Trích lời Gia Mộc: Không cần sợ đối phương tìm trợ giúp từ những người chuyên nghiệp. Trên thực tế, người đối phương mời lại có thể là trợ lực của bạn, dù sao họ cũng có đầu óc tỉnh táo, cũng hiểu rõ pháp luật, cũng biết rõ ưu thế của bạn. Lâm Gia Mộc cười ha ha nói với người ở bên kia điện thoại: "Họ thuê điều tra thì các anh cứ điều tra thôi. Mặc dù chúng ta có giao hảo nhưng tôi cũng không thể chặn đường làm ăn của anh đúng không? Anh yên tâm, tôi sẽ không giận anh đâu, lần sau có mối làm ăn nào tôi vẫn sẽ nhớ đến anh, anh có mối nào cũng đừng quên tôi. Hôm nào rảnh mời anh đi uống trà, bye bye..." Trịnh Đạc cắn một miếng bánh, hỏi: "Ai đấy?" "Lão Tiêu". "Hắn có việc gì?" "Hắn nhận một vụ, có người thuê hắn tra rõ thông tin về Tần Du, hắn mới tra được một hồi thì phát hiện có bàn tay của chúng ta nên gọi điện tới hỏi thăm tình hình. Em bảo hắn cứ làm bình thường thôi". "Là Trương Gia Kiệt hay là Điền Kiều Kiều?" "Hắn nói là một cô gái trẻ, nhìn rất ngoan ngoãn". Đó chính là Điền Kiều Kiều, không sai đi đâu được. Lâm Gia Mộc bật cười: "Cô ta còn nhờ lão Tiêu tra xem Tần Du có ngoại tình hay không, còn nói nếu không có thì có thể chế ra chứng cớ cũng được". "Đúng là một người thông minh". Trịnh Đạc cười nói: "Đáng tiếc là ra tay hơi muộn một chút". "Xem ra việc Trương Gia Kiệt bị đuổi đã tạo thành tấn công rất lớn đối với cô ta. Cô ta không chịu đứng đằng sau đóng vai hiền lành ngoan ngoãn mà nhảy ra khống chế cục diện rồi. Nếu không phải chúng ta đã hẹn ngày mai kéo lưới thì em rất muốn chờ thêm một thời gian xem cô ta có thể làm ra được chứng cớ gì". "Ha ha". Trịnh Đạc cười lạnh một tiếng: "Loại bánh kẹp ở quán dưới lầu được đấy, em có nếm thử không?" "Quá 12 giờ không ăn nữa. Em đang ăn kiêng". Lâm Gia Mộc oán hận nhìn sau múi cơ bụng dưới lớp áo may ô của Trịnh Đạc. Đúng là bất công, từ khi cô biết Trịnh Đạc đến bây giờ, ngoài việc ăn chay cách ngày thì Trịnh Đạc ăn rất nhiều, nước ngọt uống thay nước, vậy mà trên người không thừa một lạng mỡ nào. "Ăn ít hay nhiều không quan trọng, quan trọng là phải vận động nhiều. Bây giờ cơ thể em đã quen với việc chạy dài mười cây số mỗi sáng sớm, anh đề nghị em bơi thêm mười vòng mỗi đêm nữa". "Không có thời gian". Lâm Gia Mộc nhìn anh ta ăn bánh, bánh kẹp rau hẹ, khoai tây, hành băm và dăm bông... Trịnh Đạc là người rất dễ nuôi, bất kể là đồ ăn giá rẻ nào cũng có thể ăn ngon lành như sơn hào hải vị, khiến một người đang ăn kiêng như cô càng nhìn càng thấy thèm. "Bánh anh để đâu?" Thôi kệ, béo thì béo, ăn vẫn cứ phải ăn! "Trong bếp". Trịnh Đạc cười ha ha: "Thực ra em không béo..." "Sắp năm mươi cân rồi mà còn không béo". "Chẳng qua là chỗ không nên béo thì lại béo, chẳng hạn như eo. Chỗ nên béo lại béo, chẳng hạn như