Hương đồ
Chương 3
Nhắc đến mấy giọt nước trong lòng bàn tay nàng kia, Thẩm Hà Hương không khỏi liên tưởng đến cuộc sống bi thảm của nàng khi đi theo tên tiểu thương mấy năm đó, tay cầm chén trà vô tình nắm chặt hơn, tuy rằng mọi chuyện đã qua, nhưng hiện tại nghĩ đến vẫn đang khiến toàn thân phát run, đắng cay cực nhọc nàng đều có thể chịu được, nhưng cái tên tiểu thương là thứ mất nhân tính, khi cao hứng lên thì chừa chút cơm thừa canh cặn, nếu mất hứng thì tìm đủ cách tra tấn, nàng vốn là một người chú trọng vẻ đẹp, vậy mà hắn tra tấn biến nàng từ nữ tử mới hơn hai mươi thành bà lão bốn năm mươi tuổi.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Hà Hương không khỏi hít vào thật sâu, cũng may vài năm sau tên tửu quỷ đó tự mình uống rượu ngã chết ở bên đường, nếu không thật không biết mình còn cầm cự được bao lâu, tên tiểu thương đó tuy là tên khốn trụy lạc trác táng, cuộc sống ngày qua ngày nghèo túng, nhưng lại có chút tay nghề chế hương, coi như có thể kiếm ăn, sau khi hắn chết thì có lưu lại một đống hương liệu son phấn còn chưa kịp bán đi, nhưng, nàng biết, hắn còn cất giấu một món đồ.
Nàng đào một chỗ góc tường trong gian phòng ngủ của hắn, đào một hồi lâu đến nỗi ngón tay như muốn gãy luôn, mới từ trong đống gạch bùn đào ra một hộp gỗ dài, nếu không phải có một lần nàng nửa đêm tỉnh giấc phát hiện ra tên tiểu thương kia đang ngồi xổm cất giấu cái gì tại đây, sợ rằng chính nàng cũng không biết là có thứ đồ đó, mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong ngoại trừ một ít nén bạc còn có vài tờ giấy nháp cộng thêm một chiếc bình Quan âm màu xanh biếc bằng bàn tay.
Thẩm Hà Hương đi theo tiểu thương lâu rồi, ít nhiều cũng biết rõ về gốc tích hắn, hồi còn trẻ là tên lưu manh vô lại, trộm cắp mèo mả gà đồng không việc nào không làm, ngay cả gian nhà cũng đi cướp của tẩu tử góa bụa, cho nên thứ này chắc đến tám chín phần là trộm cắp từ nhà phú quý nào đó, mấy tờ giấy không đồng đều, thậm chí còn có chút bẩn, nhưng nội dung lại ghi chép không ít phương pháp bí mật điều chế hương liệu, chữ viết lộn xộn, giống kiểu như từ chỗ nào đó ghi lại, mỗi một tờ là một bí pháp ghi lại đầy đủ, những bí pháp chế hương của mấy sản phẩm đặc trưng của mấy tiệm son phấn ở kinh thành đều có đủ, cái này cũng có thể giải thích tên tiểu thương ngày ngày ăn không ngồi rồi, sau tự dưng lại hiểu biết chế hương, còn dựa vào việc chế hương buôn bán kiếm tiền nữa.
Mà bình Quan âm kia cũng trống rỗng, khi bắt đầu Thẩm Hà Hương vốn cũng không quá để ý, lực chú ý đều đặt hết lên phương tử chế hương và nén bạc, nhưng khi giơ tay ra cầm lấy nhìn, đại khái là khi dùng tay đào bới đã bị rách da, trên bình bị dính chút máu, cư nhiên chiếc bình đó liền biến mất ở trong lòng bàn tay nàng, Thẩm Hà Hương thực rất hoảng sợ, sau đó mỗi ngày đều xảy ra việc kì quái là trong lòng bàn tay tự xuất hiện vài giọt tuyền dịch.
