Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 37 : Như vậy cũng tốt

Hứa Hướng Dương hơi thất vọng, đem chuyện của Lâm bà tử kể cho Quan Húc nghe, cuối cùng nhẹ thở dài một tiếng:" Ta nghĩ Quan đại ca từ trong quân doanh ra, có lẽ sẽ biết chút ít. Là ta suy nghĩ quá đơn giản, tuy đều trong quân doanh chưa chắc đã cùng một chỗ." Mặc dù có ở cùng một nơi, người tên Vu Hoa đâu thiếu, biết ai mới là nhi tử của Lâm bà tử chứ? Muốn tìm một người, quả nhiên không dễ dàng gì. Quan Húc là một người nhiệt tình, nghe xong đầu đuôi sự việc, đối với Lâm bà tử cũng cảm thấy đồng tình:" Tuy nói là không quen biết, bất quá, trong quân doanh ta còn có chút quan hệ. Gửi đi một phong thư, hỏi thăm xem sao." Hứa Hướng Dương nghe vậy vội vàng thay Lâm bà tử nói lời cảm tạ, lão nhân gia luôn nhớ thương ngóng trông đứa con này, nếu có thể gặp lại, Lâm bà tử nhất định cực kì hạnh phúc. Quan Húc nói chỉ là nhấc tay chi lao, không việc gì, có thể hỏi được gì hay không còn chưa chắc, hiện tại nói cảm tạ còn quá sớm. Thấy đã đến thời điểm cơm chiều, muốn lưu Hứa Hướng Dương lại ăn cơm, nàng uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của hắn. Nàng hiện không có khẩu vị gì, Triển Chiêu cũng không ở nhà, nàng liền lười nấu nướng, trên đường trở về mua hai cái bánh bao là xong. Trở lại Khai Phong phủ, lại phát hiện Triển Chiêu đã ở nhà. Hắn hình như cũng vừa mới về, đang ở trong nhà chính uống nước, có chút vội vã. Hứa Hướng Dương vội vàng đi lấy nước ấm đổ vào ấm trà, nói:" Sao đột nhiên lại trở về?" Triển Chiêu rót thêm một chén nước, ấm áp, uống vào thoải mái hơn hẳn:" Không còn việc gì liền trở về." Hứa Hướng Dương nghĩ, án mạng chưa có tin tức gì nên tan ca sớm đi? Không đợi nàng hỏi, Triển Chiêu lại nói:" Ta hơi đói bụng, tối nay ăn cái gì vậy?" Ách, nàng căn bản là không tính nấu cơm:" Ngài nói không về ăn cơm, ta liền mua hai cái bánh bao điền bụng. Ngài ăn trước lót dạ, ta đi làm cơm ngay đây." Triển Chiêu quả thật đói bụng, bận việc từ sáng sớm đến bây giờ, một giọt nước còn chưa uống, án mạng đến giờ còn không có đầu mối, cảm thấy có chút mệt mỏi. Cầm cái bánh bao cắn một ngụm, lắc đầu nói:" Không cần nấu, hôm nay ra ngoài ăn." Hắn nghĩ nàng suốt ngày ru rú ở trong nhà, thi thoảng cũng nên đi ra ngoài một chút. Lần trước đi tuần tra, bên cạnh có Đinh Nguyệt Hoa nên biểu hiện của nàng câu lệ, thận trọng hắn đều nhìn ở trong mắt. Nhưng lúc đó ở bên ngoài, cần đặt an nguy của Bao đại nhân lên trên hết, hắn không tiện quan tâm đến chuyện cá nhân. Hứa Hướng Dương cảm thấy bất ngờ, từ ngày nhắc đến Đinh Nguyệt Hoa khiến hắn mất hứng, nàng cứ nghĩ hắn vẫn sẽ tức giận. Kì thật từ lúc về đến Khai Phong phủ, công vụ bận rộn, hắn đi đi lại lại vội vàng, hai người còn chưa nói được nhau mấy câu. Sau đó nghe Vương tẩu tử nói, liền thông suốt rằng hắn cũng không hẳn là giận nàng, chỉ là bận việc không thấy bóng dáng đâu thôi. Hôm nay Triển Chiêu lại chủ động nói đi ra ngoài ăn cơm, trong lòng nàng tất nhiên thấy cao hứng , ý cười không giấu được, nhẹ giọng đáp lời, ngay cả con ngươi cũng lóe lóe ánh sáng. Triển Chiêu thấy nàng vui vẻ, tự dưng cũng nhiễm chút ý cười. Hai người cùng sóng vai đi ra bên ngoài, hắn nghĩ tìm đề tài nói chuyện, hỏi nàng tình hình Bảo Nhi dạo