Hướng Dương Hoa Khai Noãn
Chương 70 : Hạ lễ
Hứa Hướng Dương chưa bao giờ nghĩ tới người đứng ở cửa lại là Đinh Nguyệt Hoa. Triển Chiêu đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy, vì sao nàng còn tới làm gì? Nhưng nếu người đã đến vậy thì liền là khách. Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi đi theo nàng vào sân, đập vào mắt là từng ngọn cỏ, từng cái cây vô cùng xa lạ, nơi này là nhà của Triển đại ca và Hứa Hướng Dương, một cái nhà hoàn toàn thuộc về bọn họ. Không có ấn kí của nàng, một chút đều không hề có.
Nàng không khỏi cười khổ, xem ra ở trong lòng Triển đại ca đã không còn một chút nào dành cho nàng. Quá khứ, dù có tốt đẹp như thế nào, chung quy cũng đã qua rồi. Sống ở hiện tại, nói thì dễ dàng, thực hiện lại gian nan, thậm chí cho đến bây giờ, nàng cũng không biết mình nên làm thế nào cho phải. Lại nhìn Hứa Hướng Dương, hiện tại đối mặt với nàng, Hứa Hướng Dương đã không còn nao núng như lúc trước nữa, tự nhiên hào phóng đi theo nàng ngắm nhìn bài trí trong viện, nghiễm nhiên lại ra dáng một nữ chủ nhân.
Hứa Hướng Dương cười yếu ớt:"Đinh cô nương, mấy ngày nữa chúng ta về nhà mới, ngươi cũng đến góp vui."
Đinh Nguyệt Hoa ngẩn người, "chúng ta"? Bọn họ đã trở thành "chúng ta" rồi sao? Nàng còn tưởng rằng bản thân và Triển đại ca vẫn có thể được coi là "chúng ta", nguyên lai bất tri bất giác đã không còn là gì của nhau. Nàng hơi thất thần, lắc nhẹ đầu, thấp giọng nói:" Ta sẽ không đến, đến đây lại khiến các ngươi không được thoải mái." Hứa Hướng Dương có phần ngạc nhiên, Đinh Nguyệt Hoa chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt nàng bao giờ. Thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, quả là khó thể tưởng tượng nổi.
Nàng vốn nghĩ khuyên giải vài câu, hóa ra lại không cần. Sự xuất hiện của Đinh Nguyệt Hoa quả thật sẽ khiến mọi người mất tự nhiên. Không chỉ có nàng và Triển Chiêu, những người khác cũng thế. Nếu là lúc trước, nàng sẽ nói ra lời trái với lương tâm mình, nhưng hiện tại sẽ không, nàng không muốn nói, bởi vì nàng cũng không hề muốn Đinh Nguyệt Hoa đến. Không khí liền đông cứng lại. Cây ngô đồng trong viện đã sớm rụng hết lá, trụi lủi chỉ còn cành cây, dường như có một cảm giác tiêu điều khó nói thành lời.
Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa dừng lại ở trên cành cây, tưởng tượng ra cảnh ngày xuân nơi đó sẽ đâm chồi ra những mầm non xinh đẹp, ngày hè rậm rạp lá cây, mùa thu xơ xác, cho đến khi vào đông sẽ không còn một chút sức sống. Cái này, có lẽ là nàng và Triển Chiêu sao? Thời điểm đẹp nhất là lúc nàng gặp được hắn, hai người cùng nhau trải qua xuân hạ, lại không thể vượt qua quá thu đông. Hiện tại bọn họ đã tựa như mấy cây ngô đồng, không còn sức sống, một mảnh suy tàn.
Nếu dùng lời nói của Quan Húc, vậy nàng chính là một cây ngô đồng, đứng bất động tại chỗ, cho dù chỉ còn một hơi thở cũng muốn sa vào quá khứ đẹp đẽ, nhìn Triển Chiêu từng bước từng bước rời xa, chứng kiến hắn dắt tay thê nhi của mình cười đùa vui vẻ hoặc là dứt khoát rời đi, đi tìm một cuộc sống mới cho chính mình. Nàng có muốn quay lại, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hứa Hướng Dương nhìn theo ánh mắt nàng, thản nhiên nói:" Tuy đã rụng hết lá, nhưng nếu đợi đến khi tuyết rơi, nhánh cây sẽ biến thành trong suốt, nhìn cũng rất thú vị. Thời tiết hiện tại thì có chút bình thường."
