Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải
Chương 107
Trích lời Gia Mộc: Trong vấn đề sinh sản, giống đực vĩnh viễn nằm ở thế bất lợi. Giống cái chỉ cần chú ý một chút là sẽ biết bố đẻ của con mình là ai, nhưng giống đực lại chỉ có thể chấp nhận kết quả.
Phòng cấp cứu bệnh viện nhi.
Tiếng hú chói tai của xe cứu thương vang lên không ngớt, trên gương mặt những người qua lại hiếm khi có vẻ thoải mái. Mùi thuốc sát trùng làm cho một số người nhạy cảm không nhịn được nín thở.
Lúc này, một người đàn ông trên người đẫm máu bế một cậu bé bị thương ở đầu, cánh tay rũ xuống chạy vào: “Bác sĩ! Bác sĩ! Cứu con trai tôi với! Cứu con trai tôi với!”.
Sau lưng người này là một bà lão tóc hoa râm. Bà lão chạy loạng choạng nhưng vẫn bị người đàn ông bỏ lại một đoạn xa.
Bác sĩ cấp cứu và y tá chạy tới. Sau khi kiểm tra sơ bộ cho đứa bé, bác sĩ gọi y tá đẩy giường bệnh tới: “Chúng tôi ở đây kiểm tra cho cháu trước, anh đi nộp phí khám bệnh theo quy định đi”.
“Được, được”. Người đàn ông dùng tay áo lau mồ hôi, lúc quay lại thấy bà lão vừa vất vả chạy tới, ánh mắt lại lộ ra vẻ ngán ngẩm và lạnh lùng: “Mẹ ngồi ở đây, con đi nộp tiền”.
“Con có mang tiền không?”.
“Con có thẻ tín dụng và thẻ trả trước. Lát nữa Tiểu Văn sẽ đến, cô ấy sẽ mang hết tiền trong nhà đến”. Nói xong anh ta đi luôn.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Bà lão ngồi ngơ ngẩn ở khu vực chờ đợi, lặng lẽ chảy nước mắt. Người đàn ông và một ông già cùng đi tới, nhìn từ bên ngoài thì có lẽ là hai bố con. Tâm trạng ông già rất kích động, vừa nhìn thấy bà lão đã cho ngay một cái bạt tai: “Bà là đồ ăn hại! Bà có biết làm gì không? Có việc trông cháu cũng không làm được! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được chiều nó để nó nghịch, không được để nó nghịch! Nó cả ngày leo trèo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện! Nhưng lần nào bà cũng không nghe, cứ bảo để nó chơi thoải mái, không cho chơi là nó lại khóc… Bà thấy nó bây giờ chơi đã thoải mái chưa?”.
“Nó trèo lên chòi hóng mát không phải một hai lần, ai biết lần này lại bị ngã…”.
“Bà còn nói nữa à?”. Ông già lại định đánh tiếp nhưng bị con trai ngăn lại: “Bố đừng trách mẹ con nữa, chuyện đã xảy ra rồi”.
“Ôi! Đợi Tiểu Văn đến tôi xem bà ăn nói với nó thế nào!”. Ông già vỗ đùi, ngồi xổm xuống đất.
Lại sau khoảng mười phút dài đằng đẵng, một người phụ nữ tóc quăn mặc áo khoác từ bên ngoài đi vào, sau khi hỏi mấy người liền đi thẳng tới cửa phòng cấp cứu. Nhìn thấy cả nhà đều ở đây, cô ta lập tức xông tới, tóm cổ bà lão bắt đầu đánh: “Bà trông cháu kiểu gì vậy? Bà trông cháu kiểu gì hả? Nó có chuyện gì không hay xảy ra thì tôi liều mạng với bà!”.
Người đàn ông kéo cô ta: “Em có thể đừng làm ầm lên được không? Bác sĩ ra rồi!”.
Nghe thấy câu này, người phụ nữ dùng mu bàn tay lau nước mắt, xông tới trước mặt bác sĩ.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Cháu thế nào?”.
“Bị thương rất nặng. Chấn thương sọ não và gãy xương còn có thể khống chế, bây giờ chủ yếu là chảy máu trong, cần truyền máu. Mấy người ai có giấy chứng nhận hiến máu?”.
“Truyền máu? Dùng máu của tôi…”.
Bác sĩ đã quen với cảnh này: “Trên nguyên tắc chúng tôi không cần người thân truyền máu, hơn nữa máu nhóm O trong kho rất đầy đủ”.