gần đây ra sao. Hắn bận công vụ, đi tuần phố qua chỗ Quan Húc cũng chỉ gật đầu chào một cái, hỏi thăm qua loa về Bảo Nhi, còn nàng lại thường xuyên gửi cho Bảo Nhi quần áo rồi đồ ăn này nọ. Hứa Hướng Dương mới từ bên kia về, nói cho hắn về tình huống hiện tại của Bảo Nhi, kể cả chuyện Quan Húc muốn nhờ tìm người nữa. Triển Chiêu nghe vậy, nói:"Quan đại ca là người tốt." Đường xá ở Khai Phong, Hứa Hướng cũng không xa lạ, nhưng đi dạo với một mình Triển Chiêu lại là lần đầu tiên, ước chừng vì người bên cạnh là hắn nên mới cảm thấy cảnh trí cũng khác thường đi rất nhiều. Trên đường đông người, nàng và hắn đi gần nhau, cánh tay ngẫu nhiên sẽ chạm phải, ma ma ngưa ngứa, cơ hồ lan đến tận đáy lòng. Sắc trời dần tối, che lấp đi ngượng ngùng cùng rung động trong ánh mắt, nàng cực lực khắc chế trái tim đập mạnh, khóe miệng lại không che nổi ý cười, tham luyến từng phút từng giây gần gũi này. Đi qua Cẩm Tú phường, trùng hợp gặp Dao chưởng ủy tiễn khách ra cửa, nàng mắt sắc, nhìn thấy Hứa Hướng Dương, nhiệt tình nói:" Hứa cô nương, đã lâu rồi không thấy." Quả thật cũng một thời gian dài rồi, Hứa Hướng Dương luôn cảm kích Dao chưởng quỹ, thời điểm khó khăn nhất may có nàng giúp đỡ, cười cười:" Dao chưởng quỹ, sinh ý dạo này vẫn tốt chứ?" Dao chưởng quỹ là một thương nhân, tay nghề của Hứa Hướng Dương không tồi, nhất là mấy cái túi nàng làm, rất được khách hành ưa thích. Có thể mang lại lợi nhuận, tự nhiên vui vẻ hàn huyên vài ba câu với Hứa Hướng Dương:" Hứa cô nương, khi nào ngươi rảnh lại làm vài cái túi xách, rất nhiều khách đều nhắc tới đấy." Tuy nói, nàng cũng cho người dựa theo làm vài cái, nhưng làm ăn cũng không nhất thiết phải chi li chút ít tiền này, đi ăn hai máng khiến trong lòng luôn không thoải mái. Cho nên, để Hứa Hướng Dương làm thêm chút đồ mới vẫn tốt hơn. Hứa Hướng Dương vui vẻ đáp ứng, nàng vẫn còn thiếu bạc, túi xách có thể kiếm được tiền thì tất nhiên là chuyện tốt. Từ biệt Dao chưởng quỹ, Triển Chiêu nói với nàng:" Nhận chút thêu thùa giết thời gian là được, đừng để bản thân mệt, hại đến mắt." "Uh, ta biết." Hứa Hướng Dương nhìn xem hắn, sự chuyển biến thái độ của hắn nàng có thể cảm nhận được, nếu hắn đã nguyện ý thay đổi, nàng cũng sẽ mở rộng lòng đón nhận lấy:" Dao chưởng quỹ rất tốt, đã giúp ta rất nhiều việc." Triển Chiêu nhớ tới lúc ban đầu hoàn cảnh của nàng túng quẫn, trong lòng hơi áy náy. Qua lâu như vậy, có oán hận bao nhiêu cũng đã tiêu tan mấy phần, mặc dù hắn thú nàng xuất phát từ bất đắc dĩ, nhưng trong đầu chưa bao giờ tồn tại ý niệm trả thù. Sự tình lúc ấy xảy ra quá bất ngờ, hắn thật sự khó lòng đối đãi với nàng một cách bình thường được. Tuy nói nàng đã mất trí nhớ, tính tình thay đổi cực kì lớn ,dù tất cả những điều ấy vẫn chưa đủ để xóa bỏ đi lỗi lầm trước kia, nhưng, chẳng nhẽ không thể cho nàng một cơ hội để sửa đổi hay sao? Nàng của hiện tại, xem như tốt lắm. Mang theo vài phần áy nói:"Là ta sơ sót, mặc kệ sau này xảy ra chuyện khó xử gì, ngươi đều có thể nói với ta." "Triển đại nhân, trăm ngàn đừng nói như vậy, ngài chưa từng bạc đãi ta điều gì cả." Gặp phải chuyện như vậy, có ai không tức giận cho được, mặc dù hắn căm hận nhưng chưa từng làm khó nàng, đã coi như hiếm có. Đề tài này nếu nói tiếp sẽ không hay ho