‘Trích lời Gia Mộc: Cho dù là nhà mưu lược vĩ đại nhất cũng có lúc chần chừ’. Vương An Ni nhìn chính mình trong gương, từ nhỏ đến lớn người khác đều nói cô ta là một cô gái xinh đẹp. Từ khi biết trang điểm, cô ta không bao giờ để mình phải mang mặt mộc. Nhờ các loại mỹ phẩm, cô ta càng ngày càng đẹp, đẹp như một ngọn lửa. Từng có người nói rằng cô ta luôn là người nổi bật nhất trong đám đông. Nhưng khi đêm đến, tẩy hết phấn son, cô ta lại luôn cảm thấy không hài lòng với chính mình trong gương. Sống mũi không được cao, hai mắt cách nhau hơi xa, lông mày cạo chỉ còn một nửa, mắt có tơ máu vì dạo này hay thức đêm, tóc vừa sấy sau khi gội đầu quá rối, môi có vẻ nhợt nhạt. Cô ta vuốt đuôi mắt, đuôi mắt trước giờ luôn phẳng lì giờ đây hình như đã có một nếp nhắn nhỏ. Nếu trước đây phát hiện ra điều này thì chắc chắn cô ta sẽ hét lên điên cuồng, hơn nữa sẽ lập tức đặt vé máy bay hôm sau đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới, mua những loại mỹ phẩm đắt nhất để làm cho mình trẻ trung trở lại. Nhưng bây giờ cô ta lại thấy không còn hứng thú nữa. Người khác khen cô ta xinh đẹp, khen cô ta có khiếu thẩm mỹ, khen cô ta hấp dẫn, khen cô ta cá tính, thật sự là vì cô ta sao? Hay là bởi vì những tấm thẻ ngân hàng trong ví cô ta? Nếu bỏ đi tất cả những thứ phù hoa đó, cô ta thật sự là một người phụ nữ làm mọi người không thể chịu nổi hay sao? Túi xách của cô ta đang nằm cách cô ta chưa tới một mét, trong đó có tài liệu Lâm Gia Mộc gửi tới. Thời Tất Thành và Tiêu Vũ không phải sau này mới lằng nhằng với nhau mà vốn dĩ đã lằng nhằng từ trước. Cậu ấm con quan lớn và nữ sinh viên xinh đẹp trong trắng biết điều, đúng là một cặp đôi hoàn hảo. Nếu là phim Hàn thì mình chính là vai nữ phụ ngang ngược làm mọi người chán ghét. Đáng tiếc là con quan nay đã suy bại, vòng hào quang đã biến mất, những gì còn lại cũng chỉ là bản năng theo đuổi những sự hào nhoáng cuối cùng. Hoa tuyết cũng là hoa, dù không phải mẫu đơn hay hải đường nhưng vẫn có những phẩm chất cao đẹp… Lời này chỉ có mẫu đơn hay hải đường mới nói được, người ăn mày xin cơm dưới chân tường tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Cô ta còn nhớ lần đầu nhìn thấy Thời Tất Thành, hắn là trợ lý mới của bố, mắt rất sáng, nụ cười rất rực rỡ, chỉ liếc qua đã biết quyển sách cô ta cầm trên tay là quyển “50 sắc thái” nguyên bản tiếng Anh, hắn mỉm cười chớp chớp mắt với cô ta. Cô ta ho một tiếng, tiếp tục thoải mái ngồi trong phòng tiếp khách của bố đọc cuốn tiểu thuyết nguyên bản mà nếu dịch sang tiếng Trung sẽ khiến bố cô ta sợ chết khiếp đó. Bố cô ta còn khoe với tất cả mọi người: “Tiếng Anh của An Ni rất tốt, nó đọc tiểu thuyết cũng là tiếng Anh, nói tiếng Anh còn chuẩn hơn người nước ngoài”. Sau đó mọi người tới tấp nịnh nọt, còn hắn vẫn chỉ mỉm cười. Sau đó bố cô ta lén hỏi cô ta: “Ấn tượng của con về Thời Tất Thành thế nào?”