Hương đồ
Chương 19
Thấy Thẩm Hà Hương bước nhanh đến bảo vệ bảo bối của mình, Thẩm Quế Hoa bĩu môi, vừa nãy nhìn thấy hoa văn chạm trổ trên bàn ghế hầu như là những mẫu mã mới ở kinh thành hiếm có, nàng ta đều như muốn lòi con mắt ra ngoài, cái mà nàng ta dùng đã nửa cũ rồi, lúc này hận không thể đem mấy thứ đồ đạc này dọn qua phòng nàng ta, cộng thêm trên bàn bày đủ thứ chai chai lọ lọ, còn có lọ dầu màu xanh biếc đang cầm trong tay nữa, bỗng chốc thấy ghen tị vô cùng. Cắn răng thầm nghĩ nhà Nhị thúc nghèo rớt mồng tơi, sao có thể nỡ bỏ ra tiền mua cho nha đầu đó nhiều son bột nước như vậy, trách không được hôm nay nhìn yêu mị tà khí đến thế, có nhiều son phấn dầu thơm thế này sao lại không vẽ được cái bộ dạng thế kia, nàng ta nói người khác yêu mị tà khí, mà chẳng biết ở trong mắt người khác nàng ta mới đúng là như thế, phấn trắng trét lên đến nỗi hận không thể đắp hết cái mũi, đôi môi tô đỏ chót như uống máu heo, dù sao thì nàng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận nha đầu kia đẹp hơn mình.
Lại nhìn thấy hoa văn tinh mĩ bên ngoài bình sứ, nhất thời vừa tức giận lại ghen ghét, ngẩng đầu cố nặn ra nụ cười nói:“Hà Hương, vừa vặn hộp kem bôi mặt của ta cũng dùng hết rồi, hộp này của ngươi ta lấy đi dùng, lão cô ngươi dùng của ngươi chút đồ vật này ngươi sẽ không nỡ không cho chứ?” Nói xong liền nhìn chằm chằm vào Hà Hương.
Trong lòng Thẩm Hà Hương đang phiền, nghe thấy lời nói đó cũng lên cơn tức, nếu ngày thường thí cho nàng ta cho rồi, lười cùng loại người như thế dây dưa, nhưng hôm nay nàng đang khó chịu bực bội, cả một nhà từ già đến trẻ đều đến bặt nạt người, cứ tưởng người khác là bùn đất muốn nặn sao thì nặn ấy, lập tức nàng liền không khách khí dùng sức đoạt lại cái bình, trên mặt lại cười nói:“Lão cô ngươi nói đùa rồi, lọ dầu này ta đã dùng qua, sao có thể để lão cô dùng đồ thừa được.”
Tâm trạng Thẩm Quế Hoa đang ghen tức như lửa rực, thấy Thẩm Hà Hương hoàn toàn không giống trước kia nhát gan nữa, mặc dù cười cười nói nói, nhưng nụ cười kia nhìn rất sắc sảo, hơn nữa thấy nàng bảo vệ món đồ không cho, nàng ta liền nhất định phải có cho bằng được, ở nhận thức bên trong của nàng ta chỗ nào có mẫu thân và đại bá mẫu thì không có gì là nàng ta muốn mà không có được,“Ngươi là chất nữ của ta cũng đâu phải người ngoài, ta không chê ngươi là được, mau cho ta……” Nói xong liền giơ tay cướp.
Thẩm Hà Hương lập tức lui xuống một bước đem chiếc lọ giấu sau lưng tránh thoát tay nàng ta, Thẩm Quế Hoa thấy cướp không được bèn quay đầu tóm đại một hộp khác lên,“Vậy cái này cho ta……” Hộp đó chính là hộp phấn nước mà Thẩm Hà Hương dùng hạt hoa nhài mà Thẩm phụ hái xuống bào chế thành, so với loại dùng gạo mài thành không biết mịn màng bao nhiêu, bôi lên mặt vừa trắng lại đỡ phải bôi nhiều tránh lộ lớp phấn trắng dày cộm, mùi hương phấn hoa nhài cũng giữ được rất lâu.