Đinh Nguyệt Hoa dường như không có nghe thấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn cây, khô héo tĩnh mịch. Ngay cả bầu trời phía trên cũng đều là một mảnh u ám. Cùng là một cảnh tượng, Đinh Nguyệt Hoa nhìn đến mà lo lắng hoảng hốt không chịu nổi, còn Hứa Hướng Dương lại tưởng tượng ra phong tình khác biệt của bốn mùa trong năm, chẳng lẽ đây tâm tình hiện tại của bọn họ sao? Nàng nắm chặt cuốn tranh trong tay, rốt cục thu hồi tầm mắt, nhìn về Hứa Hướng Dương:" Ta đến là đưa hạ lễ."
Hứa Hướng Dương sửng sốt, xua tay nói:" Có lòng là được rồi, chúng ta không tính gióng trống khua chiêng chiêu đãi khách, chỉ là tụ tập vài bằng hữu thôi, cô nương không cần khách khí như thế."
Đinh Nguyệt Hoa nhét cuốn tranh vào trong tay nàng, không nói thêm lời nào nữa quay đầu rời đi. Hôm nay Đinh Nguyệt Hoa khiến nàng có chút giật mình, nhìn cuộn tranh trên tay, không thể thản nhiên nhận lấy cũng không thể buông ra. Hứa Hướng Dương nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, không biết nàng là làm sao vậy. Hít thán, đóng cửa lại.
Triển Chiêu bị thương ở tay nên công vụ cũng bớt đi chút, đến chạng vạng liền trở về còn dẫn theo Ngôn Nghị, dạy cho hắn mấy chiêu kiếm pháp rồi để hắn luyện ở trong sân. Hứa Hướng Dương trêu ghẹo:" Triển đại nhân, nay A Vượng đã lớn rồi, không phải ngài cũng nên dạy cho nó một hai chiêu đi?"
Triển Chiêu nhìn A Vượng ở xa xa, nó đang vòng quanh Ngôn Nghị chạy tới chạy lui, Ngôn Nghị luyện chiêu nào cũng bị nó quấy nhiễu. Bỗng nhiên nói:" Lúc trước ta mang theo A Vượng cùng tuần phố, đi ngang qua Cẩm Tú phường thì đột nhiên nó kêu to rồi vọt vào trong ngõ hẻm, dường như là đuổi theo người nào đó." Hắn nhìn nàng:" Có phải là nàng không?" Lúc ấy hắn vẫn chưa nghĩ nhiều, không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến.
Hứa Hướng Dương cúi đầu lôi kéo tay hắn, nhẹ giọng nói:"Uh, lúc ấy ta sợ hãi, còn tưởng sẽ bị chàng tìm được." Triển Chiêu nắm chặt tay nàng:" Nếu ta lưu tâm một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau."
"Đâu có ai biết trước sẽ phát sinh chuyện gì? Ta..." Nàng hơi ngượng ngùng, vụng trộm nhìn hắn một cái:" Lúc đó ta còn đang nghĩ, chắc là chàng và Đinh cô nương đã ở cùng một chỗ rồi." Nói xong đột nhiên nhớ ra cuốn tranh mà Đinh Nguyệt Hoa đưa tới, vội vã xoay người mang đến:" Hôm nay Đinh cô nương đã tới, đây là hạ lễ nàng đưa."
"Cái gì hạ lễ?" Triển Chiêu kì quái, nhìn cuốn tranh vẫn chưa mở ra.
"Nàng nói hôm về nhà mới không thể đến nên hiện tại đưa tới hạ lễ."
Sắc mặt Triển Chiêu thản nhiên, đưa cuốn tranh cho nàng:" Ân, thu đi." Hứa Hướng Dương chần chờ một chút:" Không mở ra nhìn xem sao?"
