Hương đồ
Chương 16
Tiết trời bắt đầu vào thu thực sự rất nóng, Thẩm Hà Hương giúp Liễu thị làm xong cơm, lại đội cái nắng gay gắt đưa cơm tới, suốt đường đi khắp người đều đã vã mồ hôi như tắm, áo trong đã dán chặt trên người, cực kỳ không thoải mái, mà hai má cũng đổ mồ hôi ướt nhẹp, mấy lọn tóc đen mượt dính trên mặt, cả người thoạt nhìn giống bị nước dính lên người, nhưng mỹ nhân chính là như thế, không chỉ không chật vật, ngược lại còn lộ thêm vẻ tóc đen da trắng làn môi hồng.
Mà lúc này tâm tình Thẩm Hà Hương đang vội vã, làm sao chú ý đến mấy thứ đó, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói ra một cách đơn giản tính chất của bánh xà phòng rồi nhét vào trong tay Hổ Tử, sau đó vội vã trở về giúp Liễu thị thu dọn, cũng mong sớm về để múc nước rửa mặt sạch sẽ, không có chú ý tới vừa rồi tay vô ý đụng tới tay Hổ Tử, trong đôi mắt của Hổ Tử lấp ló chút ngượng ngùng và sắc mặt vui mừng.
Liễu thị cũng biết chút tật xấu ấy của khuê nữ, nồi nước ấm trong nhà phải để dành chút để nữ nhi rửa mặt tắm gội, thấy mọi người ăn cũng gần xong, bèn thu dọn sơ chút xíu, đem bát đĩa đặt vào trong giỏ trúc của Thẩm Phụ để buổi tối khi xong xuôi công việc kêu ông gánh về giúp, làm xong hai mẹ con mới thuận đường về nhà.
Trong gian phòng nhỏ phía Tây oi bức, Thẩm Hà Hương đã ngâm mình trong thùng tắm mất nửa ngày, thế mới cảm thấy sức nóng toàn thân tan hết, mặt nước trong thùng tắm vẫn đang nổi lềnh bềnh những cánh hoa nhài, tuy rằng trong nhà điều kiện không cho phép, cũng không có hương liệu gì quý báu có thể dùng, nhưng điều này cũng không hề ngăn cản được nàng dùng phương pháp riêng, cố gắng khiến cuộc sống hàng trôi qua càng thoải mái chút, cho nên bèn thử qua vài lần, phát hiện bỏ cánh hoa vào trong nước tắm rồi nhỏ vài giọt linh thủy xuống, ngâm mình trong nước tắm càng dễ chịu hơn nhiều.
Tuy rằng trong lòng bàn tay chảy ra linh thủy không có tác dụng với người, nhưng lại có thể phát huy công hiệu đầy đủ với hoa, rõ ràng nhất chính là mùi hương sau khi ngâm linh thủy rất mê người, cũng không biết là ngâm lâu bị dính mùi, hay là do thân thể hấp thu hương khí trong nước tắm hoa, cho dù hôm sau dùng nước tắm lại, mùi hoa kia vẫn thản nhiên bám vào trên làn da mà không tiêu tan, so với trước đây đã từng bỏ vào loại hương liệu đắt tiền thì mùi hương còn giữ được bền lâu hơn.
Ngâm nửa canh giờ, lại dùng bánh xà phòng tắm một lần nữa, Thẩm Hà Hương thế mới bước ra khỏi thùng tắm, lau khô bọt nước trên người, sau khi mặc xong áo yếm quần lót, nhẹ nhàng ngáp một cái, cảm thấy toàn thân sảng khoái vui sướng, ngồi xuống chiếc ghế dùng vải bông lười nhác lau mái tóc ẩm ướt, thẳng đến khi mái tóc dài đen mượt được chải kĩ càng với dùng khăn vấn lên, rồi dí sát vào gương đồng soi mặt, chỉ thấy trong gương đồng hiện lên hình ảnh tiểu nữ tử đang mở to cặp mắt ngân ngấn nước trong veo đang nhìn lại mình, làn da không hề bị phơi nắng, cũng không có dấu vết nổi mẩn đỏ ngứa, sắc mặt lo lắng mới vơi đi.