Nàng vốn định kêu Thẩm phụ mang đi giới thiệu cho vị phú hộ tiểu thư lúc trước, xem có thể bán được một lượng bạc hay không nhằm đỡ đần phần nào khoản nợ sau khi xây nhà xong, lúc này thấy Thẩm Quế Hoa lấy đi, đương nhiên là không cho nàng ta, nàng biến sắc liền muốn đoạt lại, Thẩm Quế Hoa thấy thế liền cố ý nghiêng cánh tay đi một cái, một nửa món đồ trên bàn trang điểm bị nàng ta gạt xuống, nhất thời một trận rơi vỡ loảng xoảng xuống sàn nhà, mấy bình sứ bị rơi xuống vỡ nát, bột son phấn rơi vẩy khắp sàn, có chút bừa bộn, Thẩm Quế Hoa thấy thế nhất thời kinh ngạc bụp miệng:“Hà Hương, ai kêu người tới giành chứ, ngươi nhìn đi, mấy chai lọ đều vỡ nát rồi!” Đáy mắt lại mang theo chút hả hê, để xem ngươi còn có thể lấy thứ gì ra để trang điểm.
Thật sự là khinh người quá đáng, trong nháy mắt Thẩm Hà Hương tức giận đến đau xoắn tim, sau khi hít vào một hơi thật sâu, giấu đi sắc mặt, tiến lên từng bước, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng nói:“Lão cô, ngươi lấy thứ khác đều có thể, nhưng có thể đem bột nước trả lại cho ta hay không, cái đó đối với ta rất quan trọng, van cầu ngươi trả lại cho ta đi……”
Thẩm Quế Hoa chính là người như thế, đồ vật người khác càng quý trọng thì nàng ta càng phải cướp lấy, nay nghe thấy Thẩm Hà Hương nói hộp bột nước này rất quan trọng thì nàng ta càng không trả lại, lúc này thấy Thẩm Hà Hương đột nhiên tới gần, nghĩ rằng nàng sẽ giống lần trước đến giành lại, liền giơ khuỷu tay ra, ai ngờ Thẩm Hà Hương đột nhiên giống như mặt bị nhéo một cái, vừa chạm vào là hét lên một tiếng “ Aaa”, ngã xuống mềm nhũn.
Ngay tại khi còn ngây người, liền nghe được cánh cửa bị mở ra, Thẩm phụ và Liễu thị cuống quít vọt tiến vào, đi theo đằng sau còn có kế mẫu Thẩm gia và Thẩm Thành Trụ, nghe được động tĩnh hàng xóm đã giúp Thẩm phụ xây nhà cũng lục tục tụ tập ở cửa.
Đi vào liền thấy trên đất mảnh sứ vỡ tùm lum, Thẩm Hà Hương thì cả người giống như bị ai đó đẩy ngã lên trên nằm phủ phục trên đất, dưới thân còn một lớp mảnh sứ vụn, mà Thẩm Quế Hoa lại đứng yên lành trước bàn trang điểm trong tay còn đang cầm một hộp bột nước, giờ khắc này tình cảnh này, ai còn không biết tình huống gì đã xảy ra chứ, chỉ thấy Thẩm Hà Hương lúc này chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt giống như bị bọt nước ngâm xung quanh đỏ au, tất cả đều là nước mắt đau đớn, cả người giống như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu vì đau đớn hướng về phía Liễu thị kêu đứt quãng một tiếng:“Nương, nương……”
Người xông vào cửa đều nhìn rõ ràng nhất, người nhát gan kêu a lên một tiếng lui lại mấy bước, chỉ thấy một mặt Thẩm Hà Hương máu me nhầy nhụa, khóe miệng còn lộ ra vết máu, trên người mặc dù vô sự, nhưng canh tay tựa hồ bị mảnh sứ vỡ cắt, trên đất có một bãi máu, cánh tay nhấc lên máu cũng không ngừng nhỏ giọt, tiểu cô nương vốn yểu điệu nay nhìn thực thê thảm.