. “Cũng được”. “Có muốn tiếp xúc một chút không? Nó rất có tài, ngoại hình cũng ổn, rất hợp với con”. “Bố anh ta…”. Vương An Ni đã biết lai lịch của Thời Tất Thành. “Gia cảnh của nó chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là bản thân nó không tồi, nhà chúng ta không thiếu tiền”. “Được, vậy thì thử tiếp xúc xem thế nào”. Sau đó thế nào? Chính là những đợt tấn công đầy lãng mạn mà Thời Tất Thành quá thông thạo. Hắn đưa cô ta đến tất cả mọi quán ăn ngon trong thành phố A, bất kể là quán ven đường hay là khách sạn có sao, hắn đều thể hiện như thể mình thuộc về nơi đó. Chơi tất cả mọi chỗ có thể chơi ở thành phố A, đứng trước một đống tường gạch đổ nát cũng có thể nói ra vô số chuyện từ cổ chí kim, nói những lời đầy ý nghĩa, những kẻ con quan hư vinh ấu trĩ khác tuyệt đối không thể so sánh được. Vương An Ni không phải người chưa hiểu chuyện đời, lúc cô ta du học, ngay cả sự tất công lãng mạn của đàn ông Italia cũng từng được lãnh giáo, nhưng Thời Tất Thành cẫn đánh gục cô ta triệt để. Sau đó chính là yêu đương mặn nồng, bàn chuyện cưới xin… Sau đó nữa là chuyện bố ngoại tình bị lộ, chiến tranh gia đình nổ ra, từ đầu đến cuối Thời Tất Thành đều đứng về phía cô ta. Cô ta giận dỗi nói không cần bố nữa, nói sẽ sang châu Âu, không cần bất cứ thứ gì nữa, Thời Tất Thành cũng chỉ hỏi cô ta bao giờ đi. Lúc đó… cô ta cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Cô ta đang nhớ đến đây thì cửa mở ra, Thời Tất Thành lê bước chân hơi uể oải đi vào. Từ khi làm tổng giám đốc công ty của bố, lần nào về nhà Thời Tất Thành cũng mệt mỏi như vậy, chưa nói với cô ta được mấy câu đã díp mắt lại, vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn… Vương An Ni đưa tay sờ cằm, nhìn chằm chằm người đàn ông đang thay quần áo sau lưng mình trong gương. Con người đúng là một động vật rất kỳ quái, sau khi những đam mê ban đầu đã qua, trong mắt cô ta, người đàn ông dần dần từ trên đỉnh cao trượt xuống, nhưng hắn lại không hề biết điều đó mà ngỡ rằng mình vẫn là vị thần trong mắt cô ta. Nghĩ lại, sau khi kết hôn, cô ta vẫn luôn cố gắng gây sự chú ý với hắn, bất kể là gây rối hay kiêu ngạo, cô ta đều luôn nhận được sự khoan dung và nhường nhịn của người đàn ông này. Cô ta từng cho rằng đó là vì tình yêu, nhưng bây giờ mới hiểu ra cũng chưa hẳn vậy. Phát hiện ánh mắt của cô ta, người đàn ông mỉm cười đi về phía sau vuốt ve hai vai cô ta: “Không giận nữa à?”. “Giận chứ”. Vương An Ni cố gắng không chế cảm giác muốn hất tay hắn ra. Cô ta đưa tay ra, lại chỉ lên mặt mình: “Anh không phát hiện da em đã xấu đi nhiều à?”. Dường như lúc này mới phát hiện, người đàn ông vuốt mặt cô ta: “Mặt em làm sao vậy?”. “Thẩm mỹ viện em vẫn thường đến mới đổi mỹ phẩm mới… Họ nói không có người nào dị ứng cả, chỉ có mình em bị… Hừ… Dù sao thì em cũng sẽ không đến đó nữa”. “Em nên đến hỏi bọn họ cho ra nhẽ”. Người đàn ông tỏ ra rất thương xót. “Lãng phí thời gian, tốn nước bọt”. Vương An Ni nói. “Em dùng mỹ phẩm nhiều quá”. Thời Tất Thành vươn vai một cái: “Việc diệt gián ở nhà thế nào rồi?”. “Những người đó đều là bọn lừa tiền thiên hạ, chẳng diệt được con nào hết”. Thời Tất Thành cười cười. Đó là vì trong nhà làm gì có gián, nhưng Vương An Ni lại nói mình nhìn thấy một con gián chạy rất nhanh trong phòng bếp, sau đó gióng trống khua chiêng diệt gián. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm như vậy. Lần trước cô ta đã từng nói trong nhà có chuột, lần trước nữa cô ta lại bảo trong nhà có mối, sau khi làm mọi người phải bận rộn một hồi thì tất cả đều là báo động giả… Nói cho cùng thì đây chỉ là một cách để Vương An Ni thể hiện mình rất cô đơn, muốn người khác chú ý đến mình. “Có cần anh đưa em đến Hông Kông chơi không?”