Người đàn ông sửng sốt, nhóm máu O?
“Bác sĩ, bác sĩ không nhầm chứ? Tôi là nhóm máu AB, vợ tôi là nhóm máu A, làm sao có thể…”.
Anh ta đưa mắt sang nhìn người vợ vẻ mặt đột nhiên đờ ra…
Uông Tư Điềm cẩn thận rót một cốc nước. Người đàn ông này là cảnh sát Lưu giới thiệu đến, vốn nên hẹn gặp mặt ở quán trà, nhưng cảnh sát Lưu nói tâm tình anh ta rất kích động, không hợp đến một nơi như quán trà cho nên đã lái xe đưa anh ta tới. Uông Tư Điềm đích thân xuống lầu đón anh ta lên.
“Anh chờ một lát, chị Lâm sẽ về ngay”.
Người đàn ông lại không kích động như cảnh sát Lưu nói, chỉ là mắt rất đỏ, tóc hơi rối, nhìn quần áo thì không nghèo không giàu, tầm trung lưu ở thành phố. Chìa khóa xe trong chùm chìa khóa là của loại xe dưới hai trăm ngàn tệ, đồng hồ có vẻ như là một nhãn hiệu trong nước, nhưng Uông Tư Điềm không biết nhiều về đồng hồ lắm.
Trong mắt anh ta toàn là tia máu, môi khô nứt, khóe miệng có vết lở, có thể thấy thời gian gần đây sống chẳng ra sao.
“Tôi muốn biết tôi nuôi con trai cho thằng nào mà sao khó như vậy? Tôi đánh nó thì đã làm sao, nó còn có mặt mũi báo cảnh sát?”.
Uông Tư Điềm lùi về phía sau một bước, lúc này mới hiểu được người đàn ông này căn bản không nghe mình nói: “Cảnh sát còn khuyên tôi phải nghĩ thoáng một chút! Tôi có cái gì để mà nghĩ thoáng? Nếu không có cảnh sát Lưu… nếu không có cảnh sát Lưu… Lâm Gia Mộc đâu?”.
“Chị ấy… chị ấy một lát nữa sẽ về!”.
“Lại kéo dài thời gian, không khác gì con điếm thối tha kia, đứa nào cũng muốn kéo dài thời gian, đợi cho thằng ranh đó khỏi rồi hai mẹ con nó chạy mất đúng không? Mẹ tôi… Mẹ tôi từ khi thằng ranh đó sinh ra vẫn bế ẵm cứt đái tới bây giờ! Các người hỏi nó xem, nó đã bao giờ giặt tã chưa? Nó đã chi một đồng nào cho thằng ranh đó chưa? Hai ông bà già có mấy ngàn đồng lương hưu, nuôi một thằng nhóc con, vừa bỏ của vừa bỏ công, cuối cùng còn bị nó chê trách không biết chăm sóc, phải nhìn sắc mặt của nó mà sống! Bây giờ mẹ tôi cả ngày ngồi đờ ra không nói gì! Bố tôi mù rồi! Bố tôi mù rồi! Nhà tôi bị nó làm cho cửa nát nhà tan! Cửa nát nhà tan!”.
Uông Tư Điềm chỉ có thể cúi đầu, nói: “Anh bình tĩnh một chút…”. “Bình tĩnh? Sao tôi bình tĩnh được? Người người đều biết tôi là một thằng đổ vỏ, sao tôi bình tĩnh được?”.
Trong lúc Uông Tư Điềm đang nghĩ có cần gọi 120 điều xe cứu thương của bệnh viện tâm thần đến hay là phá cửa mà chạy thì cửa mở ra, Trịnh Đạc đã về.
“Anh Trịnh…”.
“Cảnh sát Lưu đã gọi điện thoại cho anh rồi, chuyện này để anh giải quyết”.
Trịnh Đạc nói xong đi tới chỗ người đàn ông: “Là anh Củng đúng không? Tôi là Trịnh Đạc. Nghe nói anh và anh họ của cảnh sát Lưu là anh em tốt?”.