Triển Chiêu không đoán được tâm tư Đinh Nguyệt Hoa, chỉ sợ mình làm ra hành động sơ sẩy gì sẽ khiến nàng tiếp tục hi vọng. Chuyện tới nay, hắn không thể khuyên được nàng, quan hệ với Đinh gia cũng rối tinh rối mù, thật sự là đau đầu. Nhìn cuốn tranh, thở dài:" Thu đi." Hứa Hướng Dương nhẹ giọng đáp lời, thu cũng tốt, nàng cũng không muốn xem Đinh Nguyệt Hoa đưa tới tranh gì cho lắm. Nhìn phía bên kia A Vượng đang vây quanh Ngôn Nghị, nàng cười:" Mau ra nhìn một cái, bằng không Ngôn Nghị với A Vượng chuẩn bị đánh nhau rồi."
Triển Chiêu vừa thấy, cười nói:"Ta đi chỉ cho hắn hai chiêu."
Hứa Hướng Dương cất cuốn tranh đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, như vậy có lẽ là tốt nhất. Đảo mắt đã đến ngày về nhà mới, người đến đều là bằng hữu gần gũi, tụ tập cùng nhau ngồi chung một chỗ ăn cơm, không khí vô cùng náo nhiệt. Đinh Nguyệt Hoa không có tới, Quan Húc nói nàng đã về nhà. Mọi người nghe xong đều nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghĩ rằng rốt cục nàng cũng nghĩ thông suốt.
Mọi chuyện đều tốt, nhưng tay của Triển Chiêu lại vẫn như cũ, không thấy tốt lên chút nào? Đều đã nửa tháng, vì sao vẫn còn phải bó bột? Trong suốt nửa tháng này, ngày nào nàng cũng giúp hắn cởi y phục tắm rửa, có bao nhiêu ngượng ngùng đều chai lì hết cả. Cẩn thận tẩy sạch cánh tay cho hắn, trong lòng buồn bực, mỗi ngày đều ăn canh xương bồi bổ, như thế nào còn chưa khỏi? Tuy nói thương gân động cốt một trăm thiên, nhưng thân thể Triển Chiêu cường tráng, đáng lẽ không phải mất nhiều thời gian như vậy chứ?
Làm như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Triển Chiêu cười nói:" Tay của ta đã tốt hơn rồi, nàng không cần giúp nữa, tự ta làm là được." Hứa Hướng Dương lại lo lắng, cau mày:" Vẫn nên để ta giúp chàng, vất vả lắm mới tốt lên, đừng lại để bị thương." Tuy cũng có hoài nghi hắn làm bộ nhưng quả thật nàng cũng sợ vết thương còn chưa tốt.
Trong lòng Triển Chiêu âm thầm bật cười, hắn biết là nàng sẽ mềm lòng mà. Tâm luôn mềm nhũn, liền sẽ không lại đắn đo nữa. Theo tuyến đường Phúc Ngân trở về cũng đã mất vài ngày, chỉ gãy xương thì làm sao lại lâu như vậy được? Nàng cẩn thận lau khô bọt nước trên lưng hắn, nhẹ giọng nói:" Vết thương lần này đã lâu như vậy chưa có chuyển biến tốt, ngày mai ta đi cùng chàng đến chỗ Công Tôn tiên sinh xem một chút, tìm cách trị cho khỏi. Còn thuốc tắm này xem có nên đổi lại loại khác hay không?"
"Ách..." Triển Chiêu sửng sốt, nàng cũng đi cùng? Xem ra là không thể tiếp tục lừa gạt được nữa:" Cuối năm công vụ bận rộn, đợi khi nào Công Tôn tiên sinh rảnh rỗi ta sẽ nhờ ngài ấy xem, nàng yên tâm đi." Hứa Hướng nghĩ thấy cũng đúng nên không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa.
Buổi tối đi ngủ, lại là một trận triền miên. Đợi cho nhịp tim bình ổn lại, nàng tựa sát vào hắn, thấp giọng nói:" Khi nào thì chúng ta lại có đứa nhỏ?" Tâm Triển Chiêu trầm xuống, mỗi lần nhớ tới đứa nhỏ vô duyên kia hắn đều thấy đau lòng. Hôn nhẹ một cái lên trán nàng:" Đứa nhỏ chắc chắn sẽ lại có."
"Ân."