. “Không, có đi thì đi châu Âu, Hông Kông càng ngày càng không có gì hay”. Vương An Ni đứng dậy, mượn cơ hội thoát khỏi bàn tay Thời Tất Thành: “Anh đi tắm đi, người anh có mùi rồi đấy”. Thời Tất Thành ngửi nách mình, không hề có mùi gì… Vị đại tiểu thư này lại gây chuyện đây mà. Ánh mắt hắn nhìn về phía số mỹ phẩm xếp đống trên bàn: “Ơ, mỹ phẩm của em trước đây đâu? Sao lại đổi hết cả rồi?”. “Em bị dị ứng mà… Lần này chuyển hết sang dùng Vichy… dược phẩm dưỡng da sẽ không làm da bị kích thích”. “Ờ”. Thời Tất Thành gật đầu: “Hay là em đến bệnh viện khám đi”. “Đến bệnh viện cũng thế, kê đơn toàn là thuốc có hormone, chẳng có tác dụng gì”. Vương An Ni đẩy hắn ra: “Anh đi tắm luôn đi, trong phòng toàn là mùi của anh”. “Ờ”. Xem ra vấn đề thật sự nằm ở mỹ phẩm. Mình đổi bao nhiêu thứ trong phòng ngủ mà Thời Tất Thành lại chỉ chú ý tới mỹ phẩm… Trước đây hắn có bao giờ quan tâm đến những thứ trên bàn trang điểm của mình đâu? Vương An Ni gần như đã khẳng định chồng mình chính là chủ mưu hại mình, nhưng cô ta lại không thể đau lòng mà chỉ lấy một thiết bị giống như USB trong hộp trang sức trên bàn trang điểm ra: “Chỉ mong cái này dùng được”. Cô ta cầm thứ này quét một lượt trên áo khoác và cặp tài liệu của Thời Tất Thành, tìm ra hai chiếc di động, một chiếc iPhone và một chiếc Blackberry, đều là những chiếc cô ta đã biết và cũng đã phá khóa bằng phần mềm Lâm Gia Mộc cho, lịch sử cuộc gọi chỉ có số của người nhà và số làm ăn, thậm chí hắn còn không lưu số của Tiêu Vũ. Chưa từ bỏ ý định, cô ta tiếp tục quét khắp nơi trong phòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì ngoài mấy chiếc camera được che giấu kỹ… Chẳng lẽ Thời Tất Thành đã để chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Tiêu Vũ ở công ty? Không, không thể như vậy. Hắn là một người đàn ông luôn muốn nắm chắc mọi thứ, tuyệt đối sẽ không để thứ quan trọng như vậy ở ngoài tầm mắt của mình… Chẳng lẽ hắn mang theo vào phòng tắm? Tít tít… Thiết bị scan cô ta tiện tay đặt trên giường phát tiếng báo hiệu, cô ta tắt thiết bị, nhưng dưới gối lại không tìm thấy gì. Cô ta tiếp tục sờ bên trong gối, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại. Một chiếc nokia kiểu cổ, thậm chí còn không phải điện thoại thông minh. Trong đó không lưu bất cứ một số điện thoại nào, thậm chí còn không lắm SIM, nhưng lịch sử cuộc gọi lại có một số. Vương An Ni dùng bút kẻ lông mày ghi số này vào khăn giấy rồi nhét vào hộp trang điểm, lại nhét chiếc điện thoại vào chỗ cũ, khôi phục tất cả về nguyên trạng. Theo những gì cô ta hiểu về Thời Tất Thành thì chắc chắn điện thoại nà không phải chiếc duy nhất không lắp SIM, thậm chí có thể là ở nhà một chiếc, trên xe một chiếc, công ty một chiếc, đều là loại Nokia bình thường nhất, thời gian chờ bảy ngày trở lên, SIM luôn mang theo người, khi tắm cũng có thể mang vào phòng tắm, lúc cần dùng mới cho SIM vào điện thoại… Thời Tất Thành làm việc quả nhiên cẩn mật. Nhưng nếu như Tiêu Vũ cần liên lạc với hắn thì sao? A, một số điện thoại cố định là chỉ nháy mắt sẽ bị coi như điện thoại làm phiền, bất kể ai cũng sẽ không chú ý… Thời Tất Thành ơi Thời Tất Thành, ngươi đã nâng cấp ngoại tình lên đến tầm cao phim gián điệp, thật là lợi hại. Ngay cả khi mình cho rằng mình bị dị ứng thì hắn cũng lập tức khuyên mình đến bệnh viện khám… Cả việc mình nhất định sẽ từ chối đến bệnh viện, hắn cũng đã tính trước… Lúc Thời Tất Thành ra khỏi phòng tắm thì đèn phòng ngủ đã tắt. Vương An Ni không ở trong phòng ngủ, phòng sinh hoạt lại sáng đèn. Hắn mở cửa ra xem, Vương An Ni đang chơi game: “Em không ngủ à?”