Hơn sáu giờ tối, Thu Cúc mới đến bệnh viện Hoàng Lâm. Dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa tối cho Tuấn Nam ăn, Thu Cúc đã mất hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc Thu Cúc mở cửa phòng 12A trên lầu hai, Thu Cúc thấy bà Thu Hồng đang say ngủ, trên bàn đặt một đĩa táo đã được gọt vỏ và được bổ thành những phần nhỏ, bên cạnh còn có một giỏ trái cây tươi ngon và một bó hoa hồng nhung. Thu Cúc kinh ngạc, không đoán được người đã mua bó hoa hồng nhung và giỏ trái cây, đến thăm mẹ mình là ai ? Thu Cúc dự định sẽ hỏi khi bà Thu Hồng tỉnh ngủ. Ngồi được 15 phút, Thu Phương gửi cho Thu Cúc một dòng tin nhắn: “Mày hiện giờ đang ở đâu ? Tình hình bác Hồng thế nào rồi ?” Thu Cúc mỉm cười, nhắn lại: “Tao hiện giờ đang ở bệnh viện. Mẹ tao đang ngủ.” Gần một phút sau, Thu Phương tiếp tục gửi tin nhắn thứ hai: “Mày định ngủ qua đêm ở bệnh viện hả ?” Thu Cúc nhắn lại: “Ừ. Mẹ tao vừa mới mổ xong, nên cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc và theo dõi.” “Nếu thế chắc mày mệt lắm, có cần tao đến bệnh viện, cùng thức chung không ?” “Không cần đâu. Mày ở nhà ngủ đi, có gì tao sẽ gọi điện thông báo ày biết.” “Ừ, tao hiểu. Mày nhớ phải cẩn thận !” “Biết rồi, con quỷ.” Thu Cúc và Thu Phương nhắn qua nhắn lại mất gần 20 phút mới kết thúc. Thu Cúc rất vui khi có được một cô bạn thân tốt bụng và nhiệt luôn sẵn sàng giúp đỡ mình trong mọi việc. ……………………. Tám giờ tối, Tuấn Nam trở về nhà từ căn hộ chung cư của Mỹ Dung. Sống hai ngày với Mỹ Dung, Tuấn Nam chợt thấy nhớ mùi vị thức ăn do Thu Cúc nấu, nhớ căn nhà sạch sẽ gọn gàng và ngăn nắp, nhớ đến tủ quần áo thơm phức mùi sặt phòng và được là phẳng phiu của mình. Mở cửa phòng, Tuấn Nam háo hức chờ mong được nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười của Thu Cúc. Căn nhà vẫn ngăn nắp sạch sẽ và gọn gẽ, thơm phức mùi nước xịt phòng. Tuấn Nam nhìn khắp một lượt trong phòng khách, vòng ra nhà bếp. Không thấy Thu Cúc đâu, Tuấn Nam gọi: “Thu Cúc ! Thu Cúc !” Gọi mấy lần mà không nghe thấy tiếng đáp lại của Thu Cúc, Tuấn Nam cau mày, đi vào trong phòng ngủ. Căn nhà hoàn toàn trống không, Thu Cúc đã biến mất, không thấy bóng dáng. Tuấn Nam bực mình, tức giận mắng: “Con nhỏ chết tiệt ! Mình mới chỉ đi vắng hai hôm, cô ta đã dám tự tiện bỏ đi hoang rồi.” Vứt cặp táp màu đen lên giường, cởi bỏ áo vét, tháo lỏng nút thắt cà vạt. Vắt áo vét và cà vạt lên thành ghế, Tuấn Nam thấy khát nước. Bình thường khi Thu Cúc có ở nhà, hắn chỉ việc hò sai, mà không phải làm gì cả. Nhưng tối nay, nếu không muốn mình bị chết khát, hắn phải tự vào bếp, lục tủ lạnh, và cầu mong rằng: Thu Cúc đã mua nước uống và nấu sẵn cơm cho hắn. Đi chân trần trên nền nhà, Tuấn Nam vào bếp, mục tiêu đầu tiên mà hắn chú ý đến là chiếc tủ lạnh màu xám. Tuấn Nam cau mày khi thấy có một tờ giấy màu hồng nhạt dán