"Qua mấy ngày nữa, ta sẽ dành chút thời gian đi cùng nàng về bái tế nhạc phụ nhạc mẫu." Lần trước nói nhưng không thể thực hiện được, hiện giờ nhớ lại, giữa bọn họ trong lúc đó đã xảy ra nhiều biến đổi bất ngờ:" Sau đó đợi sang năm cùng ta trở về nhà."
Nàng bỗng nhiên nhớ tới bản thân hoàn toàn không biết gì về tình huống trong nhà hắn, có chút thẹn thùng:" Chàng... Tình huống trong nhà chàng như thế nào? Ta một chút đều không biết."
"Cha nương ta đã qua đời nhiều năm, trong nhà còn có đại ca đại tẩu." Hắn nhìn nàng, cười nói:" Khi nào trở lại, chúng ta sẽ mời bằng hữu đến, tổ chức bù tiệc mừng."
Tiệc mừng? Hứa Hướng Dương sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên ôm lấy hắn, đem mặt dán vào ngực hắn, tổ chức bù tiệc mừng sao? Nàng rốt cục cũng có thể danh chính ngôn thuận gả cho hắn rồi phải không? Sẽ không bao giờ là Hứa Hướng Dương, cái kẻ bò lên gường người khác nữa. Chớp chớp hai mắt có chút ướt át, thanh âm lộ ra vui sướng:" Triển Chiêu, cám ơn chàng." Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, hôn lễ lần này chính là dành cho nàng, cũng là thể hiện phần thật tâm của hắn.
Quan hệ giữa Hứa Hướng Dương và Triển Chiêu ngày càng tốt, mọi người đều nói, sau khi Triển phu nhân trở về, cả người Triển đại nhân lại bắt đầu rực rỡ hẳn ra, hăng hái, sáng chói. Các đại cô nương, tiểu tức phụ, bác gái, đại thẩm, lão bà tử đều bị hắn mê hoặc khiến cho đầu óc choáng váng. Vương tẩu tử thường trêu ghẹo, nói Hứa Hướng Dương, ngươi đừng tiếp tục làm y phục cho Triển đại nhân nữa, nên để hắn mặc đồ trước kia, che bớt hào quang đi.
Cái này đâu có liên quan đến y phục này nọ, cho dù hắn mặc quan phục bình thường cũng tinh thần hơn trước rất nhiều. Đám người Vương Triều Mã Hán cười nói trong nhà có thêm nữ nhân sẽ khác biệt, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới cứ như phát ra ánh sáng. Qua mấy ngày, Triển Chiêu cùng Hứa Hướng Dương phải về thôn Thượng Nhai để bái tế cha mẹ. Triệu Hổ nghe được tin tức, đỏ mặc nhờ bọn họ mang này nọ cho Trần Thải Tuệ.
Hứa Hướng Dương có phần khó hiểu, vì sao đột nhiên Triệu Hổ và Thải Tuệ lại có liên quan đến nhau? Triển Chiêu trêu ghẹo Triệu Hổ vài câu rồi dắt Hứa Hướng Dương rời khỏi. Nguyên lai, lúc gian nhà Hứa tú tài bị cháy, Triệu Hổ xử lí chuyện ở đó nên có tiếp xúc với Thải Tuệ, sau đó dần dần lui tới. Hứa Hướng Dương cười khẽ, không nghĩ tới chính mình còn vô tình tác thành một đôi uyên ương.
Tuyết rơi liền hai ngày, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, ngay cả ổ của A Vượng cũng được chuyển qua nhà chính. Mấy ngày trước, Vu Hoa tiết lộ ra manh mối đám người cướp bóc, Triển Chiêu lại lĩnh mệnh đi truy bắt đám thổ phỉ về quy án. Một chuyến này đi liền vài ngày, Hứa Hướng Dương lo lắng vết thương của hắn, cẩn thận dặn đi dặn lại, không biết hắn nghe được vào mấy phần. Hành lí là nàng thu thập giúp, tuyệt đối sẽ không bị đông lạnh, chỉ sợ hẳn không để ý đến ăn uống, cố ý làm một ít điểm tâm cho hắn mang theo. Hắn lại nói đi cùng mọi người không thể ăn một mình nên không mang. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể thả vào bao y phục hai ba khối.