. “Em không ngủ được, chơi game một lát rồi ngủ sau. Anh ngủ trước đi”. “Ờ”. Thời Tất Thành về đi ngủ không hỏi gì thêm. Nằm trên gối, hắn không nhìn được đưa tay sờ sờ dưới gối. Điện thoại vẫn còn, bí mật của hắn vẫn được giữ kín. Hắn cảm thấy bây giờ mình như lát thịt bò trong chiếc hamburger, bị hai người phụ nữ kẹp ở giữa. Người khác có thể cho rằng là sung sướng nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu. Tiêu Vũ càng ngày càng nóng vội, sự dịu dàng trước đây đã biến mất từ lâu, cô ta suốt ngày đứng ngồi không yên vì chuyện lập di chúc của Vương Hữu Tài, sợ di chúc không có lợi cho mình, giục hắn diệt trừ Vương An Ni sớm một chút… Nhưng diệt Vương An Ni sớm thì người được lợi chỉ là Tiêu Vũ. Vương An Ni chết, Vương Đông Quân chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Vương, Tiêu Vũ là mẹ đẻ chỉ việc ngổi hưởng tất cả lợi ích. Còn mình? Con rể khi con gái đã chết có khác biệt rất lớn, đặc biệt là hắn và Vương An Ni lại chưa có con. Chuyện khác không cần phải nói, riêng tài sản của bố vọ thì hắn đừng nghĩ tới. Tài sản của mẹ vợ càng chẳng liên quan đến hắn, ngay cả tài sản của An Ni hắn cũng phải tranh với mấy người, việc này quá không có lợi đối với hắn. Tiêu Vũ vặn hỏi có phải hắn không nỡ giết Vương An Ni… Không nỡ… Hắn nhìn ra phía phòng sinh hoạt. Có lẽ vậy… Vương An Ni đơn thuần hơn rất nhiều so với Tiêu Vũ, còn Tiêu Vũ càng ngày càng giống con buôn. Trong mắt Vương An Ni chỉ có hắn… Còn Tiêu Vũ… Trong mắt cô ta có những gì? Thời Tất Thành thở dài, cảm thấy có lẽ việc Vương An Ni vứt bỏ đống mỹ phẩm cũ cũng là một chuyện tốt. Không có gì bất ngờ, số điện thoại đó là một số không có thông tin người sử dụng, lại được kích hoạt từ rất lâu về trước, đến nay đã được bảy, tám năm, cũng cũ kỹ như những chiếc điện thoại Nokia đó. “Có thể theo dõi được không?” Smartphone thì dễ, còn điện thoại thông thường thì hơi phiền phức. “Đã là điện thoại di động thì không có cái nào là không thể theo dõi cả”, Trịnh Đạc cười nói. Có người nói điện thoại thông minh không an toàn, nhưng thực ra điện thoại thông thường cũng vậy, thậm chí kỹ thuật còn đơn giản hơn chút. Anh ta viết tên hai mẫu hàng lên tờ giấy: “An Ni, tôi cũng không dám đảm bảo mấy thứ này là hoàn toàn mới, hơn nữa… tốt nhất là cô nên chọn một trong hai loại này. Một loại là hàng của Nga, nhìn không đẹp nhưng cũng ổn, nhưng phải cái dễ hỏng. Hàng nội thì tôi có thể kiểm được hai loại tốt nhất, chất lượng tuyệt đối không kém hơn các loại này, nhưng nếu bị tra ra thì sẽ hơi phiền phức”. Trên phương diện sản phẩm điện tử, đồ của Trung Quốc tuyệt đối không thua kém các nước khác. “Dùng hàng Mỹ”. “Được. Nếu cô đã xác định thì tôi sẽ đi đặt hàng”. Trịnh Đạc gật đầu, cầm tờ giấy đi. Anh ta có một số nguồn hàng mà Lâm Gia Mộc cũng không biết. Vương An Ni ngồi trên sofa, vẻ mặt hơi hụt hẵng. Theo dõi chính chồng mình tuyệt đối không phải một chuyện vui vẻ gì. Lâm Gia Mộc lấy một chia nước cho cô ta. “Cô có nước nóng không?”