Liễu thị thấy thế thiếu chút nữa bị hôn mê, nếu không phải nương Hổ Tử ở phía sau đỡ nàng một phen, thì thật sự trực tiếp ngất đi thôi, làm nữ nhi có khuôn mặt là quan trọng nhất, dung mạo nếu bị thương rồi, không nói là gả cho người trong sạch, mà dù cho gả cho người tái giá làm thiếp người ta cũng đều bị ghét bỏ, trên mặt khuê nữ vốn trắng mịn màng nay thành một đống máu, Liễu thị sao có thể không bị dọa cho choáng váng.
Nương Hổ Tử thấy Hà Hương bị thương, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn như bị máu che đi hết, trên tay máu lại chảy không ngừng, nhất thời lớn tiếng kêu người bên ngoài đi tìm Hồ đại phu đến, hồi hồn lại Liễu thị liền bổ nhào tới bên người Thẩm Hà Hương,“Hà Hương a, nói cho nương nghe đi đây là có chuyện gì, vừa nãy còn yên lành sao giờ……”
Thẩm Hà Hương hình như có chút không kiên trì nổi nữa chớp mắt, bàn tay đầy máu dùng sức tóm lấy Liễu thị, trong miệng chỉ nói một câu:“Lão cô nàng ấy, nàng ấy, lão cô……” Còn chưa nói xong liền té xỉu ở trong lòng Liễu thị, Liễu thị vừa nghe được hai chữ lão cô, ánh mắt tựa con cọp mẹ bảo vệ cọp con ngẩng đầu lên dùng ánh mắt thù hận trừng mắt với Thẩm Quế Hoa, khi ở nhà cũ nàng ta luôn bắt nạt Hà Hương sau lưng bọn họ, nay đã ở riêng mà còn tới cửa bắt nạt tiếp.
Nhìn thấy biểu tình nhị thẩm giống như sắp nuốt tươi nàng ta đến nơi, lại thấy Thẩm Hà Hương ngã trong vũng máu, Thẩm Quế Hoa nào đã từng gặp phải tình cảnh này, nhất thời nhẹ buông tay, hộp hương phấn kia rớt xuống dưới, bắn tung tóe trắng xóa trên đôi hài của nàng ta, miệng không khỏi lớn tiếng thoái thác nói:“Ta không đẩy nàng ta, là chính nàng ta tự ngã sấp xuống, ngươi, các ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?” Nói xong nhìn về phía Tiền thị, ủy khuất nhẹt miệng nghẹn ngào nói:“Nương, ta chỉ đòi Hà Hương chút son phấn, nàng ta không cho ta, liền, liền tự mình ném vỡ, tự mình ngã trên đất, nàng ta đổ tội cho ta, không phải con đẩy, ta không đẩy nàng ta……”
Nàng ta nghĩ rằng mình đang nói là lời nói thật, nhưng người khác nghe vào trong tai chẳng khác gì chuyện chê cười, mọi người đều nghe thấy lời nói đùn đẩy trách nhiệm nhưng chưa hề nghe thấy kiểu buồn cười như thế, giống như kiểu giấu đầu lòi đuôi, ai tin nổi, tự mình đập vỡ chai, tự mình ngã trên đất, hủy đi dung mạo vì muốn đổ tội cho nàng ta, đổ tội cho nàng ta có chỗ tốt nào a, thực coi bọn họ như người ngốc hết sao.