Nàng quét tuyết đọng trên đường, nhìn cửa viện ngẩn người, khi nào thì hắn trở về? Đã sắp đến lễ mừng năm mới, có về kịp hay không? Mấy ngày trước nàng nhìn thấy Lâm bà tử đẩy xe cút kít đi bán đậu hũ. Nghe nói Lâm bà tử vì muốn kiếm thêm tiền nên quay lại bán đậu hũ. Lâm bà tử cố ý mở quán ở xa xa, không muốn chạm mặt nàng. Vu Hoa chính là phạm phải tội mất đầu, có lẽ Lâm bà tử còn chưa biết, nếu là biết được...
Quét tuyết xong, lại không có việc gì làm nên nàng tiếp tục làm thêm đệm giường lông thỏ. Năm nay nàng tới các cửa hàng da lông sớm, mua nhiều một chút tính làm đệm giường. Khâu lại với nhau, còn thiếu một ít nữa. Mặc dù mấy miếng da lông có chút hỗn hợp nhưng nàng được cái khéo tay, sắp xếp to nhỏ chằng chịt xen lẫn với nhau, lúc hợp lại nhìn giống như quy tắc hình học, xinh đẹp hào phòng, quan trọng nhất là rất ấm áp. Thu kim chỉ lại, trải đệm lên giường, khóe miệng không khỏi nhẹ cong, hận không thể nhảy lên lăn vài vòng. Kì thật trừ bỏ đệm giường, nàng còn làm thêm mấy cái đệm nhỏ, vào mùa đông ngồi lên ghế sẽ không bị lạnh.
Cách một ngày, sau giờ ngọ, Triển Chiêu rốt cục cũng trở về, nhưng mà nhìn không được tốt cho lắm, cả người lộn xộn một đoàn. Bị nàng ghét bỏ đánh giá, Triển Chiêu hất hất tuyết đọng trên người, nói:" Mặc dù có chút bẩn nhưng tẩy mấy cái lại chói lọi như thường."
Hứa Hướng Dương giúp cởi áo choàng:" Ta coi lúc tắm sẽ được ít nhất một thùng nước bùn." Cái gì mà chói lọi. Thật sự là nói bậy! Bất quá, không bị thương là tốt rồi:" Mọi chuyện có thuận lợi không?"
"Toàn bộ đã bị bắt về quy án, chờ thẩm tra rồi xử lí. Cuối cùng cũng có thể an tâm trải qua lễ mừng năm mới." Triển Chiêu sờ sờ râu trên mặt, cảm thấy bản thân cực lì lôi thôi:" Có nước ấm không? Cần phải gột rửa mới được."
"Giờ chàng mới biết a!" Không cần nói, một chuyến này chỉ sợ ngay cả hành lí hắn còn chưa mở ra thì tắm rửa được bao nhiêu lần? Kéo hắn vào phòng tắm, đổ một chậu nước cho hắn rửa mặt:" Ở phòng bếp có nước ấm, ta đi lấy, chàng rửa mặt trước đi."
Hắn giữ chặt nàng, một bên rửa mặt vừa nói:" Không vội, đợi lát nữa ta tự múc." Thân thể mảnh mai này của nàng làm sao có khả năng làm việc nặng, cứ để hắn tự làm là được rồi. Hứa Hướng Dương cũng không tranh với hắn, nhìn:" Râu có hơi dài, để ta cạo giúp chàng được không?"
Triển Chiêu sửng sốt, có chút hoài nghi, nàng? Cười:"Được."
Chỉ chốc lát sau, Hứa Hướng Dương liền hối hận, tay cầm chủy thủ có chút run run, cứ trực tiếp cạo như vậy sao? Triển Chiêu ôm nàng đặt lên đài rửa mặt, để cho nàng đối diện với hắn:" Làm sao vậy? Không dám?" Nàng nhíu mày:" Bình thường chàng đều cạo như vậy sao?" Sẽ không sợ cạo bị thương đi?
"Bằng không đâu?"
Hứa Hướng Dương không biết nên nói cái gì, quảng cáo dao cạo râu trên ti vi thường bôi lên mặt bọt xà phòng gì đó thì phải? Hiện tại... nàng xoa xoa chút xà phòng thơm lên cằm hắn, tuy rằng không có nổi bọt nhưng ít nhất cũng có tác dụng làm trơn. Triển Chiêu nhíu mày, để nàng tùy ý cẩn thận cạo râu, không hề có một chút lo lắng sẽ bị thương.