Nàng đã mất hơn một năm thời gian mới chấp nhận được chuyện đó, đồng thời cũng hiểu tác dụng của tuyền dịch này, khi đó thật sự là mừng rỡ như điên, cảm thấy trời không tuyệt đường người, nàng dựa vào mấy thỏi bạc và loại tuyền dịch thần bí trong lòng bàn tay ấy, cộng thêm mười mấy tấm giấy phương tử chế hương và khả năng thiên phú của mình, đã có một cuộc sống khá thoải mái trong hai năm sau khi tên tiểu thương đó chết, nhưng chuyện đời thường không như mong muốn, ngay tại lúc nàng vừa mới có hy vọng, thân thể cũng đã đến lúc như đèn cạn khô dầu, những lần sảy thai ở Hầu phủ đã vét sạch sức khỏe của nàng, công thêm sự tra tấn của tên tiểu thương suốt vài năm, ngày tháng của nàng từ sau khi hắn chết không tới ba năm liền đã kết thúc.
Cho nên, lần này nàng có thể ngoài ý muốn trở lại trước kia, trong lòng luôn tồn tại cảm giác thỏa mãn và cảm kích, nhất là khi phát hiện tuyền dịch trong tay vẫn còn, nàng thiếu chút nữa muốn chạy đi lấy cái đệm quỳ bái cảm tạ ông trời.
Khí tức Thẩm Hà Hương bình ổn lại, cầm cái chén để lại trên bàn, duy nhất đáng tiếc là lượng tuyền dịch này ít, hơn nữa thời gian bảo tồn cũng thực ngắn, không có tác dụng gì với con người, chỉ có tác dụng làm tăng cao mùi hương đối với hoa cỏ cây cối, hai ngày trước đã bị nàng dùng để pha trà hoa dại uống rồi, làm dầu bôi tóc hoa nhài cũng đã dùng đến vài giọt, hiệu quả vẫn giống hệt kiếp trước, hơn nữa bỏ một giọt vào ngâm hoa cỏ, sẽ làm tăng thêm mùi hương vốn có của hoa lên một bậc, bỏ càng nhiều thì mùi hoa càng nồng đậm, nếu dùng hoa đã được ngâm qua tuyền dịch đem đi pha trà hoặc làm điểm tâm thì mùi vị sẽ vô cùng tốt.
Tuy rằng Thẩm Hà Hương đối với tuyền dịch trong tay đã không còn thấy lạ lẫm gì, coi đó là hiển nhiên, nhưng đối với người khác mà nói thì quả thực rất quái đản, chưa chắc đã chấp nhận nổi, cho nên đây sẽ chỉ là bí mật duy nhất của nàng, cho dù là Liễu thị Thẩm phụ cũng không được cho biết .
Thẩm gia không có ruộng vườn, gà cũng không có nửa con, cho nên ngoại trừ làm chút thêu thùa thủ công và nấu cơm ra, cơ bản là không có gì việc khác, cơm trưa Thẩm Hà Hương miễn cưỡng nuốt xuống bánh khô, đem hoa quế mà hôm qua hái về cũng bỏ thêm chút tuyền dịch để ngâm nước, sau đó rửa mặt nằm xuống, nàng lấy ra miếng vải bố xin từ chỗ Liễu thị rồi khêu ra một ít dầu vừng sau đó cẩn thận bôi kĩ càng lên tóc, sau cùng dùng lược chải tóc túm lại một chỗ quấn lại, dùng vải thô bao đầu ngủ, cứ ủ như vậy có thể giúp tóc hấp thụ đầy đủ loại dầu hoa quế, ngày sau có thể dưỡng tóc thành vừa đen vừa bóng.
Có làn hương hoa nhài bầu bạn trong giấc ngủ trưa, nàng ngủ cực ngon, mà sau khi Thẩm phụ giữa trưa trở về vội vàng ăn cơm xong, liền mang theo nửa lọ dầu tóc hoa nhài kia để trong giỏ trúc rồi lại tiếp tục đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, ai ngờ lần đi này, buổi chiều trở về Thẩm phụ cũng tạo cho hai mẹ con Liễu thị Hà Hương một sự kinh hỉ cực lớn.
Thẩm Hà Hương ngủ no mắt buổi trưa, liền lười biếng dời chiếc ghế ra chỗ bóng râm đằng sau nhà, dùng miếng gỗ và một ít hoa quế đã được phơi khô, đặt ở trên đất dùng lửa nhỏ chậm rãi đốt, bên ngoài thì tìm cái sọt trúc bị lủng không dùng được nữa úp lên trên, sau đó đem hết khăn của Liễu thị đều phơi trên sọt để xông loại hương khí hoa quế đang đốt kia.
