..." "Fuck! Con mẹ nó anh có đi hay không!" Tiếp theo đó là một trận thanh âm đùng đùng kỳ quái. Hình như cha nàng bị đánh? Lâm Tiểu Thu không xác định ghé qua khe cửa nhìn vào, đáng tiếc lại chỉ có hơi nước bay lên cũng chưa thấy rõ bên trong, chỉ thấy hai bóng đen quấn quýt lấy nhau. "Ô... Đau quá... Đánh chết tôi cũng không đi... Cậu thả tôi ra..." Tựa hồ như hai người dằn vặt nhau đã được một khoảng thời gian khá dài, rốt cục Tiếu Chiến cũng bắt được người này, đột nhiên đem anh ôm ngang lên, trực tiếp đá văng cửa đi ra ngoài. Lâm Tiếu Thu cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiếu Chiến bế cha nàng đi ra khỏi cửa lớn, Lâm Bảo nằm trong lồng ngực của hắn liều mạng giãy dụa, một bên phản kháng một bên gọi nàng, đáng tiếc một người ốm yếu mang bệnh như anh không thể so với nam nhân trẻ tuổi cao hơn một mét tám được. Anh bị ép nằm ở trong ngực nam nhân, nhìn Tiểu Thu ngẩn người tại đó, sắc mặt trắng bệch hiện lên vẻ lúng túng. "Trước tiên thả tôi xuống... Tôi... tôi muốn cùng Tiểu Thu nói chuyện..." "Nói chuyện cái rắm, chờ khỏi bệnh rồi lại nói!" Tiếu Chiến lãnh khốc bá đạo ôm chặt anh, vững vàng đi thẳng về phía trước. "A... Tiểu Thu... Tiểu Thu..." Anh bất lực kêu tên con gái, nhưng nàng lại phất phất tay nói, "Cha, cha nên đi khám lại, cũng không phải bị tra tấn, đừng quá khổ sở." Lâm Bảo vẫn cố gắng gọi con gái thêm vài lần, chờ tới khi thân ảnh con gái không còn nữa, lại yên lặng chảy nước mắt. Ai biết trên đường đi gặp mọi người, dù quen hay không quen đều chào hỏi anh một tiếng, anh mắc cỡ tới không dám ngẩng đầu lên. Tiếu Chiến cũng thoải mái cùng mọi người trong thôn nói muốn dẫn Lâm Bảo đi khám bệnh, nói không chữa khỏi tuyệt không trở lại, mọi người liền phóng đại hắn thành một thanh niên tốt. Đương nhiên chờ Tiếu Chiến đi xa, những hương dân này mới bắt đầu nói lung tung, cái gì mà Tiếu trưởng thôn không có vợ, Tiếu Chiến lại hiếu thuận với Lâm Bảo như vậy chắc chắn là con của Lâm Bảo chứ không phải của Tiếu trưởng thôn. Hiểu lầm cứ như vậy bị truyền đi, trưởng thôn ở nhà hắt hơi một cái biểu thị bản thân vô tội. Lâm Bảo bị ép dựa vào trong lồng ngực của Tiếu Chiến, theo xe kéo ầm ầm chuyển động. Anh vốn đang buồn nôn, bị chấn động như vậy, dạ dày càng khó chịu hơn. Tiếu Chiến nghiêng đầu nhìn anh, thấy gò má anh trắng xám, đưa cho anh chút nước nói, "Trước uống nước đi, chờ tới trạm xe lửa rồi ăn chút cháo." Lâm Bảo nghĩ đến con gái ngoan ngoãn nấu cháo, theo chấn động của máy kéo nói, "Cái gì ~ ~ ~ Cái gì ~ ~ ~ cháo?" Tiếu Chiến nói, "Tôi nấu cháo." Sợ anh không nghe thấy, hắn dựa gần vào anh thấp giọng nói, "Chỉ vì anh mà nấu..." Lỗ tai Lâm Bảo bỗng dưng hồng hồng, nhưng anh có chút không hiểu, tiếp tục hỏi, "Vậy... vì sao... cậu muốn Tiểu Thu nấu cháo?" Tiếu Chiến cười nói, "Để cho nàng vì anh mà hiếu kính một chút, đi, dù sao chắc chắn cháo nàng nấu ra không thể ngon bằng tôi nấu." Lâm Bảo mờ mịt nhìn hắn, trái tim đột nhiên nhảy loạn một trận, cảm giác khó hiểu lâu ngày không gặp lại xông tới. Bác Lý cùng thôn đang lái xe kéo quay đầu nhìn hai người, thầm nghĩ có phải ngày xưa Lão Tiếu cùng Lâm Bảo ôm sai con hay không? Chờ tới trạm xe lửa đã là bảy giờ tối, thân thể Lâm Bảo vốn yếu, hiện tại lại tiều tụy sắp không chống đỡ được. Tiếu Chiến nửa ôm nửa kéo mà mang anh đi vào xe lửa, để anh ngồi trên giường nằm, chính mình từ túi đeo trên lưng lấy hộp giữ nhiệt ra. Giường của bọn họ là giường phổ thông, trên dưới có sáu chỗ nằm, Tiếu Chiến mua vé là loại một giường trên một giường