trên nắp tủ lạnh. Tuấn Nam thô lỗ giật mạnh tờ giấy ra khỏi cánh cửa tủ, mắt chăm chú đọc: “Anh Nam ! Sáng nay mẹ tôi mổ, nên tối nay tôi không có ở nhà. Nếu anh đói bụng, hãy hâm nóng lại thức ăn trước khi ăn.” Cơn giận của Tuấn Nam xẹp xuống, vỗ trán mấy cái, tự trách bản thân mình đã quên mất rằng hôm nay mẹ Thu Cúc mổ. Mở tủ lạnh, Tuấn Nam lấy nước uống, mắt sáng rực khi thấy trong kệ tủ chất đầy thức ăn mà hắn thích. Xem ra Thu cúc đúng là một quản gia có tinh thần trách nhiệm cao và rất được việc. Tự hâm nóng lại thức ăn, Tuấn Nam ăn một bữa no nê. Hai ngày qua, hắn không ăn được một bữa cơm nào ngon miệng. Giờ thì hắn mới hiểu được lý do vì sao. Ăn xong, Tuấn Nam đi tắm rửa. Ngửi mùi hương hoa nhài trên chiếc áo choàng tắm, Tuấn Nam nở một nụ cười. Hai ngày không về, Thu Cúc đã thay lại toàn bộ màu ga rải giường, chăn nệm và gối từ màu hồng nhạt thành màu trắng. Ngồi xuống mép giường, vuốt nhẹ vào tấm ga rải giường, cảm nhận được sự mềm mại, ngửi được mùi thơm của vải vóc, nụ cười trên môi Tuấn Nam càng lúc càng sâu. Thu Cúc giống như một cô vợ nhỏ đảm đang, biết cách quản lý nhà cửa và chăm sóc chồng con. Tuấn Nam có thể tưởng tượng được trong hai năm, mình và Thu Cúc sẽ sống với nhau như thế nào. Cầm điện thoại đặt trên bàn gỗ kê ở gần đầu giường, bấm số của Thu Cúc, Tuấn Nam chờ nghe máy. Đang thiu thiu chìm vào giấc ngủ, Thu Cúc giật mình khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. “Chào anh !” Thu Cúc nói giọng ngái ngủ. Tuấn Nam phì cười: “Cô đang ở đâu ?” “Bệnh viện.” Thu Cúc cộc lộc đáp, không hài lòng khi bị hắn phá vỡ giấc mộng đẹp của mình. “Mẹ cô không sao chứ ?” “Mẹ tôi ổn.” “Cô đang giận tôi à ?” Tuấn Nam có thể nghe được giọng nói cáu kỉnh của Thu Cúc vọng ra trong điện thoại. Không phải Thu Cúc đang ghen tuông vì hắn đi hai ngày mới chịu gọi điện ình đấy chứ ? “Anh có chuyện gì cần nói thì nói đi, tôi đang buồn ngủ.” Thu Cúc dội nguyên một gáo nước lạnh vào người Tuấn Nam. Đang vui vẻ, Tuấn Nam tự dưng thấy bực hết cả mình, cáu kỉnh nói: “Tôi không có chuyện gì cần nói với cô cả.” “Nếu thế, chào anh.” Thu Cúc cúp luôn máy, đút điện thoại vào túi xách. Che miệng ngáp ngủ, kéo cao tấm nệm màu trắng lên đến cổ, nhắm mắt, Thu Cúc cố dỗ giấc ngủ. Tuấn Nam tức điên người, nhưng không làm thế nào được vì Thu Cúc đang ở bệnh viện. Nếu hắn muốn quát mắng, hắn phải gọi điện lại cho Thu Cúc. Còn nếu muốn dùng vũ lực, hắn phải đích thân lái xe ô tô đến bệnh viện, hay cố nén nhịn chờ Thu Cúc về nhà vào ngày mai. Nghĩ cách nào cũng không ổn, cuối cùng hắn từ bỏ. Mười hai giờ đêm, Tuấn Nam tắt đèn đi ngủ. Trằn trọc, lăn qua lăn lại, nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia, mất gần một tiếng hồ sau đó, cơn buồn ngủ mới kéo đến. Trong khi đó ở bệnh viện, Thu Cúc đã đánh một giấc thật ngon, cách đó hơn ba tiếng đồng hồ.