Đã nhiều ngày dưới ánh mặt trời gay gắt, nàng giúp Liễu thị bận bịu việc trong việc ngoài nên cũng không thể để ý, cũng may nàng luôn chăm sóc da mặt kĩ lưỡng, không giống kiếp trước bị phơi nắng thành vẻ mặt đỏ nổi mụn, lập tức bỏ cái gương xuống đứng dậy đi rửa thùng tắm, sau khi xong việc, lại mở ra một chiếc hộp sứ có hình mĩ nữ đang phe phẩy chiếc quạt tinh xảo, khều ra một ít loại son phấn tự mình dùng lá trà làm thành óng ánh màu xanh nhạt, xoa lên mặt và cổ xong, thế mới đi đến trên giường ngủ bù giấc.
Mà ở bên kia Hương Sơn, có một chiếc xe ngựa cũ nát đứng ở chân núi, từ bên trong nhảy ra một nam tử mặc chiếc áo bào rách khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vội vàng đi vào núi tìm người có chút giậm chân nói:“Ai nha, Giản huynh, huynh sao còn ngẩn người ở đây, thời gian của chúng ta không có nhiều đâu, Úy quân Tây Bắc gọi nhập ngũ chỉ có ba tháng, hiện tại đã qua hai tháng rồi, lại trì hoãn nữa, cho dù hai ta không ngủ không nghỉ luân phiên nhau đánh xe cũng không kịp đến mất, quân lệnh huynh biết đấy, nếu bỏ qua lần này lần sau sẽ không đến lượt hai ta đâu ……
Nam tử kia đúng là tiểu tử lúc trước cùng Giản Thư Huyền buôn hương liệu, đồng dạng là gia đạo nghèo túng cha mẹ song vong, giống kiểu người như bọn họ vậy chấp niệm muốn quang tông diệu tổ, so với người bình thường thì càng tăng lên gấp bội, con đường làm quan đi không được liền nhập quân, tương lai nếu có thể lấy công trạng đổi lấy chức quan nào đó, cũng coi như đã không làm mất kỳ vọng của phụ mẫu tổ tiên, mà Úy quân kia lại là nơi tốt nhất để đi, nghe nói võ tướng đi ra từ đó nhiều không đếm xuể, tuy rằng nghe nói tuyển nhận binh sĩ nghiêm khắc, mà còn huấn binh khủng bố lại nguy hiểm, nhưng đối với người muốn phấn đấu mà nói, không thể nghi ngờ là đường đi tốt nhất.
Tựa hồ phát giác ra biểu tình im re của Giản Thư Huyền có chút không bình thường, nam tử kia vừa nói vừa nhìn theo tầm mắt của hắn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng một nữ tử mặc bố y màu xám, nhìn dáng vẻ chắc khoảng tuổi tác chưa lớn, hắn có biết một ít về chuyện trong nhà Giản Thư Huyền, xem ra tiểu nữ tử vừa nãy là người đã đính thân với hắn, nhất thời có chút không bằng lòng.
“Giản huynh, đại trượng phu lo gì không có thê tử, tương lai nếu huynh lập được nhất đẳng quân công tiền đồ vô lượng, đừng nói là một nữ tử thôn dã, ngay cả khuê môn đích nữ tiểu thư đều có thể……” Đến lúc đó lo gì không có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ? Nam tử đó vừa nói vừa âm thầm lắc đầu, cho dù nàng kia có vài phần tư sắc dù sao cũng chỉ là một nữ tử thôn dã, hà cớ phải lưu luyến, đợi tương lai nhập quân quen biết nhiều, kiểu nữ tử nông gia này tự nhiên sẽ quên sạch.
Giống như được nam tử kia nhắc nhở, sắc mặt Giản Thư Huyền cuối cùng đã dịu xuống, hắn hướng về phía xa xa nhìn thoáng qua, thế mới thu hồi ánh mắt, giống như không hề lưu luyến ném đi nắm lá cây bị hắn bóp vụn vo viên thành cục trong lòng bàn tay, cũng không quay đầu lại xoay người nói:“Chúng ta đi……”
Nam tử kia thấy thế sửng sốt, lập tức gật đầu, vốn nghĩ đến khó có thể khuyên bảo, lúc này đối với sự quyết đoán của Giản Thư Huyền có chút bội phục, từ xưa người làm thành đại sự sao có thể để tư tình nhi nữ ràng buộc, xem ra lần này cuối cùng hắn cũng không nhìn lầm người, đương nhiên, nếu không phải hai người lúc trước từ Hương Vực trở về bị quan binh đuổi bắt, trong quá trình đào vong Giản Thư Huyền thay hắn bị bắn một mũi tên, hắn lại bỏ qua cơ hội đào thoát, cứ nhất định lãng phí thời gian đánh xe ngựa đến vậy, đây hoàn toàn là một lòng vì người huynh đệ này đây, hắn cảm thấy đáng thâm giao mới có thể như vậy.
