Trích lời Gia Mộc: Quá khứ của chúng ta tạo nên hiện tại của chúng ta. Dù cho bạn cơ hội làm lại mười ngàn lần, kết quả cũng sẽ không khác biệt quá lớn. Trịnh Đạc mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Gia Mộc đang nằm sấp trên ngực ngẩn người nhìn anh ta: “Hối hận rồi à?”. Lâm Gia Mộc cười cười: “Sau đó anh đã làm gì?”. “Cái gì?”. “Sau khi chuyện của mẹ và em gái anh kết thúc, anh đã làm gì?”. Vốn khi chuyện đó xong xuôi, Trịnh Đạc có thể quay về với cuộc sống của anh ta. Anh ta đang nghỉ phép chịu tang ở trường quân sự, anh ta cũng không biết chuyện Tiết Văn Vũ phá thai, nhưng anh ta lại biến mất hơn một năm. “Nhà anh”. “Cái gì?”. “Anh ở trong nhà anh, trồng hoa, nuôi cá, tập luyện, không qua lại với bất kỳ ai trừ cảnh sát Lưu thỉnh thoảng đến chơi”. Có một số việc, một khi đã làm sẽ không thể nào quay lại. Mặc dù toàn bộ chuyện báo thù chỉ mất thời gian không đến một tuần, Trịnh Đạc lại cảm thấy như cả một năm. Sau khi chuyện này chấm dứt, anh ta ngỡ ngàng không biết phải làm gì, không biết nên làm gì. Trịnh Đạc muốn thành công, muốn làm cho vợ, mẹ và em gái tự hào đã chết. Nhưng Trịnh Đạc còn sống này rốt cuộc là ai? Anh ta nói với chính mình, chưa nghĩ ra thì đừng bước ra khỏi cổng. Vốn anh ta cho rằng mình sẽ chỉ nghĩ một tuần, không ngờ lại nghĩ trọn một năm. “Sau đó thế nào?”. “Sau đó anh nhìn thấy em trên ti vi, giúp người ta ly hôn cuối cùng lại bị chính thân chủ mình tố cáo, nói em cố ý phá hoại hôn nhân của người khác để mưu lợi. Anh nói với mình, không nghĩ ra mình nên làm gì thì trước hết cứ báo ơn đã”. Lúc đó Lâm Gia Mộc đúng là rất khó khăn. Cô đã giúp người phụ nữ đó chiếm được đại bộ phận tài sản, người phụ nữ đó lại cấu kết với chồng quay lại kiện cô chia rẽ ly gián, thậm chí còn tụ tập một đám người định đánh cô. Lúc đó cô mới hiểu thế nào là tú tài gặp lính có lý cũng không nói được, dù có thông minh đến đâu cũng không bằng nắm đấm và dao phay của người khác. Khi Trịnh Đạc xuất hiện phía sau cô, khiến những người đó phải rút lui, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm. Sau khi giải quyết chuyện đó, cô gần như buột miệng đề nghị Trịnh Đạc cộng tác với mình mở văn phòng tư vấn, không ngờ Trịnh Đạc lại nhận lời không hề do dự. Như vậy… cùng mở văn phòng tư vấn chính là một phần trong kế hoạch báo ơn của Trịnh Đạc? “Vốn anh chỉ muốn báo ơn, không ngờ những việc vặt vãnh như bắt ngoại tình, giúp người khác ly hôn này lại rất thú vị, cũng kiếm được rất nhiều tiền…”. Bất kể mục đích ban đầu là gì, nhưng sau một thời gian, không ngờ anh ta lại cảm thấy Trịnh Đạc cả ngày bận rộn với Lâm Gia Mộc trong văn phòng tư vấn hay cầm máy ảnh đi điều tra ngoại tình mới là Trịnh Đạc thật sự. Còn tình yêu… anh ta không ngờ mình sẽ yêu Lâm Gia Mộc. Anh ta cho rằng sau khi chấm dứt với Tiết Văn Vũ, anh ta sẽ không yêu ai khác nữa. Nhưng sau khi ở bên nhau một thời gian dài, luôn có một người sẽ làm bạn vô thức chú ý đến sự tồn tại của người đó, sẽ quan tâm đến sự ấm lạnh của người đó, sẽ cảm thấy dưới bề ngoài kiên cường cũng có mặt yếu ớt đáng thương, sẽ cảm thấy chỉ ngồi