. “Có”. “Tôi muốn uống trà”. “Được”. Vương An Ni vốn vẫn thích uống đồ nóng, chỉ uống nước đóng chai chưa mở nắp là thói quen sau khi trúng độc. Lâm Gia Mộc biết cô ta nói muốn uống trà ở đây chính là để tỏ ý tin tưởng mình. Vương An Ni uống một ngụm trà: “Chuyện gia đình tôi đúng là buồn cười”. “Không giấu cô, những chuyện thế này chúng tôi đã thấy quá nhiều. Tình hình của cô chưa phải nghiêm trọng nhất”. “Ờ… Cũng tại tôi nghĩ nhiều quá”. Vương An Ni thở dài: “Không phải tôi làm bộ làm tịch, có tiền thật sự không có gì hay ho. Cứ như anh chị thế này là vừa đẹp”. “Chúng tôi ấy à? Vừa mở mắt ra đã phải ra sức kiếm tiền, ra sức bon chen…”. Lâm Gia Mộc uống một ngụm trà: “Tôi chỉ mong được như cô thôi”. “Vậy thì đổi đi”. Nói xong, Vương An Ni bật cười: “Mẹ tôi…”. “Mẹ cô không sao đâu”. “Bà ấy không sao thì tốt”. Vương An Ni dừng lại một lát rồi nói: “Cô có thẻ luật sư không?”. “Có”. “Có thể thảo một bản di chúc giúp tôi không? Sau khi tôi chết tất cả tài sản thuộc về mẹ tôi. Nếu mẹ tôi chết trước tôi thì tất cả tài sản của tôi sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện. Lát nữa tôi sẽ đưa danh sách các tổ chức này cho cô”. “Được”. Lâm Gia Mộc gật đầu: “Vì sao cô không sinh con?”. “Lúc trẻ là vì tôi muốn giữ dáng, hai năm trước cũng đã từng có thai nhưng không giữ được. Bác sĩ nói tôi bị u nang buồng trứng, đã điều trị khỏi rồi nhưng vẫn chưa có con”. Bây giờ nghĩ lại mới thấy có con thật tốt, mặc dù bố nó là Thời Tất Thành nhưng dù sao mình cũng có người kế tục huyết thống, không đến mức lúc chết vẫn không cam lòng như vậy. “Cô trúng độc không nặng, chỉ cần điều trị đúng cách”. “Tránh được vỏ dưa biết đâu lại gặp vỏ dừa. Hơn nữa người hại mình lại là người cùng chung chăn gối, tôi cũng chỉ đề phòng trường hợp xấu nhất thôi”. Khoảng một tiếng sau Trịnh Đạc mới về, chiếc túi mang theo người căng phồng. Anh ta lấy rất nhiều thứ trong túi ra nhưng đều đặt sang một bên, cuối cùng lấy một chiếc hộp để tận dưới cùng, mở hộp lấy ra mấy chiếc thẻ có kích cỡ giống như thẻ nhớ điện thoại ra. “Cô tìm cách cắm cái này vào điện thoại của hắn”. Anh ta chỉ đưa cho Vương An Ni một chiếc thẻ: “Cái để ở nhà cô thì chính cô làm”. “Thế những cái còn lại?”. “Tôi sẽ tìm cách lắp được. Bình thường hắn thích đi chiếc xe nào?”. “Hắn thích chiếc Jaguar nhất”. “Không, Jaguar nổi bật quá. Lần trước cô nhìn thấy chiếc xe nào ở bên ngoài khách sạn”. “À, là chiếc A6 hắn để ở công ty”. “Hắn không đi xe này về nhà à?”. “Không thường xuyên. Bình thường hắn thích đi chiếc Jaguar nhập nguyên chiếc nhất, A6 toàn để ở bãi đỗ xe ngầm của công ty”. “Ờ, tôi biết rồi. Biển số xe bao nhiêu?”. Vương An Ni đọc biển số xe, Trịnh Đạc ghi vào cuốn sổ nhỏ luôn mang theo người. “Bên chỗ bố tôi…”. “Chưa làm gì được cô thì Tiêu Vũ sẽ chưa động đến bố cô đâu”. Nếu không loại bỏ được Vương An Ni thì hại Vương Hữu Tài cũng chỉ làm Thời Tất Thành được lợi, chắc chắn Tiêu Vũ sẽ không phạm sai lầm như vậy. Ngược lại bên này Thời Tất Thành không dùng thủ đoạn nóng vội với Vương An Ni cũng là vì nếu Vương An Ni chết thì người có lợi là Tiêu Vũ. “Lần trước tôi bảo lấy bàn chải đánh răng của Vương Đông Quân, cô làm được chưa?”