Không bao lâu hai bóng người liền nhảy lên xe ngựa đậu dưới núi, nam tử kia dùng sức vung roi ngựa lên, nhất thời ngựa nâng lên móng trước hí dài một tiếng, nháy mắt liền xông ra ngoài, rất nhanh biến mất ở trong con đường núi.
Lúc này Liễu thị và nàng dâu Triệu gia đang ngồi ở kháng theo Liễu thị học thêu uyên ương trên bao gối, nàng dâu Triệu gia thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Hà Hương ra bên ngoài đổ nước, bộ dáng vừa mới tắm xong của nàng ấy khiến cùng là nữ tử như nàng đây cũng thấy yêu thích không thôi, nhất thời cũng hâm mộ phu phụ Liễu thị biết sinh, tại sao có thể sinh ra khuê nữ có bộ dáng đẹp đến thế, khuê nữ nhà mình mà so với người ta, chỉ giống với nha đầu thôn quê bình thường, còn dung mạo đó so với khuê môn tiểu thư trong thành cũng không kém nửa phần.
Nàng dâu Triệu gia là người thẳng tính, nghĩ cái gì nói cái đó, không khỏi mở miệng nói:“Thẩm gia nương tử, Hà Hương nhà các ngươi với bộ dáng đó đứng đầu quanh khu vực mấy thôn xung quanh đây, aiz, chính là đáng tiếc, Lâm Tử nhà chúng ta sinh muộn ba năm, nếu không liền mặt dày mày dạn cũng muốn các ngươi đem Hà Hương gả cho Lâm Tử nhà chúng ta……” tiểu tử mới có chín tuổi, nhỏ hơn Hà Hương hẳn ba tuổi, mỗi ngày chỉ biết chơi bời nghịch phá, làm sao biết cưới dâu là gì.
Nghe người ta khen khuê nữ nhà mình, Liễu thị đương nhiên cảm thấy đắc ý, không phải người khác nói, mà chính nàng cũng thấy như vậy, ngoại trừ khuê nữ yếu ớt hơn con gái nhà khác chút, thì những cái khác không chê được điểm nào, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói chuyện như vậy, chỉ nói:“Khuê nữ dù sớm muộn gì cũng là con nhà người ta, sao giống nhi tử ở tại bên người, có thể chăm sóc thân già mình trước lúc lâm chung, nói đến nàng dâu Triệu gia bà mới là có phúc khí, sinh được một đôi nam nữ, tương lai chỉ chờ hưởng phúc thôi.”
Nàng dâu Triệu gia nghe vậy liền mặt mày hớn hở:“Ai nha, có cái gì tốt nào, một đám cứng dầu như khỉ ấy, nghịch phá hơn đám quỷ, sao bằng Hà Hương nhà bà thanh tú lễ phép, tương lai nếu là gả cho người gia thế tốt, đó còn quý hơn sinh được nhi tử nha.” Lập tức hạ thấp giọng nói:“Hơn nữa, nương tử Thẩm gia à, bà còn chưa quá ba mươi đâu, dưỡng thân mình cho tốt vào thì không lo đến chuyện sinh thêm một đứa a……”
Ở Tây phòng nương tử hai nhà đang ở đó nhỏ giọng thầm thì với nhau, mà Thẩm Hà Hương cũng vô tâm không phế đi vào mộng đẹp rồi, cánh môi đỏ thắm tươi rói như quả dâu tây hơi mở, lộ ra bên trong hai hàm răng nho nhỏ sắp xếp ngay ngắn, hình dáng từng cái đẹp đẽ, không chỉ trắng còn rất bóng, tựa như dương chi bạch ngọc tinh tế điêu khắc mà thành, quả nhiên là môi hồng răng trắng rất mê người.