lắm, chung quy là vướng bận giữa bọn họ, gợi ra khiến hai người đều xấu hổ. Từ trước tới nay Hứa Hướng Dương hay để ý thay người khác, có người mời đi ăn cơm sẽ không hi vọng để cho người khác phải tiêu pha nhiều, lúc này cũng vậy, nàng chỉ sợ Triển Chiêu sẽ mang mình đến đại tửu lâu ăn cơm. Đối với nàng, một bữa cơm nho nhỏ không cần phải đi đến chỗ nào lớn lắm. Cũng may Triển Chiêu dẫn nàng đến một tiệm cơm bình thường, gọi ba bốn món ăn, cũng không phô trương lãng phí gì. Bọn họ ngồi gần cửa sổ, bên ngoài tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt, nàng bỗng nhiên cảm thấy đây giống như một buổi ước hẹn. Triển Chiêu cũng không có gì vui vẻ giống như nàng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện án mạng, ngồi thưởng thức trà nhưng tâm trí đã lạc đến đâu rồi. "Triển đại nhân thực sự là nhàn hạ thoải mái, loại thời điểm này còn có tâm tư cùng cô nương người ta đi ăn cơm." Từ ngữ trào phúng vang lên phá vỡ suy nghĩ của hai người, nhìn lại, là Bạch Ngọc Đường và Đinh Nguyệt Hoa. Lời nói châm chọc là của Bạch Ngọc Đường, xa cách mấy tháng, hắn vẫn kì quái như vậy. Hứa Hướng Dương nhất thời cảm thấy khẩn trương, thực sự là tai bay vạ gió, chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, lại bị hắn nói giống như làm chuyện thất đức gì. Triển Chiêu không để ý tới hắn trào phúng, thản nhiên nói:"Hai vị cũng cùng ăn chung?" Ánh mắt Bạch Ngọc Đường quét về phía Hứa Hướng Dương, lạnh lùng nói:" Không cần!", cùng Đinh Nguyệt Hoa tiến đến cái bàn khác ngồi xuống. Triển Chiêu thấy Hứa Hướng Dương câu lệ, cau mày liếc nhìn Bạch Ngọc Đường bên kia, nói:" Không cần để ý tới hắn." Hứa Hướng Dương cúi đầu, dĩ nhiên tâm tình không còn tốt như trước. Triển Chiêu hoắc mắt đứng dậy:" Chúng ta đi nơi khác." Hứa Hướng Dương cả kinh, đứng dậy đi theo:" Không sao, nơi này cũng..." Nhưng chung quy là không lay chuyển được Triển Chiêu, bọn họn đi lên lầu hai, hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Ngọc Đường và Đinh Nguyệt Hoa nữa. Nàng nhìn hắn, cảm thấy hơi khó hiểu, kì thật không cần phải như thế. Hắn có chút tự giễu cười:" Ngươi là thê tử của ta, ta tất nhiên phải bảo hộ chu toàn cho ngươi. Ngươi không thoải mái thì ta sao có thể thấy tốt được?" Trong lòng Hứa Hướng Dương tinh tế nhấm nháp từng từ từng chữ hắn nói, lặp đi lặp lại trong lòng để nhớ lấy thật kĩ, trên mặt không nhịn được lộ chút vui vẻ. Hắn có thể nghĩ như vậy thì nàng có phải đối mặt với điều gì cũng thấy tốt lắm. Ít nhất là hắn đã bắt đầu để tâm đến cảm thụ của nàng, không hề hờ hững xa cách như trước nữa. Cảm xúc không vui vì chuyện xấu hổ ban nãy bỗng chốc tan thành mây khói, nàng cũng bình tĩnh lại, dần dần nói nhiều hơn đôi ba câu. Bữa ăn này thật ngon miệng, Hứa Hướng Dương âm thầm nhớ kĩ để trở về thử làm lại xem sao. Ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, nói:" Ngày mai ngài có về ăn cơm không?" "Không nói chắc chắn được." " Ta sẽ làm chút bánh bao, chờ khi nào ngài trở về hấp nóng lên được không?" Triển Chiêu không chắc khi nào thì về được, cũng không tiện để nàng chờ đợi:" Ngươi làm rồi để đấy, bao giờ về ta tự mình hấp." Hứa Hướng Dương gật gật đầu, như vậy cũng tốt. Khó được ngày có thể nói chuyện thoải mái với hắn như hôm nay, nàng thử dò xét nói:" Triển đại nhân, ta có một việc muốn thương lượng với ngài." Triển Chiêu tỏ vẻ đang nghe, nàng thấp thỏm tiếp tục:" Mặc dù ta đã mất trí nhớ, nhưng tiết thanh minh vẫn cần phải trở về tế bái cha mẹ. Trừ bỏ tên ra, cái khác ta không nhớ rõ. Ngài, ngài có thể nói cho ta biết một chút sự tình trước kia được không? Cái khác thì không cần thiết lắm, chỉ là nhà ta ở đâu, cha mẹ được mai táng nơi nào, ta nghĩ bản thân nên biết rõ những điều này." Sắc mặt Triển Chiêu vẫn bình thường, lời nàng nói vốn là chuyện nên làm, hắn cũng không phản đối:" Ta không rõ ràng lắm tình hình trong nhà ngươi như thế nào, chỉ biết quê quán là ở thôn Thượng Nhai, cha ngươi là tú tài dạy học, trong nhà có vài mẫu ruộng cho người khác thuê. Sau khi song thân ốm chết, gia sản đã bán hết không còn gì. Về phần cha mẹ ngươi được mai táng ở nơi nào, ta cũng không biết nữa." "Không sao, người trong thôn chắc sẽ có ai đó biết, ta trở về hỏi thăm là được." "Gần đây có án mạng, sợ là ta không có thời gian cùng ngươi trở về." Hứa Hướng Dương lắc đầu:" Mình ta về là được." Triển Chiêu hơi trầm ngâm một lúc, liền đáp ứng, từ nhỏ nàng đã ở trong thôn, cha lại là tiên sinh dạy học, nhất định có chút tiếng tăm, việc hỏi thăm sẽ không có gì khó khăn. Tâm tình của Hứa Hướng Dương từ trước tới giờ chưa có khi nào tốt như hôm nay, nói xong chuyện về tế bái cha mẹ, ngược lại nói:" Vừa nãy ta nghe Vương tẩu tử nói về vụ án mạng, ngài, ngài có gì phải cẩn thận chút." Triển Chiêu khe khẽ thở dài, có chút mệt mỏi gật đầu:"Uh, ta biết." Hắn thà tình nguyện đánh giáp lá cà còn hơn (trực tiếp đối mặt đánh nhau), tình hình trước mắt, hành tung của hung thủ đều sờ không đến, thực sự là khiến bọn hắn sứt đầu mẻ trán. " Nghe nói là giết người diệt khẩu, đánh cắp một rương bảo thạch, vậy giá trị tương đương bao nhiêu bạc a?" Hứa Hướng Dương cẩn thận hỏi, bản thân thực có chút quan tâm vụ án này. Trong tưởng tượng của nàng cái rương kia nhất định là chất đầy bảo thạch, đủ loại ánh sáng rực rỡ khiến người ta hoa hết cả mắt. Lo lắng của Triển Chiêu tất nhiên không phải mấy chuyện này:" Vẫn chưa có tin gì về hung thủ, bọn chúng hẳn sẽ không bán lại đồ ở Khai Phong." Kì thật chuyện rương bảo thạch bị đánh cắp là do gã sai vặt nói, còn chưa có ai nhìn thấy qua cái rương kia lần nào, cũng không rõ trong đó là loại bảo thạch gì. Bọn họ đã tra xét toàn bộ cửa hàng trang sức ở Khai Phong, nhưng không thấy ai bán ra bảo thạch gì đó, ngẫu nhiên sẽ có một hai người nhưng tra ra đều không có chỗ nghi vấn. Hứa Hướng Dương cũng đoán ra vài phần, hung thủ chắc đã mang theo bảo thạch chạy trốn rồi, giờ muốn tìm thì chẳng khác nào như mò kim đáy bể. Lại nhìn Triển Chiêu đang cau mày, có chút hối hận đã khơi gợi ra chuyện này, khiến hắn ăn cơm cũng không được ngon miệng. Án mạng khó giải quyết không phải Triển Chiêu chưa từng gặp qua, mày dần dần giãn ra:" Ngươi tính khi nào thì trở về tế bái cha mẹ?" "Một hai ngày nữa." "Ta không thể đi cùng nên ngươi đi đường cẩn thận chút." Hứa Hướng Dương đáp lời, mặt mày loan loan. Triển Chiêu buông mí mắt, thầm nghĩ, chỉ là mấy câu dặn dò bình thường cũng khiến nàng cao hứng như vậy, khóe miệng không khỏi hơi cong lên. Hiện tại như vậy cũng tốt, cuộc sống cứ vậy trôi qua là được rồi.