. Việc gấp trước mắt là làm rõ Vương Đông Quân rốt cuộc là con ai, nếu như là con của Thời Tất Thành thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. “Chưa, tôi không có lý do gì để đi vào phòng nó, nhưng tôi sẽ nghĩ cách”. Nói tới đây Vương An Ni bật cười: “Lúc nó mới ra đời, tôi ra sức thuyết phục bố tôi xét nghiệm DNA. Tiêu Vũ lại nói cô ta trong sạch, nếu xét nghiệm DNA chứng tỏ bố tôi không tin tưởng cô ta. Nếu không còn tin nhau nữa thì cũng không cần sống với nhau làm gì, cô ta sẽ mang con đi… Bố tôi tin cô ta… Bây giờ…”. “Bây giờ tôi cũng khuyên cô đừng hy vọng gì nhiều. Tiêu Vũ không giống một người sẽ để cho người khác có cơ hội lật tấy dễ dàng như vậy”. Vương An Ni mím môi không nói tiếp nữa. Thời Tất Thành có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, nhưng xoay người lại thì không thấy ai. Hắn lên xe, khởi động máy, chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, đằng sau không có gì cả… Hắn thở dài một hơi, có lẽ là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng dạo này hắn luôn cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hắn nhìn đồng hồ một chút, còn ba mươi phút nữa mới tới giờ hẹn gặp Tiêu Vũ. Hắn chạy mấy vòng, lại tấp vào một quán trà, uống một cốc trà thảo mộc rồi mới đi tiếp. Bất kể hắn đi thế nào thì trong gương chiếu hậu cũng không có chiếc xe nào lạ ngoài các loại taxi sơn xanh sơn đỏ. Có lẽ đúng là vì thần kinh hắn quá căng thẳng. Hắn lái xe vào bãi đỗ xe ngầm dưới một tòa chung cư, không đi thang máy mà thay một chiếc áo khoác, đeo kinh đen vào rồi đi bộ lên khỏi bãi đổ xe, rẽ mấy lượt rồi đi vào một tòa nhà khác thoạt nhìn rất thông thường. Vào thang máy lên tầng 11, dừng lại trước cửa một phòng treo biển Phòng vật lý trị liệu, lấy chìa khóa ra mở cửa, lách người vào nhà rồi khóa cửa lại. Căn hộ này trang trí rất đơn giản, ngoài chiếc giường lớn trong phòng ngủ thì không có bất cứ thứ gì xa xỉ, ngay cả phòng tắm cũng chỉ có vòi tắm đơn giản và mấy thứ đồ dùng tắm rửa. Lúc hắn đến thì trong phòng tắm có người đang tắm, hắn gấp gọn gàng bộ đồ tập Yoga để trên sofa rồi ngổi trên sofa chờ người kia… Khoảng mười phút sau Tiêu Vũ từ trong phòng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải, như thể trong phòng này chỉ có một mình cô ta. Da Tiêu Vũ rất đẹp, mịn màng, trắng như tuyết. Ngực hơi nhỏ nhưng nhìn rất căng, vòng eo mềm mại. Hình như cô ta biết dáng người của mình rất dễ nhìn nên mặc quần áo không nhanh cũng không chậm, vừa đủ để Thời Tất Thành nhìn thấy tất cả những gì nên nhìn thấy, đến cuối cùng lại cài cả chiếc cúc áo trên cùng lại. “Anh lại gấp quần áo rồi… Người giúp việc tưởng dạo này em thay đổi thói quen”. Tiêu Vũ lấy cớ luyện Yoga để ra ngoài, để tiết kiệm thời gian nên cô ta không thay quần áo mà đi thẳng từ phòng tập Yoga trên tầng 12 xuống “Phòng vật lý trị liệu” ở tầng 11, những người khác cho rằng cô ta phải xoa bóp vì có vấn đề ở xương cổ, nhưng thực ra… “Dù sao cũng phải gọn gàng mới nói chuyện được”. Thời Tất Thành đưa tay ôm cô ta, ngửi mùi trên người cô ta: “Thay dầu gội đầu rồi à?”. “Ờ”. Tiêu Vũ gật đầu: “Lão già lại thích đồ của bọn Amway”. Cô ta nhún vai: “Anh xử lý được Vương An Ni chưa?”. “Cô ta vẫn đang dùng mỹ phẩm em bảo anh đổi…”. “Vẫn đang dùng à?”. Tiêu Vũ cau mày: “Mùi trên người nó không giống”. Mỗi loại mỹ phẩm đều có mùi đặc trưng, đàn ông ngửi khó thấy khác biệt nhưng phụ nữ lại phân biệt rất dễ dàng. “Hình như cô ta lại thích dược phẩm dưỡng da”. “Nếu dùng dược phẩm dưỡng da thì sẽ không dùng mỹ phẩm cũ nữa”. Tiêu Vũ đẩy hắn ra: “Đàn ông các anh đúng là sơ ý”. Cô ta không hề nghi ngờ Thời Tất Thành có ý đồ khác: “Hôm nay nó lại đến, còn mua đồ chơi cho Đông Quân, tự nhiên còn ôm ấp nữa… Đông Quân kêu là bị nó nhổ tóc nhưng nó không thừa nhận…”. “Cô ta định xét nghiệm DNA?”