dưới, giường nằm có thể giúp lão nam nhân phần nào đỡ mệt hơn. Mà bên cạnh là hai nữ sinh viên, nhìn thấy Tiếu Chiến lớn lên đẹp trai, còn mặc quân phục, liền cười khúc khích thì thầm với nhau. Tiếu Chiến cất hành lý xong, liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Bảo, nam nhân vừa cao lớn lại đẹp trai, khí tràng rất mạnh, hắn ngồi xuống, hai nữ sinh đối diện liền không nói thêm lời nào, chỉ lo đỏ mặt nhìn hắn. Tiếu Chiến không quan tâm những thứ này, hắn thấy Lâm Bảo vẻ mặt đau khổ ôm hộp giữ nhiệt, một bộ dáng giống cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, không khỏi khiển trách, "Không mau ăn đi, phát ngốc cái gì!" Lâm Bảo vẫn luôn sợ hắn, sợ hãi nhìn lại, chầm chậm mở hộp giữ nhiệt ra. Mùi cháo rất thơm, Lâm Bảo cúi đầu hé miệng nhỏ ăn cháo. Tiếu Chiến vẫn nghiêng đầu nhìn anh, nam nhân cũng không biết ánh mắt của chính mình có bao nhiêu ôn nhu. Đương nhiên trong mắt người xung quanh đều là hình ảnh người con tốt quan tâm cha như thế nào. "Ai, anh chàng đẹp trai, anh đưa ba ba vào thành phố sao?" Một nữ sinh trong đó khá hoạt bát nên nhanh miệng hỏi. Tay Lâm Bảo dừng một chút, lập tức thả thìa cháo xuống, một mặt lúng túng. Tiếu Chiến nhìn nữ hài ở đối diện một chút, thấy có một cô gái trông khá xinh xắn, liền cười nói, "Đúng vậy, thân thể cha tôi không được tốt, cần tôi chăm sóc." Nói xong liền ôm eo Lâm Bảo. Thân thể Lâm Bảo run lên, trong nháy mắt đỏ mặt. Anh không được tự nhiên hướng về bên cạnh dịch dịch thân thể, lại bị Tiếu Chiến cường ngạnh ôm lại, bàn tay nóng rực của nam nhân đặt ở trên eo của anh, thỉnh thoảng lại xoa xoa mấy lần, xoa tới thân thể anh cũng nóng lên. Tiếu Chiến dựa vào cái gì mà một bên trêu ghẹo nữ sinh một bên đùa giỡn anh, Lâm Bảo bị sờ tới đứng ngồi không yên, gò má ửng hồng, tới khi thực sự không chịu nổi mới rầm một tiếng đứng lên. Anh vừa đứng dậy người bên cạnh liền sửng sốt, Lâm Bảo đỏ mặt muốn đi ra ngoài, ai ngờ vừa đi hai bước liền bị Tiếu Chiến nắm tay kéo lại. "Anh muốn đi đâu?" Lâm Bảo tránh đi mấy lần đều không thoát được, sợ bị người khác phát hiện, anh không thể không mềm giọng nói: "Tôi... tôi muốn đi vệ sinh..." "Tôi đi cùng anh." "Ô... Không cần... A... Cậu đừng..." Eo bị người dùng sức ấn xuống một cái, Lâm Bảo mềm nhũn tựa vào trong ngực của hắn. Mọi người cũng không chú ý hai cha con kì quái nhà này đi vào WC. Chờ sau khi vào trong chốt cửa lại, Tiếu Chiến liền không khống chế được ôm anh khàn giọng nói, "Tiên sư nó, vẫn là do quá lâu không gặp, ngửi thấy tao vị của anh, lão tử liền cứng không chịu nổi!" Lâm Bảo đã lâu không nghe hắn nói lời hạ lưu, nét mặt trắng nõn đỏ ửng, nhưng vẫn cố gắng đàm phán với hắn, "Tiếu... Tiếu Chiến... Tôi nói lại lần nữa... Tôi cùng cậu... chỉ là đi chữa bệnh... Không cho phép cậu đối với tôi..." "Không thể ngày ngày thao anh, không khác gì giết tôi." Thanh âm Tiếu Chiến vừa thô vừa khàn nhanh chóng đánh gãy lời anh nói, thế nhưng việc này lại khiến Lâm Bảo sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, vành mắt đỏ lên, tiếp theo liền nghe thấy nam nhân không cam lòng nói, "Yên tâm, chờ anh khỏi bệnh rồi lão tử mới chạm vào anh." Lâm Bảo vẫn là một người mềm lòng, nghe được lời này của hắn lại cảm động vô cùng, nghĩ tới chính mình cũng không sống thêm được bao lâu, có thể được Tiếu Chiến chăm sóc đưa đi khám bệnh đã là tốt lắm rồi, tạm thời nên quên đi thống khổ vì bị nam nhân vứt bỏ trước đó. Chủ yếu hiện tại cùng nhau vượt qua đoạn thời gian này, chống lại căn bệnh ung thư quái ác này.