Thời tiết thực nóng, cũng may chỉ dùng lửa nhỏ từ từ huân hương, ngọn lửa không lớn, nhưng Hà Hương vẫn cảm thấy hai má vã mồ hôi, vừa dùng ngọn trúc nhỏ gạt đám hoa quế khô vào đám lửa nhỏ trong sọt, vừa nghĩ ngày sau nếu có tiền rồi sẽ không cần làm loại chuyện này nữa .
Vốn dùng loại hoa nhài được ngâm trong tuyền dịch rồi sấy khô lại phối thêm gỗ vụn, cộng thêm chút hương liệu dùng mật ong nặn thành viên xông hương sẽ càng tốt hơn, thời gian mùi hương đọng lại cũng lâu, nhưng không hết cách, vô luận là mật ong hay hương liệu đều cần tiền để mua, cũng may sau núi mọc đầy rẫy hoa quế, gỗ cũng mất văn tiền nào, cho nên công cụ đơn sơ như vậy được tập hợp lại, cũng là có thể huân hương.
Thẩm Hà Hương cũng là sau khi được tiếp xúc với rất nhiều hương liệu mới phát hiện ra, hương liệu có đến hơn trăm loại, nhưng quá mức ỷ lại vào loại hương liệu phụ có mùi nồng nặc, mùi hương đó liền mất ngay hương vị vốn có liền trở thành hàng hạ đẳng, chỉ có dùng nguyên liệu đơn giản nhất, huân ra mùi hương tự nhiên nhất mới là thượng đẳng, nàng đã gặp qua có người chỉ cần dùng một cây gậy trúc và một ít Bách Diệp, hơi ngâm một chút, đốt lên bèn có thể huân ra mùi hương trúc thiên nhiên tràn ngập khắp phòng, so với khắp phòng hỗn tạp những mùi hương nồng đậm thì không biết thanh nhã hơn bao nhiêu, đến Thẩm Hà Hương luôn là người nếu không phải hương tốt thì không xài cũng cảm thấy kì diệu, khi đó cũng hiểu được đạo lí trên đời này đồ tốt không nhất định thích hợp, thích hợp mới là tốt nhất.
Cả buổi chiều dùng lửa nhỏ đốt, mùi hoa cũng có chút nồng đậm, Thẩm Hà Hương cầm lấy chiếc khăn đã coi như huân xong lên, đặt lên mũi ngửi, mùi hoa quế thiên nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, vốn sợ mùi thơm sẽ mất mùi nhanh, cho nên thời gian huân so với việc bỏ thêm hương liệu càng lâu hơn một ít, quả nhiên là không tệ, vừa buông chiếc khăn xuống thì thấy Thẩm phụ đã trở lại.
Thẩm Hà Hương thấy cha lập tức buông gậy trúc xuống, trên mặt mang theo nụ cười nghênh đón, điềm nhiên hỏi:“Cha, người hôm nay như sao lại về sớm như vậy, mặt trời còn chưa lặn đâu.”
Thẩm phụ lúc trưa từ chỗ Liễu thị biết được chuyện khuê nữ biết làm dầu bôi tóc, Liễu thị kêu hắn cầm nửa bình dầu bôi tóc hoa nhài đi qua bên nhà phú hộ hỏi thăm một chút, hắn vốn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng vì không muốn thê tử thất vọng, ai ngờ dầu bôi tóc này thực sự bị một vị tiểu thư nhà phú hộ nhìn trúng vừa ý, mua hết cả bình, còn trả nửa lượng bạc, trước kia hắn bán dầu bôi tóc ở cửa tiệm một hộp cũng chỉ có mấy chục văn tiền, mà lọ dầu do nữ nhi hắn làm ra vậy mà lại bán được hơn hai trăm văn tiền, chuyện đó khiến Thẩm phụ cao hứng vô cùng.