Tiền thị cũng biết tính tình khuê nữ nhà mình, hiểu được việc này mười thì có tám chín phần do Quế Hoa gây ra, bình thường thì không nói làm gì, nhưng hiện tại quan hệ hai nhà vừa mới có chút dịu đi, Quế Hoa liền gây ra chuyện ồn ào này, Tiền thị cũng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng còn có thể thế nào, dù sao cũng là khuê nữ nhà mình, đương nhiên phải bênh, liền kéo Quế Hoa sang một bên kiểm tra nàng ta quả thật không có bị gì, thế mới yên tâm rồi giả bộ răn dạy vài câu, đại bá nghe xong lơ đễnh nói:“Đây đều là chuyện đứa nhỏ chơi đùa ầm ĩ, lỡ tay, cũng không phải cố ý, chảy chút máu thì sợ cái gì, đợi lát nữa gọi Hồ đại phu lại đây kiểm tra một chút là được……”
Không đợi nói xong liền nghe thấy tiếng Thẩm phụ gầm lên giận dữ,“Câm miệng, ngươi cút cho ta! Các ngươi đều cút hết ra ngoài cho ta……..” Thẩm phụ là người cha yêu nữ nhi như mạng sống khi nhìn khuôn mặt Hà Hương toàn là máu thì tay run bần bật, lại nhìn thấy khuê nữ ngất xỉu, Liễu thị thì chỉ biết khóc, trong khi đó một đám người nhà cũ lại còn đang nói lời giả dối bóng gió, đáy mắt đều như phun lửa rồi, đối với nhà cũ hắn đã nhịn từ rất lâu, vì lí do hắn vừa không phải là lão đại có thể đương gia, cũng không phải lão út được Thẩm lão gia sủng ái, hơn nữa tâm địa hắn khoan hồng có miếng cơm ăn rồi liền không muốn so đo, cho nên cho dù bị đám người nhà cũ đuổi đi cũng chưa từng nói nặng lời câu nào.
Mà lúc này lại là thái độ khác thường, nét mặt đỏ bừng bừng như muốn liều mạng.
“Nhị đệ, ngươi đây là muốn làm gì?” Thẩm Thành Trụ thấy thế không nhịn được, không nể mặt nói:“Không phải chỉ là đứa nha đầu, rống to kêu to lên còn đem mẫu thân và người đại ca như ta để vào mắt ?”
Thẩm phụ không biết khi nào thì lấy ra một thanh gỗ chèn cửa sổ dày bằng cánh tay từ góc tường, giống như kẻ điên đem đầu gỗ chỉ vào Thẩm Thành Trụ nói:“Đại ca? Có loại đại ca nào đuổi đệ đệ của mình ra ổ chó ở không? Em dâu ngươi bệnh sắp chết đến nơi rồi, đến cầu ngươi mượn trăm văn tiền cũng không chịu cho, ngươi là loại đại ca nào chứ? Hiện tại thấy ta cất được nhà mới, lại đây xưng huynh gọi đệ bàn chuyện mua bán với ta, nói trắng ra là, ngươi không phải là định nhòm ngó nhà của ta tính lừa tiền của ta sao? Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn được ra, nay khuê nữ ta sinh tử còn chưa biết, ngươi ngay cả câu tiếng người cũng không biết nói, còn bày ra vai vế đại ca, ta phỉ nhổ! Giống loại đại ca như ngươi, ta đây không muốn nổi, cũng không cần!” Thẩm Thành Thạch dùng sức cầm thanh gỗ trong tay đập xuống chiếc bàn đá, toàn bộ tay đều bị ma xát đến nỗi chảy cả máu.
“Ta hôm nay coi như đứng trước hương thân phụ lão trong thôn nói rõ ràng với ngươi, từ khi phụ thân vừa qua đời ngươi đã không để ý tình cảm huynh đệ đem một nhà chúng ta đuổi ra khỏi nhà cũ, từ ngày đó trở đi ngươi và ta tình huynh đệ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau mặc kệ sinh tử cả đời không qua lại với nhau, tương lai cho dù là chúng ta có đi đào rễ cây xin cơm cũng tuyệt không tới cửa nhà các ngươi, các ngươi về sau cũng đừng mơ tưởng bước vào nhà ta một bước, nếu không tựa như y phục này…..” Nói xong liền nghe thấy một tiếng xé vải, hôm nay Thẩm Thành Thạch có mặc một chiếc áo bào xanh mới bị xé rách một góc.