Hổ Tử buổi tối lấy ra hai bánh xà phòng tắm mà Thẩm Hà Hương đã đưa cho hắn, Lý Nhị Nha khẽ dừng lại rồi vô cùng cao hứng chạy tới, khi nhận được trong tay còn rất vui sướng:“Nương, con cũng có bánh xà phòng tắm để dùng rồi nha.” Lúc trước nhìn thấy trên bàn trong phòng Thẩm Hà Hương có mấy chai dầu bôi tóc son phấn, Lý Nhị Nha tuy rằng hâm mộ nhưng cũng chỉ dám sờ qua, vì biết hoàn cảnh nhà mình nên cũng không dám mở miệng.
Ca ca đã sắp đủ mười sáu tuổi, đến tuổi cưới dâu, phòng ốc trong nhà cũng cần sửa mới lại, còn phải chuẩn bị sính lễ cưới vợ, cha qua đời sớm, chỉ có Hổ Tử một người lao động chính trong nhà, cũng không có tay nghề gì, chỉ trông vào hai mẫu đất cằn cỗi, khoản tiền này không biết góp tới khi nào mới đủ, cho nên nương Hổ Tử ngày thường một văn tiền đều hận không thể tách ra làm hai cái để tiêu, thế là mấy văn tiền một hộp xà phòng tắm cũng đã lâu lắm rồi không mua, rửa mặt tắm rửa chỉ có thể lên núi hái chút nhựa xà phòng xuống dùng, lúc này ngửi thấy mùi hoa Quế thơm ngào ngạt trong hộp, Lý Nhị Nha như bị câu hồn mất rồi.
Mà nương Hổ Tử cũng là có chút lo lắng nhìn Hổ Tử một cái, không ai hiểu nhi tử bằng mẫu thân, nhắc tới Hà Hương, ánh mắt kia của Hổ Tử người khác thì có thể giấu giếm được, nhưng sao giấu được bà, chỉ là nha đầu Thẩm gia kia năm nay mới mười một tuổi, qua năm cũng mới mười hai, tuổi vẫn còn nhỏ, Hổ Tử lớn hơn người ta hẳn năm tuổi, có nghĩa là phải chờ ít nhất cũng phải hơn bốn năm, bốn năm sau Hổ Tử cũng đã hơn hai mươi, tuổi này ở nông gia mà nói hài tử cũng đã biết chạy rồi, đổi lời khác mà nói, Lý gia bọn họ hiện tại chỉ còn có một nòi giống này, làm sao có thể chờ lâu vậy.
Mặc dù chờ được, thân làm nương người ta cũng sẽ dùng cả cái mạng già này đi cầu xin Thẩm gia, nhưng Thẩm gia nay đã không giống trước kia nghèo khổ nữa, có tay nghề lại có nhà mới, có lẽ không quá vài năm sẽ trở thành phú hộ trong thôn, khuê nữ nhà người ta nếu dáng vẻ bình thường cũng không nói, ngược lại xinh đẹp vô ngần, vậy làm sao có thể đồng ý gả đến nhà mình chịu khổ chứ, chỉ sợ dù mình có quăng hết mặt mũi đi van cầu chắc họ cũng sẽ không đáp ứng.
Hổ Tử nương giật giật khóe miệng định muốn nói, nhưng nhìn nét cười trên mặt nhi tử, nhất thời cũng không nỡ mở miệng, không khỏi âm thầm thở dài, nghĩ đến thôn bên mới có người nhắc đến một khuê nữ, hình dáng tuy rằng bình thường nhưng cũng may thân thể khỏe mạnh, làm việc nhà nông rất khéo léo, hơn nữa nhà gái cũng không quá mức yêu cầu sính lễ, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.
Nương Hổ Tử hai ngày trước khi họp chợ ở thôn bên, cô ý nhìn từ xa, đều là nông hộ coi như môn đăng hộ đối, chỉ tiếc là khuê nữ đó hình dáng quả thật không xinh đẹp, vốn còn do dự Hổ Tử sẽ không thích, nay xem ra cũng nên chọn ngày mau chóng định lại mối hôn sự này, chỉ có như vậy mới hoàn toàn chặt đứt sự nhớ nhung của Hổ Tử, không cho hắn lại suy nghĩ miên man nữa.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
66 chương
22 chương
188 chương
53 chương
607 chương
96 chương