Hướng Dương Hoa Khai Noãn
Chương 68 : Hỗ trợ
Ban đầu tính ngày mùng năm tháng mười một sẽ mời mọi người đến nhà ăn bữa cơm, không khéo, cuối tháng mười, lại xuất hiện một thương đội bị thổ phỉ chặn cướp trên tuyến đường Phúc Ngân. Triển Chiêu chỉ kịp trở về thông báo với nàng một tiếng liền đi. Hứa Hướng Dương nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời khỏi, một bụng lo lắng còn chưa kịp nói ra, chỉ có thể giữ lại ở trong lòng.
Những ngày sau cũng không có quá nhiều thay đổi, nàng vẫn đóng cửa ở trong nhà, lặng lẽ sống, thêu thùa may vá, làm vài món ăn, nuôi hai con gà mái. Trừ bỏ thi thoảng sẽ có Vương tẩu tử đến chơi, thì ra ngoài mua chút đồ ăn này nọ, ngay cả Cẩm Tú phường cũng đều không đi. Nhà mới cần mua thêm nhiều đồ nên nàng không có nhiều thời gian thêu thùa, mà Triển Chiêu cũng không muốn nàng quá mệt mỏi, nói sẽ khiến mắt bị thương. Triển Chiêu đi được hai ngày, Vương tẩu tử đến chơi, thế nên nàng mới biết Triển Chiêu là đi tra án gì.
Vương tẩu tử cũng không biết quá nhiều, gả cho Vương Triều đã nhiều năm, mới đầu còn quan tâm hỏi một chút, lâu dài thì dần dần không hỏi đến nữa. Nhưng nàng có biết chút ít chuyện giết người, cướp đoạt tiền bạc của cải ở trên đường Phúc Ngân, gần đây Vương Triều lại hay nhắc tới, nàng nghĩ không biết cũng không sao, nên chỉ nghe thôi không hỏi nhiều. Thấy Hứa Hướng Dương hỏi thăm thì nói mấy tin linh tinh mà mình nghe được. Nhìn nàng bất an, trấn an mấy câu:" Đừng lo lắng, nhân thủ đi cùng Triển đại nhân không ít, sẽ không có việc gì. Lại nói, công việc của hắn chính là như vậy, ngươi lo này lo nọ cũng không thể làm được gì."
Hứa Hướng Dương hiểu được đạo lí này, nhưng trong lòng vẫn khó tránh thấy lo lắng, hơi bất đắc dĩ nói:" Ta cũng không muốn nghĩ quá nhiều, chính là không quản được đầu óc. Hắn vội vã trở về nói muốn ra ngoài mấy ngày, đi đâu, đi bao lâu cũng chưa kịp nói. Bảo ta làm sao mà yên tâm cho được?"
" Có thể thông báo một tiếng là tốt rồi, ngươi an tâm ở nhà chờ hắn về là được. Mấy ngày nay Triển đại nhân không có ở đây, ngươi phải cẩn thận một chút."
Hứa Hướng Dương mỉm cười gật đầu:"Còn có A Vượng mà, không sao." Cho dù hai người bọn họ đã thầm chấp nhận chuyện hợp lại, nhưng trong lòng vẫn có chút ngập ngừng, cho nên Triển Chiêu vẫn ở Khai Phong phủ, hai người tạm thời ở riêng. Hắn lo cho nàng nên mang A Vượng đến đây. A Vượng quả thực rất giỏi trông nhà, lại cực kì thông minh. Bất quá, nhắc tới A Vượng, vẻ mặt Vương tẩu tử có phần trêu đùa:" Mấy ngày trước ta nghe nói A Vượng sắp thành thân, sính lễ là sáu cục xương to. Khi nào thì được uống rượu mừng?"
Đối với việc này, Hứa Hướng Dương có chút dở khóc dở cười, hai con chó bị coi như là người bình thường, còn đàm hôn luận gả, thật sự là không biết nói sao nữa. Vương tẩu tử cười:" Chẳng mấy chốc mà ngươi được làm bà bà." Hứa Hướng Dương sửng sốt, cũng bật cười:" Lập tức được ôm tôn tử rồi."
Vương tẩu tử cười đến đau cả bụng, vất vả lắm mới dừng được, nói:" Khi nào sinh, nhớ ôm một con tới cho ta nhìn một cái, A Vượng thông minh như vậy, ta cũng muốn nuôi một con."