“Vô lại! Ngươi dám……” Thẩm Thành Trụ nghe xong thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm ra muốn tiến lên, Thẩm Thành Thạch có mộc côn trong tay liền chỉ ra trước mặt, đã giống như người phát điên mắng:“Muốn bắt nạt lão bà, đứa nhỏ của ta, ngươi phải giẫm qua thi thể ta, các ngươi cút hay không? Được được được, hôm nay đám người các ngươi ai cũng đừng đi nữa, ta liều mạng bắt đám người các ngươi tuẫn táng cùng khuê nữ ta, dù sao cũng tuyệt hậu kiếm thêm một mạng cũng không không ít……”
“Trời ạ, nam nhân Thẩm gia bị huynh đệ chính mình ép cho điên rồi, mau giữ hắn lại……” nương tử Triệu gia hô to một tiếng, nhất thời có mấy nam nhân trong thôn giật mình thanh tỉnh, vội vàng tiến lên chặn Thẩm Thành Thạch lại, cộng thêm Liễu thị đang ngồi dưới đất ôm khuôn mặt đầy máu của Thẩm Hà Hương gào khóc, tình cảnh loạn bát nháo, mà đám người nhà cũ Thẩm gia lại thuộc loại sợ chết, bọn chúng không đợi Hồ đại phu đến, người một nhà tựa như chuột chạy qua đường bàn chuồn khỏi nhà mới.
Khi rời đi khuôn mặt Thẩm Thành Trụ như bị trét một lớp nhọ nồi đen sì lên mặt, người này dung mạo giống hệt nương hắn, nhưng tính tình lại giống Thẩm lão gia, cực sĩ diện, lúc này bị huynh đệ đuổi ra khỏi nhà, nhìn thấy có người chỉ chỏ, bước đi như chạy trốn.
Sắc mặt kế mẫu kia lại càng không đẹp mặt, nhưng cũng không có ai thương xót bọn họ, đám người nhà cũ này là cái dạng gì mọi người biết cũng không phải một ngày hai ngày, đám người ác độc hiếm thấy, tuy rằng người Yến Kinh quốc rất chú trọng hiếu đạo, trăm sự chữ hiếu làm đầu, nhưng đây cũng là tương hỗ cho nhau, hơn nữa thân mẫu và kế mẫu khác biệt cũng rất lớn, huống chi trước mắt đây còn là tam phòng của Thẩm lão gia, nhất phòng là chính thê, nhị phòng tính là bình thê, tam phòng chỉ có danh thực tế chỉ là thiếp, khi thú về lúc đó Thẩm Thành Thạch đều đã lập gia đình, đây vừa không sinh hắn cũng không dưỡng hắn, nay mỗi tháng mưa gió không đổi đều giao nộp cho bà ta hai trăm văn tiền dưỡng lão, nàng ta đương nhiên không có lập trường giống như thân mẫu để răn dạy, tuy rằng mất sạch mặt mũi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hơn nữa chuyện thân huynh đệ phản bội còn nhiều, Thẩm lão nhân khi còn sống thì không sao, lúc mất đi thì cũng như chén trà lạnh ngắt, quan hệ tốt thì thân thiết tiếp, quan hệ không tốt cũng liền phai nhạt đi, thôn dân cũng không cười nhạo gì mấy, nhưng thực tế thì ác danh của Thẩm Quế Hoa bị lan đi khiến tiền thị vô cùng lo lắng, nhất thời thanh danh được truyền lớn trong vòng mười dặm, biến thành ngày sau khi nàng ta đến tuổi thành thân mà không có nổi nửa bà mối tới cửa, coi như là Thẩm Hà Hương đã vì hai kiếp của chính trút được cơn tức.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
27 chương
60 chương
72 chương
183 chương
44 chương
203 chương
41 chương