Trích lời Gia Mộc: Có những việc không phải bạn cứ che giấu là sẽ không ai phát hiện ra. Nếu muốn người khác không biết thì chỉ có cách đừng làm. Ông bà Củng đang ăn sáng trong bếp, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ của con trai, cử động đồng loạt chậm lại. Bà Củng cao giọng hỏi: “Ai đấy?”. “Là con đàn bà đó”. “Nó có nói Thông Thông hiện nay bình phục thế nào rồi không?”. Bà Củng càng nói càng nhỏ giọng. Củng Hâm từ phòng ngủ đi ra, đá cửa phòng một cái: “Không nói!”. Anh ta nói xong đi vào nhà vệ sinh. Hai ông bà già đều yên lặng một lát: “Củng Hâm, bố mẹ muốn đi thăm Thông Thông…”. “Thăm cái gì mà thăm? Không ai được đi thăm nó! Làm người hầu còn chưa đủ à?”. Bà Củng không nói nữa, miệng nhai màn thầu lại thấy như nhai rơm. Ông Củng cũng không nuốt được nữa, đặt chiếc màn thầu xuống. Mắt ông ta đã đỡ hơn một chút, có thể thấy rõ bóng người: “Thực ra… hai đứa con ly hôn là được rồi, làm gì phải kiện cáo… Bên ngoài đồn đại… Hôm qua còn có một đồng đội cũ của bố gọi điện thoại tới hỏi…”. “Không kiện thì bố cho rằng người khác sẽ không biết à? Nhà họ Củng chúng ta đã…”. “Không kiện thì ai biết? Ly hôn là được rồi…”. Đây không phải lần đầu tiên Củng Hâm nghe bố mẹ nói như vậy, càng nghe càng cảm thấy khó chịu, anh ta cầm áo khoác xỏ giày chuẩn bị ra cửa. “Con không ăn sáng à?”. “Con không đói”. Anh ta sập cửa thật mạnh. Đứng ngoài hành lang, đột nhiên anh ta nghĩ đến câu nói cuối cùng của Tiêu Văn Linh. Anh ta “còn” tra được gì nữa nghĩa là sao? Chẳng lẽ ả đàn bà đó còn có chuyện gì không muốn người khác biết nữa? Ngũ Tư Lượng đi hai vòng trong bệnh viện mới tìm được cơ hội vào phòng bệnh. Bệnh viện dù gì cũng là bệnh viện, cho dù là phòng bệnh trẻ em đầy các đồ trang trí vẫn làm mọi người cảm thấy run rẩy vô cớ. Thông Thông đã đỡ nhiều, đang ngồi trên giường dùng máy tính bảng xem hoạt hình. Chị họ của Tiêu Văn Linh ngồi bên cạnh gọt táo cho cậu bé. Ban đầu Thông Thông không hề chú ý tới Ngũ Tư Lượng, cậu ta xem “Cừu vui vẻ và sói xám” một lát, ngẩng đầu lên hỏi bác họ: “Bác Tư, vì sao bố cháu và ông bà nội còn chưa tới?”. “Bà nội cháu thấy cháu ngã bị thương nên ốm theo, ông nội cháu cũng ốm rồi, bố cháu phải chăm sóc ông bà”. Đây là câu trả lời mà người nhà họ Tiêu đã nói với Thông Thông mấy chục lần. “Thế vì sao bố cháu cũng không gọi điện thoại cho cháu? Cháu cũng muốn thăm bà nội…”. “Bà nội là người lớn, bệnh viện bà nằm cách đây xa lắm…”. “Không có điện thoại di động à?”. “Đúng vậy, bệnh viện bà nội cháu nằm không cho dùng điện thoại di động”. Thông Thông chớp chớp mắt, rõ ràng không tin. Cậu bé bĩu môi đặt máy tính bảng xuống đùi: “Mọi người đều nói dối cháu! Cháu không chơi với mọi người nữa!”. Cậu bé duỗi chân, nằm xuống, trùm chăn lên… Ngũ Tư Lượng bên cạnh nhìn một hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra đề tài đến bắt chuyện: “Đúng là một cậu bé lanh lợi”. Chị họ Tiêu Văn Linh nhìn hắn. Ngũ Tư Lượng mặc áo sơ mi chim cò, áo len cổ chữ V và áo khoác bên ngoài, nói chung nhìn cũng không tồi, không giống như là người xấu: “Anh là…”. Ngũ Tư Lượng chỉ bừa một em bé đang nằm ngủ trên giường bên cạnh: “Họ hàng. Không có ai trông à?”. “Đều ra ngoài kiếm tiền rồi, chỉ có bà nó thường đến. Bà ấy vừa đi mua cơm”. “À”. Ngũ Tư Lượng xoa xoa tay: “Sao thằng bé lại bị thương như vậy?”