"Vậy thì phải hỏi A Vượng a, ta không thể tự mình làm chủ." Hứa Hướng Dương nói xong, lại khiến Vương tẩu tử cười không ngừng được. Sau khi nói đùa mấy câu, Vương tẩu tử nhìn bụng của nàng, sắc mặt nghiêm túc:" Các ngươi cũng nên nắm chắc thời gian sinh một đứa, không cần biết là nhi tử hay khuê nữ đều tốt cả. Có thêm đứa nhỏ, ngày trôi qua sẽ đỡ buồn chán hơn, tình cảm phu thê cũng được củng cố, nhìn mới ra một cái nhà. Còn có, cũng để Đinh cô nương hoàn toàn hết hi vọng đi." Hít một hơi cảm thán:" Ban đầu Đinh cô nương vốn là một cô nương tốt, hiện nay... Ai, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, là do tự nàng luẩn quẩn trong lòng, chẳng trách được ai. Chúng ta không cần phải đi trêu chọc hay đi lên trước hứng chịu, tốt nhất là tránh đi."
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mấy ngày trước còn gặp lại ở chỗ Quan Húc, thái độ Triển Chiêu đối với Đinh Nguyệt Hoa cực kì lạnh nhạt khiến Hứa Hướng Dương có phần bất ngờ, không nghĩ hắn sẽ như thế. Mặc dù trong lòng đồng tình, nhưng nàng cũng an tâm hơn nhiều, địa vị của Đinh Nguyệt Hoa ở trong lòng Triển Chiêu ngày càng giảm đi rồi. Hiện tại nhắc đến, nàng cũng không thấy quá rối rắm như trước, suy nghĩ thông suốt hơn nhiều. Triển Chiêu và nàng là phu thê, cảm tình gắn bó, thật sự không có lí do nào đẩy hắn ra xa.
Nàng cười nhẹ, thấp giọng nói:" Ân, lời của tẩu tử ngày ấy ta đều ghi tạc trong lòng, rốt cục cũng thông suốt. Đinh cô nương có như thế nào, ta cũng không cần vì nàng mà khiến cuộc sống của mình bị đảo loạn, nếu bọn họ có thể tốt đẹp thì lúc không có ta ở đây đã sớm quay lại với nhau."
Vương tẩu tử thở ra một hơi:" Phải, nếu có thể hòa hải, cũng không đợi đến tận bây giờ."
Triển Chiêu đi một chuyến liền đến tháng sau. Trong khoảng thời đó đã có mấy trận mưa, trời bắt đầu lạnh dần. Hứa Hướng Dương không khỏi lo lắng, không biết Triển Chiêu ở đầu bên kia thế nào rồi, hỏi thăm chỗ Vương tẩu tử cũng không được tin tức gì. Nàng chỉ lo hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại lo hắn đi quá vội vàng mang không đủ y phục. Trời mỗi ngày một lạnh, trên người hắn còn có tật cũ, không chịu nổi cái giá rét của mùa đông.
Mấy hôm trước nàng nghe được tin về Lâm bà tử, có vẻ không tốt cho lắm. Vu Hoa bị đánh xong thì bị nhốt ở trong tù. Lâm bà tử gần như muốn khóc đến chết đi. Vì muốn cho nhi tử bồi bổ thân mình, bà đi sớm về tối, vừa làm vừa bán đậu hũ, nhưng tiền kiếm được không đủ, nên phải bán những đồ vật đáng giá trong nhà đi. Mọi người đều thấy không đáng thay Lâm bà tử, trước khi nhi tử chưa trở về, nhờ được hàng xóm láng giềng giúp đỡ một phần thì vẫn có thể sống qua ngày. Đến khi nhi tử về rồi lại phải bất chấp tuổi già sức yếu kiếm tiền nuôi hắn. Hứa Hướng Dương nghe xong cảm thấy trong lòng không rõ là tư vị gì, có lẽ Lâm bà tử cũng tốt bụng, nhưng so với nhi tử của mình thì không có gì quan trọng bằng, dù sao đó cũng là chuyện thường tình, nhưng bản thân nàng lại không đồng tình cho được. Con người Lâm bà tử thế nào, nàng cũng đã nhìn cho thấyu rồi.
Về đến nhà, nhìn tiểu viện trống trải, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, bất giác thở dài. Đáng lẽ Triển Chiêu phải mau trở lại rồi chứ nhỉ? Thời tiết hiện tại giá lạnh, phù hợp để ướp lạnh đồ ăn. Mấy chuyện này Hứa Hướng Dương đều có kinh nghiệm, bắt tay làm rất thuần thục. Nàng ở nhà một mình, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt, bận rộn trong phòng bếp, nếu trời nắng to, lại mang y phục cùng chăn bông ra ngoài phơi. Đang vỗ vỗ chăn bông thì A Vượng đột nhiên vọt tới cửa viện kêu to, cái đuôi phe phẩy, bộ dáng cực kì kích động. Hứa Hướng Dương giật mình, Triển Chiêu về rồi sao?