. “Đúng vậy”. Tiêu Vũ cười lạnh: “Từ lúc em mới sinh Đông Quân, nó vẫn có ý đồ với Đông Quân”. “Em có chắc chắn không?”. “Đông Quân chắc chắn là con của lão già đó. Em vừa khóc vừa năn nỉ mãi lão ta mới chịu dẫn em sang Hồng Kông thụ tinh ống nghiệm… Hơ hơ, vì sợ con gái không vui nên lão ta nhất quyết không chịu nói với nó… Em càng ngày càng không thể chịu được nó nữa…”. Vì sao có một số người vừa sinh ra đã có tất cả, còn mình má hồng lại phải kề tóc bạc? “Không phải anh đã nói với em là Hoàng Thúy Hoa bị ung thư sao? Sau khi bà ta chết đi…”. “Bao giờ mụ ta chết?”. Trong số những người Tiêu Vũ hận nhất thì đứng đầu là Thời Quốc Phân - mẹ của Thời Tất Thành, thứ hai là Vương An Ni, thứ ba chính là Hoàng Thúy Hoa… “Việc này…”. “Đúng là vô dụng…”. Tiêu Vũ cười lạnh lùng nhìn hắn: “Chuyện của Hoàng Thúy Hoa cũng giao cho em, anh làm mấy năm nay cũng đã tìm được một thằng trai bao của mụ ta, ngay cả mụ ta bị ung thư gì cũng không biết”. Thời Tất Thành cúi đầu. Tiêu Vũ càng ngày càng cuồng vọng ngang ngược, có lúc thậm chí Vương An Ni còn dịu dàng hơn cô ta một chút. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn thoát được cả hai người phụ nữ này. Tiêu Vũ nhét bừa bộ quần áo Thời Tất Thành đã gấp gọn gàng vào trong túi xách và kéo khóa lại: “Anh suy nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là anh muốn gì, muốn đợi mười mấy năm để lão già và mụ già chết đi, lại mười mấy năm để con bé kia chết đi, đến năm sáu mươi tuổi mới gặm cỏ non, hay là làm triệt để luôn, giành lấy tất cả mọi thứ ngay từ khi còn trẻ…”. Thời Tất Thành đúng là càng ngày càng thiếu quyết đoán, sau khi đã nhìn thấu thì tất cả đàn ông đều chẳng ra gì, bất kể bề ngoài có sáng láng đến đâu. Điện thoại của Thời Tất Thành vang lên một tiếng rồi dừng lại. Tiêu Vũ mỉm cười nhìn hắn: “Thế nào? Bà ba tìm à?”. Tiêu Vũ tự nhận mình mới là bà cả, Vương An Ni là bà hai, còn người nữa thì là bà ba… “Lấy đâu ra bà ba nào?”. “Anh tưởng em vẫn là con bé ngốc nghếch trước kia à?”. Tiêu Vũ dựa cửa nhìn hắn: “Em cảnh cáo anh, việc chính mới là quan trọng. Nếu anh không quản nổi cái thứ trong quần kia mà làm hỏng việc lớn thì em sự tự tay cắt bỏ nó đấy”. Tiêu Vũ đi ra cổng chung cư, đầy kính đen lên trên. Vừa rồi nhìn thấy Thời Tất Thành, cô ta không nhịn được cơn giận, muốn mau chóng nói rõ mọi chuyện với Thời Tất Thành nên chưa bôi mỹ phẩm dưỡng da đã đi ra rồi, bây giờ cảm thấy da mặt khô rất khó chịu. Cô ta đi vào nhà vệ sinh quán McDonald ven đường, lấy hộp mỹ phẩm trong tui xách ra, nhanh chóng chỉnh trang. Vừa trang điểm được một nửa, một phụ nữ tóc ngắn ăn mặc hợp thời cũng đi vào, tay xách một chiếc túi xách Gucci màu vỏ quýt giống túi xách của cô ta như đúc. Hai người thoáng nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý. Người phụ nữ tóc ngắn cũng để túi xách lên bồn rửa tay, đầu tiên là rửa tay, sau đó gỡ kính sát tròng xuống cho vào hộp đựng kính sát tròng, lấy đôi kính dự phòng trong túi xách ra đeo lên. “Phù, cuối cùng cũng xong. Sáng sớm đeo kính sát tròng không chuẩn, trên đường đi không khác gì người mù”. Người phụ nữ thở dài nói. “Ờ”. Tiêu Vũ gật đầu, lấy lọ kem giữ ẩm trong túi ra bôi, cảm thấy da mặt dễ chịu hơn một chút, cầm túi