cùng người đó đọc sách hay xem máy tính cũng là việc rất thú vị. Mỗi khi nghĩ đến việc rời xa cô để đi làm những việc nên làm, anh ta lại thấy rất tiếc nuối. Yêu thầm lặng như vậy cũng là tình yêu… “Thấy thú vị thì tốt”. Lâm Gia Mộc ngáp một cái, xoay người nằm nghiêng quay lưng về phía Trịnh Đạc, nhắm mắt ngủ. Trịnh Đạc quay sang ôm cô từ phía sau, ngửi mùi thơm thoang thoảng sau gáy cô, cũng ngủ theo. “Con tàn nhẫn quá”. Bà Tiết vuốt tóc cậu bé đang ngủ say, mắt đỏ hoe. “Nếu không lật lại chuyện năm đó, mọi người sẽ trách bố con bỏ mặc con rể và thông gia”. “Vậy thì sao? Bố con không thể leo cao hơn, chẳng lẽ còn muốn bon chen gì nữa?”. “Có thực quyền dù sao cũng tốt hơn ở tuyến hai”. “Nếu… là con… của con và Trịnh… chắc chắn con sẽ không…”. “Chuyện đã qua rồi, nhắc tới anh ta làm gì”. “Chính con đã kéo nó vào. Thằng Trịnh đó đúng là có năng lực, có bản lãnh, nếu không phải… chắc chắn cuộc sống của con đã tốt hơn bây giờ”. “Đừng nói đến chuyện giả thiết đó nữa được không?”. Bà Tiết yên lặng một lát: “Bây giờ nó còn chưa kết hôn…”. “Anh ta có bạn gái rồi”. “Thế à”. “Con cũng không yêu anh ta nữa”. “Sao?”. “Nếu yêu anh ta, con đã không lấy Lục Cẩn. Bây giờ con chỉ yêu bố mẹ và Tráng Tráng”. “Nhưng…”. “Có lẽ sau này sẽ gặp được người phù hợp, nhưng bây giờ thì không”. “Ờ… nhưng mà… nhà họ Lục xảy ra nhiều chuyện như vậy, con từng là con dâu nhà bọn họ… công việc của con…”. “Mẹ còn nhớ hiệu trưởng Vương không?”. “Đương nhiên, bây giờ ông ấy làm ở bệnh viện 310…”. “Con đã liên lạc với ông ấy, ông ấy nói có thể nhận con, có điều phải nhờ bác cả nói giúp”. “Việc này không khó, lát nữa mẹ sẽ nói với bố con. Nhưng con có thật sự quyết tâm không?”. “Mẹ ạ, dựa vào núi núi lở, dựa vào sông sông cạn. Con có nghề nghiệp đàng hoàng, cần gì cứ phải trông chờ người khác giúp nhà mình nở mày nở mặt?”. “Ờ”. Nói đến chuyện này, nếu con gái lấy Trịnh Đạc, nhà họ sẽ khác bây giờ. Ông Tiết có người kế tục, nói chuyện cũng mạnh miệng hơn. Bây giờ… Lục Cẩn thì như vậy, thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng con gái có thể làm được sao? Tiết Văn Vũ nhìn sắc mặt mẹ, biết chắc chắn bà ta lại tiếc nuối những chuyện không thể vãn hồi đó. Nói cho cùng, vì sao phụ nữ cứ phải dựa vào người khác? Lúc xem tư liệu về Lâm Gia Mộc, lần đầu tiên cô ta biết thì ra một người phụ nữ cũng có thể tay không tấc sắt làm được nhiều chuyện như vậy, có thể không dựa vào người khác mà còn trở thành chỗ dựa cho người khác. Cô ta không làm được như vậy, nhưng dựa vào bản thân để trở thành niềm tự hào của bố, để người khác không dám xem thường chẳng lẽ khó lắm sao? Cô ta đứng lên, nhìn mình trong gương. Từ bao giờ mình đã biến thành một người khác? Hoặc trên con đường trưởng thành, mỗi người đều sẽ không thể tránh được việc đi chệch quỹ đạo, biến thành một người mà chính mình cũng không thể nào tưởng tượng được? Lời tác giả: Chuyện cũ của Trịnh Đạc có thể đen, có thể trắng, tóm lại chính là như vậy. Quá khứ của anh ta xuất hiện trong đầu tôi trước cả tên anh ta. Anh ta chính là một người có tâm sự và từng phạm sai lầm như vậy đấy.