Dừng động tác lại, vội vàng chạy ra mở cửa. Thật sự là Triển Chiêu! Niềm vui sướng tràn ra từ trong ánh mắt hóa thành tươi cười, Triển Chiêu cũng cười:" Ta đã trở về." Bất quá, nụ cười của nàng rất nhanh tắt đi, tay hắn bị làm sao vậy? Triển Chiêu biết không thể giấu diếm được nên thẳng thẳn thừa nhận:" Không cẩn thận gãy tay."
" Như thế nào lại gãy tay?" Hứa Hướng Dương nhìn mà lo lắng. Triển Chiêu không muốn nàng lo, nhưng khi đối mặt với truy vấn của nàng, hắn ấp úng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật:" Trong lúc đuổi theo bọn thổ phỉ, chẳng may ngã xuống ngựa."
Hứa Hướng Dương kinh hãi, ngã xuống ngựa?! Trời ạ, chuyện này cực kì nguy hiểm. Cuống quít nói:" Còn bị thương ở chỗ nào khác không? Sao lại không cẩn thận như vậy? Nhỡ đâu bị ngựa đạp thì phải làm sao?" Bộ dáng lo lắng của nàng khiến hắn cảm thấy ấm áp, có nàng quan tâm, chút vết thương này tính là gì. Thấy nàng cẩn thận đỡ hắn đi đường, hắn không khỏi bật cười, chỉ là gãy xương tay thôi, đâu cần phải đỡ? Nhưng mà vẫn vui vẻ hưởng thụ, hỏi:" Trong nhà có tốt không?"
"Đều tốt, mấy người Vương tẩu tử đều rất quan tâm đến ta, còn có A Vượng trông nhà nữa, mọi chuyện vẫn tốt." Nàng đỡ hắn vào phòng:" Có đói bụng không? Ta đi làm chút đồ ăn cho chàng."
"Ân. Để ta giúp nhóm lửa."
Trong lòng Hứa Hướng Dương ngọt ngào, cũng không có cự tuyệt. Trù nghệ của nàng tốt, một lát sau liền làm xong hai bát mì sợi thơm ngào ngạt. Triển Chiêu ăn ngon miệng:" Vẫn là trong nhà tốt nhất, bên ngoài màn trời chiếu đất, uống ngụm nước ấm đều khó."
Nàng gắp một đũa đang định cho vào miệng, lại thả xuống:" Vụ án cướp bóc có tiến triển gì không?" Tay đều bị gãy, chắc phải có thu hoạch gì đi?
Triển Chiêu lắc lắc cánh tay bị gãy:" Bị phế mất một cánh tay, nhưng rốt cục cũng bắt được một tên. Ai, nhóm thổ phỉ này, tổ chức nghiêm mật, hành động nhanh gọn, nếu như đồng bọn bị sa lưới sẽ không chút do dự tiêu diệt, ngoài ra thân thủ đều không tồi, rất giỏi cưỡi ngựa."
Hứa Hướng Dương nhướng mày, nghe thì đều là người có khả năng, vì sao lại tụ tập thành một nhóm như vậy?:" Có thêm manh mối khác sao?"
Triển Chiêu lắc đầu thở dài:"Miệng cực chặt, vẫn chưa hỏi ra được gì. Nếu không phải nghe được đồng bọn gọi tên hắn thì chắc ngay cả tên đều tra không ra."
"Vậy sao? Tên hắn là gì?" Nàng tò mò.
"Dương Sơn."
Dương Sơn? Hứa Hướng Dương ngẩn ra, trợn to mắt, thanh âm có chút run:"Vu Hoa có một bằng hữu cũng tên Dương Sơn, hắn từng đi đến nhà Lâm bà tử, không biết có phải cùng một người hay không." Trời ạ, sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Sắc mặt Triển Chiêu nghiêm lại:" Nàng có biết vì sao hắn đi tìm Vu Hoa không?" Hứa Hướng Dương cẩn thận nhớ lại:" Đi cùng với Dương Sơn còn có một nam nhân tên là Trương Quý Mậu. Bọn họ nói rất nhỏ, ta trốn ở trong phòng nghe không rõ lắm. Hình như là vụ làm ăn lần trước, tin tức, có chính xác hay không, phát tài gì đó."
Triển Chiêu khóa mày, trầm tư:" Vu Hoa rất có khả năng liên quan đến vụ án này, hắn đã từng làm quân lính, ở trong quân doanh chắc chắn sẽ tập võ, học cưỡi ngựa. Có lẽ nhóm người này từ trong quân doanh mà ra, cho nên thân thủ mới tốt như vậy, biết dùng mưu lược, còn chịu đựng được nghiêm hình tra tấn."
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng phải sẽ không hỏi được cái gì?"