ngực". "Anh còn nói kiểu đấy nữa, có tin là em sẽ chém chết anh không?" "Tin chứ". Trịnh Đạc lại cắn một miếng bánh. *** Nhà họ Trương và Điền Kiều Kiều dẫn luật sư cùng đến tiểu khu Kim Đỉnh. Tần Du, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đã đến trước. Trịnh Đạc đun một ấm nước trong bếp, đang đợi nước sôi để pha trà. Thấy bọn họ đến, anh ta cười ha ha bước ra đón: "Đến đủ rồi, chờ một chút nước sôi, chúng ta pha trà uống". Trương Gia Kiệt nhíu mày: "Anh không phải chồng bạn học của Tần Du à? Sao lại ở đây?" "Chẳng mấy khi thấy một vụ bồ nhí chen chân, vợ chồng phản bội thế này, không xem thì thật sự không phải phong cách của tôi và Gia Mộc. Từ hôm đó đến giờ vợ chồng chúng tôi vẫn ở đây không đi. Đúng rồi, anh còn chưa biết, vợ tôi là luật sư, luật sư chuyên nhận các vụ li hôn". "Vậy à?" Điền Kiều Kiều tiếp lời: "Vừa hay chúng tôi cũng dẫn một vị luật sư đến, luật sư Triệu". Trịnh Đạc nhìn nam giới trung niên mặc âu phục chỉnh tề sau lưng Điền Kiều Kiều, đưa tay ra bắt: "Chào anh. Tôi là Trịnh Đạc". "Chào anh". Luật sư Triệu bắt tay Trịnh Đạc: "Bà Tần ở đâu?" "Cô ấy và vợ tôi đang dọn dẹp mấy thứ trong phòng ngủ, nhân tiện thay đồ luôn, phụ nữ mà". "Mời bà ấy ra đi". Luật sư Triệu nói. Đúng lúc này ấm nước trong bếp kêu lên, Trịnh Đạc cười hì hì vẫy tay: "Xin lỗi, nước sôi rồi. Tôi đi pha trà, hôm nay tôi là chân pha trà rót nước". Trương Gia Kiệt nhíu mày, tự đi đến gõ cửa phòng ngủ: "Tần Du, chúng tôi đến rồi, cô ra ngoài này một lát". Tần Du ngồi trong phòng, Lâm Gia Mộc thì chọn quần áo trong tủ, cuối cùng lấy ra một chiếc váy màu xanh nước biển và một bộ đồ văn phòng màu trắng sữa: "Cô muốn kiểu vợ hiền mẹ tốt hay là phụ nữ thành đạt?" "Phụ nữ thành đạt". Tần Du chỉ bộ đồ văn phòng: "Quan hệ giữa tôi và hắn bây giờ chỉ còn có giá trị pháp luật". "Vậy tôi ra ngoài trước". Lâm Gia Mộc đặt bộ đồ văn phòng lên giường, mở cửa xoay người ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Gia Mộc, mẹ Trương Gia Kiệt lập tức nhíu mày: "Đây là chuyện gia đình chúng tôi, chúng tôi không muốn có mặt người ngoài". Hôm nay Lâm Gia Mộc mặc áo sơ mi tay lỡ bằng tơ tằm và váy ngắn màu xám nhạt. Áo sơ mi không cài hai cúc trên, để lộ sợi dây bạc tương đối khoa trương, tỏ ra vừa già dặn lại vừa gợi cảm, chính là mẫu người mẹ Trương Gia Kiệt không thích. Theo bà ta, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải là loại dễ đối phó. "Vậy cô này và anh này là ai?" Lâm Gia Mộc chỉ Điền Kiều Kiều và luật sư Triệu. Mẹ Trương Gia Kiệt nhất thời nghẹn lời. Điền Kiều Kiều nói: "Vị này là luật sư Triệu, nghe nói cô cũng là luật sư?" "Lâm Gia Mộc, đây là thẻ hành nghề luật sư của tôi". Lâm Gia Mộc lấy thẻ luật sư trong túi xách ra. Luật sư Triệu cũng lấy thẻ luật sư của mình ra, hai người trao đổi thẻ, kiểm tra thấy không có gì sai sót, sau đó mới bắt tay: "Mọi người đều là người có văn hóa, hai đương sự cũng hi vọng đạt được thỏa thuận li hôn, vậy chúng ta bàn bạc các điều khoản cụ thể một chút". Điền Kiều Kiều thoáng nhìn Trương Gia Kiệt, Trương Gia Kiệt ho nhẹ một tiếng: "Trước hết tôi muốn Tần Du nói rõ số tiền tiết kiệm của gia đình trị giá năm trăm sáu mươi ngàn đứng tên cô ấy bây giờ đang ở đâu". Tần Du mặc bộ váy văn phòng màu trắng sữa mở cửa phòng ngủ, thấy ánh mắt người nhà họ Trương và Điền Kiều Kiều đều nhìn mình sáng rực, cô bình tĩnh ngồi xuống, không nhanh không chậm: "Tôi mua một căn hộ cho bố mẹ tôi". Mẹ Trương Gia Kiệt lập tức giận dữ: "Cô nói thế mà không biết xấu hổ à?" "Tôi làm sao mà phải xấu hổ? Đây là tiền chính tôi kiếm được. Từ khi Trương Gia Kiệt cưới tôi, lúc anh ta nghèo khó thì tôi nuôi, lúc anh ta kiếm được tiền cũng không mang về nhà một xu nào. Tiền gửi của tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh ta". Mẹ Trương Gia Kiệt nhất thời nghẹn lời, bà ta cũng biết ban đầu con trai mình kiếm được ít tiền, nhưng sau này khi kiếm được tiền vẫn không mang tiền về nhà thì bà lại không rõ. Nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay Điền Kiều Kiều, bà biết ngay tiền con mình kiếm được đã đi đâu. Luật sư Triệu đặt túi hồ sơ xuống: "Bà Tần, bất kể là ai trong số vợ chồng bà kiếm được tiền, chỉ cần là tiền kiếm được sau khi kết hôn thì đều được coi là tài sản chung của vợ chồng. Luật sư của bà không nói với bà sao?" Lâm Gia Mộc cười cười: "Con cái biếu tặng bố mẹ, mục này thuộc về chi tiêu bình thường của gia đình đúng không?" "Theo tôi biết, nhà họ tần không hề cần căn hộ này". "Con cái kính biếu bố mẹ có quan hệ gì với chuyện bố mẹ có cần hay không à?" "Luật sư Lâm, cô không được ngụy biện với tôi, lí do này không thể đừng vững trước pháp luật". "Thật sao?" Lâm Gia Mộc cười nói: "Trịnh Đạc, pha trà xong chưa?" "Xong rồi". Hôm nay là một lần hiếm hoi Trịnh Đạc mặc sơ mi trắng và quần sẫm màu, nhưng vẫn không đeo cà vạt. Anh ta bưng khay trà đi ra, trên khay là ấm trà bằng tử sa và tám chén trà. Trịnh Đạc đặt khay xuống, rót đầy tám chén trà: "Mời uống trà". Thấy Trịnh Đạc vừa cao vừa to lại bị một phụ nữ sai khiến bưng trà rót nước, trên mặt vẫn phải giữ nụ cười, mẹ Trương Gia Kiệt cảm thấy không vừa mắt. Sau khi thoáng nhìn Trịnh Đạc, bà ta cầm chén trà lên uống một ngụm: "Tần Du này, không phải mẹ nói con, nhưng chuyện này con làm không đúng. Sao có thể tùy ý tiêu tiền như vậy chứ?" "Mẹ, con nhớ lúc Gia Kiệt bàn chuyện mua nhà cho bố mẹ, mẹ đã nói mẹ chỉ có một đứa con trai là Gia Kiệt, lúc mua nhà viết tên ai cũng không có gì khác nhau, dù sao thì lọt sàng xuống