Một lát sau, nàng rốt cục buông tha, thật sự không để người ta sống mà, nàng cực kì sợ sẽ ngộ thương tới hắn. Cuối cùng Triển Chiêu cầm lấy chủy thủ trong tay nàng, nhìn vào gương đồng cạo râu, nháy mắt mấy cái liền xong. Nàng không nhịn được giơ tay sờ sờ mặt hắn, cảm thán nói:" Thân thủ Triển đại nhân thực tốt."
Hắn nhếch miệng cười, ấn một cái hôn lên môi nàng:" Hiện tại không còn bị đâm nữa đi?" Nhớ rõ mấy lần trước cùng nàng thân thiết, hắn để râu nên bị nàng oán giận nói đâm vào cằm đau.
Mặt nàng đỏ lên, nhảy xuống đài rửa mặt:"Hôi chết, mau đi tắm rửa." Mùa đông lạnh thì làm sao hôi được, chỉ là nàng thẹn thùng quá thôi. Triển Chiêu lơ đễnh, đi theo nàng ra khỏi phòng bếp. Hắn chỉ một cái sọt nhỏ đặt ở dưới mái hiên:" Được chút hải sản đông lạnh."
Hứa Hướng Dương vội vàng chạy tới nhìn, có rất nhiều thứ, tôm cua còn có cả sò biển. Nàng cười tỉm tỉm chạy đến:" Buổi tối sẽ cho chàng ăn thật ngon." Triển Chiêu thuận miệng đáp lời, chỉ cần là đồ nàng làm, hắn đều thích.
Ở nhà chính là tốt nhất, có sẵn nước ấm, tha hồ tắm rửa. Trở lại trong phòng, có đốt chậu than nên bên trong vô cùng ấm áp, hắn nằm lên giường, thực sự không nghĩ nhúc nhích. Hứa Hướng Dương đưa cho hắn chén nước ấm:" Uống chút nước rồi ngủ một giấc." Xem dưới mắt hắn đều là màu xanh, hẳn là không được nghỉ ngơi tốt.
Hắn ôm thắt lưng của nàng, đem nàng cuộn vào trong lòng:" Nàng cũng ngủ cùng một lúc đi." Nàng nghĩ dù sao không còn việc gì, nên nằm xuống bên cạnh hắn. Màn mới hạ xuống, liền cảm thấy vòng eo bị siết chặt, rồi sau đó truyền đến hơi thở nóng rực, trong lòng run lên, cả người bắt đầu khô nóng.
"Ân..." Khẽ kêu ưm một tiếng như mèo nhỏ, ngực bị bàn tay hắn phủ lên mà nóng bỏng, gắng gượng mẫn cảm, dục cự hoàn nghênh (giả bộ cực tuyệt nhưng vẫn hoan nghênh), hỏi:" Không phải buồn ngủ sao?"
"Phải..." Hơi thở nặng nề, nóng rực như vậy. Đem nàng xoay lại đối mặt với mình, đôi môi đỏ mọng mới khẽ nhếch lên còn chưa kịp nói lời nào đã bị hắn vồ lấy. Y phục từng cái từng cái bị ném ra ngoài, nhìn nàng gượng ngùng muốn che giấu, đệm giường bằng da lông càng làm nổi bật thân thể trắng noãn của nàng, hết sức mê người. Hắn thế mới phát hiện, rời nhà đi mấy ngày mà trong nhà đã có thêm đồ mới, bàn tay dao động ở trên người nàng, ngoài miệng lại nói:" Đệm giường này... rất hợp với nàng."
Nàng xấu hổ đánh hắn một cái, nói cái gì vậy! Cứ như nàng vì chuyện này mà chuẩn bị không bằng! Trận hoan ái này náo loạn một hồi lâu, nói buổi tối muốn làm cho hắn mấy món ngon cũng không thể thực hiện được. Bất quá, Triển đại nhân tỏ vẻ, đã thực sự được ăn no, khiến Hứa Hướng Dương xấu hổ đến nỗi đỏ bừng trên mặt rất lâu sau mới lui hết.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
91 chương
378 chương