. Hắn giả vờ mới đọc được bệnh án treo trên đầu giường. Củng Thông, chấn thương sọ não, dập phổi, gãy xương… “Trẻ con nghịch ngợm, trèo lên nóc đình hóng mát rồi bị ngã. Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm nữa, vết thương từ từ sẽ liền”. “Thế là trong cái rủi vẫn còn cái may”. Ngũ Tư Lượng ghé tới, muốn xem mặt Thông Thông. Thông Thông vốn rất ghét người khác hỏi bệnh tình của mình. Ngã xuống từ nóc đình hóng mát, dường như tất cả đều là lỗi của cậu bé. Cậu bé hất chăn ra: “Ầm ĩ quá! Có để cho người ta ngủ không?”. Cuối cùng Ngũ Tư Lượng cũng thấy rõ mặt Thông Thông. Hắn lùi về phía sau một bước. Cho dù trên đầu quấn băng, trên mặt Thông Thông vẫn nhìn ra một số đặc điểm rõ ràng. Trán rộng, tai to, mũi củ tỏi, lông mày rậm, giống hệt hắn khi còn bé… Hắn quên luôn chuyện lấy mẫu DNA, vừa lùi về phía sau vừa nói: “Tôi… tôi đi xem bà của cháu nó đi đâu, tôi còn phải đi làm, hỏi han mấy câu rồi đi…”. Hắn ra ngoài phòng bệnh, xoay người cắm đầu đi thật nhanh. Đi tới đại sảnh bệnh viện, bị gió lạnh ngoài cổng thổi vào, hắn mới tỉnh táo lại một chút. Trời ạ! Không ngờ hắn lại có một thằng con trai… Không… Không… Con trai thì sao? Nhưng hắn có con trai rồi… Không… Lấy Tiểu Tạng, hắn muốn sinh mấy đứa con trai cũng được. Tiêu Văn Linh vốn tính lẳng lơ, con trai của loại phụ nữ này… Nhưng lúc yêu hắn thì Tiêu Văn Linh vẫn là gái trinh, cũng yêu hắn toàn tâm toàn ý… Nghe nói công việc của cô ta bây giờ cũng không tồi. Điều kiện của nhà họ Tiêu cũng tốt hơn nhà họ Tạng. Nhà họ Tạng mặc dù có hai căn hộ ở quê, nhưng giá nhà ở quê làm sao so được với ở thành phố A… Càng không cần phải nói tiền lương một tháng của Tiểu Tạng chỉ có hai ngàn đồng, hơn nữa hắn và Tiêu Văn Linh có con trai… Không được… tuyệt đối không được… Ngũ Tư Lượng suy tính trước sau, lúc mừng lúc lo, mặc dù đang ở bệnh viện nhưng vẫn rất gây chú ý. Trong lúc tâm tư hắn đang rối bời, có người gọi đến điện thoại di động của hắn: “A lô!”. “Ngũ Tư Lượng! Anh là đồ lừa đảo!”. Cùng với tiếng kêu này, một cô gái mặc áo phao mỏng từ cổng bệnh viện xông vào: “Lúc quen tôi anh nói cái gì? Thế mà bây giờ cả con trai cũng có rồi! Mình anh phong lưu sung sướng, sao còn làm hỏng danh tiếng của tôi? Bây giờ ai ai cũng biết tôi và anh sắp cưới, anh bảo tôi phải ăn nói với gia đình tôi thế nào?”. Cô ta vừa nói vừa xông lên cầm găng tay đánh liên tiếp vào mặt Ngũ Tư Lượng. Ngũ Tư Lượng bị mắng sững người, bị đánh hai cái mới tỉnh táo lại một chút, ôm lấy người mới đến: “Bảo bối của anh, em đừng làm thế. Anh cũng vừa mới biết, anh cũng là người bị hại!”. “Người bị hại? Anh còn không biết xấu hổ nói mình là người bị hại à? "Tôi còn không dám nói với mẹ tôi, chưa kết hôn đã làm dì ghẻ…”. “Người phụ nữ đó không tìm ra bố của con mình là ai nên vu khống cho anh, còn chưa xét nghiệm DNA… Không biết là con ai…”. “Ngũ Tư Lượng, anh không biết là con ai sao?”. Tiêu Văn Linh chen qua đám người xem náo nhiệt, khoanh tay trước ngực: “Bây giờ chúng ta đi xét nghiệm DNA. Nếu không phải con anh, tôi đền anh một trăm ngàn phí thiệt hại tinh thần, nếu là con anh…”. Không đợi Ngũ Tư Lượng đáp, Tiểu Tạng đã xen vào: “Nếu là con anh thì chúng ta chia tay! Chia tay!”.