xách xoay người ra ngoài. Cô ta không phát hiện trong lúc cô ta không chú ý, người phụ nữ tóc ngắn đã dổi chỗ hai chiếc túi xách. Cô ta đeo túi đi tới nơi đỗ xe, mở túi định lấy chìa khóa xe, lại phát hiện chìa khóa xe trong túi không phải chìa khóa xe mình mà là của một chiếc Volkswagen. Cô ta lục túi xách, trong ngăn đựng điện thoại có iPhone 5, iPad, còn có ví tiền, bằng lái xe, chìa khóa, hộp trang điểm, khăn giấy… Thứ khiến cô ta chú ý nhất là hộp đựng kính sát tròng… Cô ta nhớ lại một lát, vừa rồi trong phòng vệ sinh McDonald… Trong lúc cô ta đang tìm xem trong ví tiền có chứng minh thư hay không thì điện thoại di động trong túi đổ chuông. Cô ta lấy điện thoại ra, bấm phím nghe máy: “A lô…”. “A lô, chào chị, tôi là người vừa nãy ở McDonald… Hình như chúng ta cầm nhầm túi xách rồi… Chị có thể quay lại đây để đổi lại không?”. “Ờ, tôi sẽ quay lại ngay”. Tiêu Vũ đặt điện thoại xuống, mở ví tiền ra xem. Trong ví có khoảng trên hai ngàn tệ tiền mặt, còn có mấy tờ đô lẻ và ba, bốn chiếc thẻ ngân hàng, mấy chiếc thẻ hội viên. Tên chứng minh thư là Lâm Phương… Có lẽ chỉ là tình cờ… Cô ta trở lại quán McDonald, người phụ nữ tóc ngắn tên là Lâm Phương kia đang cầm túi xách của cô ta trên tay đứng chờ ở cửa, nhìn thấy cô đi đến lập tức tiến bước tới: “Chị vừa đi tôi đã phát hiện chị cầm nhầm túi rồi, nhưng vội đuổi theo mà vẫn không thể tìm được chị”. “Xin lỗi”. Tiêu Vũ nhận lấy túi xách của mình, trả túi xách cho Lâm Phương. Cô ta mở túi ra xem, đồ trong túi vẫn nguyên vẹn: “Tôi phải mang nhiều đồ quá…”. “Không sao”. Lâm Phương nhìn tấm thảm tập Yoga và chiếc ba lô thể thao Tiêu Vũ đeo sau lưng: “Chị cũng tập Yoga à?”. “Ờ”. “Hồi ở Mỹ tôi cũng tập, nhưng sau khi về nước lại không tìm được trung tâm nào phù hợp. Chỗ chị tập thế nào?”. “Cũng tốt lắm, ở ngay trên tòa nhà phía trước kia”. Tiêu Vũ lấy tập giấy ghi chú trong túi xách ra, viết số điện thoại phòng tập cho Lâm Phương: “Cô đi lên xem là biết ngay, ở đây huấn luyện tốt lắm”. “Cảm ơn”. Lâm Phương cảm ơn rồi cất tờ giấy vào trong túi, chỉ chiếc Volkswagen Golf cách đó không xa: “Đó là xe của tôi, chị có cần tôi đưa đi không?”. “Không cần, tôi đi bộ mấy phút là đến chỗ đỗ xe thôi mà”. “Vậy tạm biệt chị”. Lâm Phương ngồi lên xe, vẫy tay chào cô ta rồi nhấn ga hòa vào dòng xe cộ. Không cố gằng làm quen, cugx không thăm dò gì cả, chỉ thuận miệng nói mấy câu rồi nhanh chóng lái xe đi… Một chút nghi ngờ cuối cùng của Tiêu Vũ cũng biến mất, kiểm tra lại một lượt đồ đạc trong túi, ngay cả tiền lẻ trong ví cũng không thiếu một đồng, Tiêu Vũ xoay người đi về. Lái xe đến cách đó hai con phố, Lâm Phương rẽ vào bãi đỗ xe của một siêu thị, dừng xe. Xâm nhập điện thoại di động thành công, định vị theo dõi khởi động thành công. Trịnh Đạc chờ ở vãi đỗ xe gõ gõ cửa xe, xách một túi to đồ ăn vặt, mì ăn liền lên xe: “Xong chưa?”. “Rồi”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn đồ đạc anh ta mua: “Còn phải tiếp tục theo dõi à?”. “Lịch trình của Thời công tử quá dày, sau khi chăm sóc mẹ kế của vợ lại phải đi nhậu, sợ là tối nay phải theo dõi cả đêm”. “Anh cẩn thận một chút, Thời Tất Thành cẩn thận lắm”. “Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu. iPad phát ra tiếng cảnh báo, Thời Tất Thành đã hành động. Anh ta đặt mấy túi đồ ăn vặt xuống ghế xe Lâm Gia Mộc rồi mở cửa xe bước xuống.