Hôm nay liền trở về sớm, nhịn đau dứt ruột lấy ra trăm văn tiền mua một túi nhỏ bột mì, và mấy khối bánh điểm tâm bọc trong giấy dầu mà khuê nữ thích ăn, trong nhà thật sự là đã hơn nửa năm không nhìn thấy bột mì rồi, bản thân hắn thì không vấn đề gì, nhưng sức khỏe của thê tử không tốt, tuổi khuê nữ lại còn nhỏ, luôn ăn mấy thứ cháo rau bánh khô cũng không được, Thẩm phụ tuy là nam nhân nhưng cũng kĩ tính, khuôn mặt gầy yếu của nữ nhi chỉ to bằng bàn tay, mà khi ăn chỉ một mực căn có nửa bát cháo rau, bánh khô ít động tới, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột, cho nên hôm nay kiếm được chút tiền liền mua đồ trở về sớm.
“Cha, đây là mua cho nữ nhi sao?” Thẩm Hà Hương mở to đôi mắt trong suốt nhìn Thẩm phụ, trong tay đang cầm gói giấy dầu vuông vắn bên trong có đựng bánh táo đỏ, trời biết nàng đã nhiều ngày nửa đói nửa no, dạ dày đang trống không, ngửi thấy mùi thơm của bánh táo đỏ, nước miếng trong miệng sớm đã tiết ra, một bên thầm mắng bản thân mất mặt, một bên lại làm ra bộ dạng giả nai ngập tràn khát vọng, bởi vì nàng biết bộ dáng đó của nàng, sau này Thẩm phụ chắc chắn sẽ còn mua cho nàng nữa.
Vì dưới chân núi này có vẻ hoang vắng, phần lớn đều nghèo khổ, cho nên người ở cũng không nhiều giống bên nhà cũ, cộng hết lại tổng cộng mới có hơn mười mấy hộ dân, có hộ còn cất nhà bên cạnh ruộng vườn, chằng chịt phân tán cũng không liên tiếp lại với nhau, cho nên có chút động tĩnh gì cũng ít người biết.
Nhưng Thẩm phụ vẫn là sờ lên búi tóc được chải rất ra dáng của khuê nữ, trên khuôn mặt quê mùa mang theo nụ cười nói:“ Đều là của con, mau vào trong nhà rồi nói.”
Túi bột mì nhỏ để cạnh bệ bếp, Liễu thị lại đang đếm số một trăm sáu mươi văn tiền mà Thẩm phụ mới đưa cho, trong lúc nhất thời cao hứng tột cùng,“Cuối cùng cũng có thể góp đủ số tiền hai trăm văn tiền giao cho nhà cũ rồi, lần trước thiếu Hồ gia tám mươi văn tiền thuốc cũng đủ rồi, ông nghỉ chút rồi cầm tiền đem qua nhà cũ và Hồ gia đi nha.” Thẩm Thành Thạch tiếp nhận lấy chiếc khăn ướt khuê nữ đưa cho lau mồ hôi, trong lòng ấm áp, nghe xong liền lập tức đáp ứng Liễu thị.
Thẩm Thành Thạch và Liễu thị đều là người thành thật, nhà cũ bên kia tuy rằng chỉ là kế mẫu, nhưng lão nhân gia trước khi chết có kêu hai nhi tử đến trước mặt, dặn dò bọn họ đừng quên ân dưỡng dục, nhất định phải hiếu kính bà, hai chữ hiếu đạo này đối với Thẩm Thành Thạch và Liễu thị mà nói, đó là một ngọn núi, đè nặng trên người, đẩy không ra chắn không nổi, cho dù người ở nhà cũ đuổi bọn họ ra ngoài, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, cảm tình cũng phai nhạt, nhưng loại người bất hiếu dù đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ sau lưng, tiền dưỡng lão nếu không phải sẽ chết đói thì nhất định phải nộp.
Thẩm Hà Hương cúi đầu cẩn thận đem bịch giấy dầu kia mở ra, đưa cho Thẩm Thành Thạch và Liễu thị mỗi người ăn một khối, sau đó đi rửa tay xong mới đem một miếng bánh vuông vắn bỏ vào trong miệng, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, nhất thời nheo lại ánh mắt, đại khái là mấy ngày nay bị đói, cảm thấy bánh táo đỏ lúc này sao mà ngọt thơm đến vậy, mùi táo hoàn toàn thấm tận vào bên trong, vào miệng là tan, quả nhiên là mỹ vị vô cùng, so với khi năm đó ở Hầu phủ ăn loại bánh táo đỏ của cửa tiệm Hối Hương cũng không khác là mấy.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
7 chương
89 chương
18 chương
75 chương
21 chương
82 chương
94 chương