nia, không mất đi đâu mà sợ. Vì vậy cứ viết thẳng tên bố mẹ để bố mẹ ở cũng yên tâm". Tần Du cười nói, chính là vì câu này nên cô mới không nghĩ đến chuyện mua nhà mới cho bố mẹ chồng, giờ nghĩ lại thấy cũng may. Nếu lúc đó cô mua nhà cho hai người này mà không mua cho bố mẹ mình thì bây giờ thật sự phải tức chết. "Chuyện này..." Mẹ Trương Gia Kiệt không ngờ Tần Du lại nói toạc chuyện này ra ở đây nên tức giận nói không nên lời. Bố Trương Gia Kiệt nói: "Tần Du, con nói vậy thì cũng quá gượng ép". "Thế à?" "Bố cũng biết Gia Kiệt có lỗi với con, bó mẹ cũng đã hỏi luật sư, theo luật hôn nhân và gia đình, Gia Kiệt nó phải bồi thường cho con. Vậy thế này, nó không cần tiền tiết kiệm nữa, nhưng nó phải có một nửa quyền sở hữu căn hộ này". "Xin lỗi, căn hộ này con cũng không thể cho anh ta được". Tần Du nói: "Căn hộ này bó mẹ chỉ bỏ ra một trăm ngàn tiền hoàn thiện và mua đồ gia dụng, con có thể trừ tỉ lệ hao mòn..." Cô thoáng nhìn Lâm Gia Mộc: "Bây giờ còn giá trị bao nhiêu tiền?" "Nhiều nhất là ba mươi ngàn". Lâm Gia Mộc nhún vai: "Đây còn là giá hữu nghị. Cô biết đấy, đồ trang trí nội thất mất giá rất nhanh, đồ gia dụng còn mất giá nhanh hơn. Bàn ghế giường tủ mua tám chín năm trước, bây giờ đã đến thời kì hỏng hóc rồi. À, ti vi cũng đã đổi thành tinh thể lỏng rồi, ti vi cũ bán được bao nhiêu tiền? Có được năm mươi tệ không?" Luật sư Triệu cười: "Luật sư Lâm, bà Tần, hai người không thể suy nghĩ viển vông như vậy. Căn hộ này vợ chồng bà mua sau khi cưới, cho dù bà Tần bỏ tiền và đứng tên thì cũng vẫn là tài sản chung của vợ chồng". "Thật sao?" Tần Du uống một ngụm trà, cười nói: "Quan điểm của chúng ta khác nhau như vậy thì có lẽ chỉ còn nước gặp nhau trước tòa". "Ra tòa thì ra tòa". Mẹ Trương Gia Kiệt quát lớn. "Bà Tần, kết quả phán quyết của toà án cũng sẽ không có lợi với bà". Luật sư Triệu nói. Tần Du dùng ngón tay gạt một mảnh lá trà trong chén: "Ra tòa cũng phải xem chứng cớ". "Chứng cớ? Chứng cớ gì?" Luật sư Triệu nói. Thái độ của Tần Du cứng rắn như vậy, điều kiện đưa ra ngặt nghèo như vậy, còn có vẻ như đã tính toán từ trước, hiển nhiên là cô có chứng cớ. "Trịnh Đạc". Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Trịnh Đạc. Trịnh Đạc lấy túi máy tính đặt dưới bàn trà lên, rút ra một chiếc phong bì dày, cầm một xấp ảnh chụp trong phong bì ra vứt lên mặt bàn: "Mời các vị thưởng thức chứng cớ từ một đến ba trăm". Chỉ thoáng nhìn qua, Trương Gia Kiệt đã vơ đống ảnh lại không cho bố mẹ mình nhìn thấy: "Không... Không phải thẻ nhớ đã bị giẫm nát rồi sao?" "Bây giờ có loại thẻ nhớ wifi có thể chuyển ngay ảnh chụp lên vùng lưu trữ đám mây". Trịnh Đạc cười nói: "Xem đi, kĩ thuật chụp ảnh của tôi rất tốt, chụp hai người này rất rõ ràng, đầy đủ mọi góc độ luôn".