Triển Chiêu trấn an cười:"Không vội, từ từ sẽ đến. Ăn mì trước đi." Hứa Hướng Dương thấy hắn chuyển đề tài cũng không hỏi nữa, cúi đầu ăn mì. Bỗng nhiên, ngẩng đầu nói:" Ta xem trong sách có một biện pháp bức cung, có thể thử xem sao."
Hắn ngẩn người, biện pháp bức cung? Ngay cả cái này nàng cũng biết? Có chút không tin, nhưng vẫn hỏi:" Biện pháp gì?" Biện pháp bức cung đều là nghiêm hình tra tấn, quyển sách toàn máu me như vậy nàng lấy ở đâu ra? Như thế nào lại biết được? Hứa Hướng Dương cười:" Ta cũng chỉ đọc được trong sách, chưa từng nhìn thấy. Nói là một cách lấy khẩu cung, không đánh không mắng, chính là không cho ngủ."
"Không cho ngủ?" Biện pháp này quả thật mới mẻ, Triển Chiêu gật đầu:" Khi nào quay lại ta sẽ cho bọn họ thử xem." Dù sao cũng không đả thương đến người khác, thử chút sẽ không sao.
Triển Chiêu nghỉ ngơi một chút lại chạy về Khai Phong phủ, mãi đến chạng vạng mới trở lại. Hứa Hướng Dương thấy hắn mang theo một túi to, vẻ mặt khó hiểu. Hắn mỉm cười nói tay mình bị thương, khó có thể tự chăm sóc được, cần có người chiếu cố cho nên muốn chuyển đến đây. Mặt Hứa Hướng Dương nóng lên, cũng không có đuổi người đi, hỏi:" Công Tôn tiên sinh nói thế nào? Bao lâu mới khỏi?"
Tâm tư vừa chuyển, bật thốt lên nói:"Ít nhất cũng phải một tháng." Hứa Hướng Dương có chút hoài nghi, một tháng? Lâu như vậy sao? Bất quá nàng cũng chưa từng bị gãy xương, nghĩ vẫn nên cẩn thận chút mới tốt. Chăm sóc liền chăm sóc đi, mở hành lí của hắn ra, sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa. Triển Chiêu nhìn y phục của mình cuối cùng cũng được cho vào trong tủ, khóe miệng lộ ra ý cười đã thực hiện được ý đồ. Hắn biết nàng mềm lòng, sẽ không thờ ơ với hắn.
Cơm chiều rất phong phú, có cá có thịt, thật sự khiến một người phải lăn lộn bên ngoài nửa tháng như Triển Chiêu cảm thấy trong nhà tốt như thế nào, phải nói là trong nhà có tức phụ mới là tốt nhất. Nếu không, khi hắn về phải đối mặt với mọi thứ lạnh như băng thì cũng vậy. Hứa Hướng Dương làm món cá chua cay, ăn với cơm, còn có thịt nướng, béo mà không ngấy, lại thêm một đĩa rau xanh cùng một bát canh xương to. Ba món mặn một món canh, khẩu phần dành cho hai người ăn. Bất quá, Hứa Hướng Dương không dám để cho hắn ăn quá nhiều, sợ bụng khó chịu.
Ăn uống no đủ, Triển Chiêu nói bản thân bôn ba bên ngoài nhiều ngày như vậy, cả người toàn là bụi đất, muốn tắm rửa. Hứa Hướng Dương nhìn một bàn tay hắn còn treo trên cổ, tắm rửa? Hắn như vậy thì tắm rửa thế nào? Trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, hắn, hắn,... chẳng lẽ hắn muốn nàng hỗ trợ? Nàng trừng mắt, cứng nhắc nói:" Công Tôn tiên sinh nói chàng có thể tắm rửa sao?"
"Tiên sinh không có nói không thể tắm rửa, chỉ là hiện tại tay ta không tiện cho lắm, chắc là phải phiền nàng hỗ trợ." Thấy vẻ mặt nàng quẫn bách khó xử, mặc dù trong lòng vụng trộm vui vẻ, trên mặt vẫn còn nghiêm túc nói:" Nếu nàng thấy không ổn thì ta liền nhịn mấy ngày cũng được, chờ khi nào tay tốt lên rồi tắm."
Hứa Hướng Dương không khỏi lộ ra biểu tình ghét bỏ, chờ tay tốt lên? Vậy còn không phải là đợi mười ngày nửa tháng nữa hay sao? Vậy thì sẽ bẩn như thế nào? Do dự một lúc lâu, nghĩ hắn cũng không phải bị thương cả hai tay, cùng lắm giúp hắn gội đầu, cởi y phục, cũng không khó khăn gì. Đỏ mặt nói:" Ta, ta đi nấu nước, chàng chờ một chút."
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
106 chương
41 chương
68 chương
47 chương
517 chương