Cảnh sát Lưu đã nói người này họ Củng, tên là Củng Hâm, chẳng qua chỉ làm cùng cơ quan với anh họ cảnh sát Lưu, thỉnh thoảng gặp mặt chào hỏi, nói chung là có biết nhau thôi. Con trai anh ta chơi dưới sân tiểu khu, trèo lên mái đình hóng mát rồi bị ngã, được đưa đến bệnh viện. Kết quả thử máu là nhóm máu O. Củng Hâm có chút kiến thức y học cơ bản, biết loáng thoáng nhóm máu A và nhóm máu AB không thể sinh con nhóm máu O nên lập lức làm ầm lên, đòi xông vào phòng mổ giết thằng bé đó. Vợ anh ta ngăn cản cũng bị đánh một trận, bệnh viện đành phải báo cảnh sát. Củng Hâm ở đồn cảnh sát vài tiếng cho tỉnh táo lại, về nhà phát hiện mẹ đã ngây ngốc, ngồi im trong phòng không nói năng gì, bố thì quá giận sau khi anh ta bị cảnh sát dẫn đi, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó không nhìn thấy gì nữa. Củng Hâm giận điên lên, lần thứ hai xông đến bệnh viện, nhìn thấy vợ bên ngoài khoa chăm sóc đặc biệt, không nói một lời xông lên đánh. Người nhà vợ đều đang ở đó, mặc dù biết rõ là con gái mình không đúng nhưng cũng không thể để anh ta đánh, xông vào lôi anh ta ra. Vợ anh ta cũng không phải dạng vừa, lập tức gọi điện báo cảnh sát, nói anh ta có ý định giết người.
Đúng đợt siết chặt trật tự bệnh viện, giờ lại là cuối năm, cảnh sát Lưu bị phái dẫn một đội đi bắt anh ta về. Kết quả hỏi ra là không phải hành hung bác sĩ mà là đổ vỏ cho người khác. Cảnh sát Lưu lại nhận ra anh ta, nghe nói vợ anh ta không sao nên lại thả ra. Nhưng tâm tình anh ta rất kích động, kêu gào phải báo cảnh sát, phải tìm ra gã gian phu đó là ai, anh ta nuôi con cho thằng nào trọn sáu năm. Cảnh sát Lưu không còn cách nào khác, lại sợ anh ta làm chuyện gì dại dột, nghĩ Trịnh Đạc bây giờ đã về nên giới thiệu anh ta đến chỗ Trịnh Đạc.
Phải nói bây giờ Củng Hâm cực kỳ ghét nhìn thấy phụ nữ. Thấy người vừa vào nhà là đàn ông, tâm tình anh ta ổn định hơn một chút: “Anh là ông chủ văn phòng này à?”.
“Xem như thế đi”.
“Cảnh sát Lưu nói các anh có thể điều tra được bố của con… của thằng ranh đó là ai?”.
“Chúng tôi sẽ làm hết sức”.
“Tốt. Anh làm hết sức, tôi cũng làm hết sức…”. “Anh còn muốn làm gì nữa?”.
“Hừ… bố đẻ của thằng nhóc con đó là ai, con điếm Tiêu Văn Linh đó chắc chắn biết. Nó không nói, tôi sẽ đánh tới lúc nào nó nói thì thôi!”.
“Nam tử hán đại trượng phu, ai lại đi bắt nạt phụ nữ? Hơn nữa người nhà cô ta đều bảo vệ cô ta, người trong bệnh viện cũng nhiều, sao họ lại để anh đánh được? Anh mà làm gì cô ta, anh vào tù thì bố mẹ anh làm thế nào? Anh đã ủy thác cho văn phòng chúng tôi, chắc chắn văn phòng chúng tôi sẽ giải quyết toàn bộ. Nhưng nếu anh dùng đến biện pháp bạo lực trái pháp luật thì chúng tôi không thể nhận ủy thác này được”.
“Anh thật sự có thể tìm được thằng gian phu đó?”. “Có thể”.
“Tốt! Anh cứ việc đi tìm. Dù tôi có khuynh gia bại sản cũng phải tìm ra nó!”.
Người đàn ông lấy hai bó tiền và mấy tờ một trăm tệ từ trong túi ra: “Đây là hai mươi ba ngàn, là tiền riêng tôi thắt lưng buộc bụng. Một tháng tôi kiếm được mười ngàn, con điếm đó chỉ cho tôi một ngàn tiêu vặt, vốn tôi định lấy ra hết để chữa bệnh cho thằng ranh đó, giờ tôi đưa anh hết! Anh tìm ra thằng đó giúp tôi! Phải tìm ra nó!”.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
37 chương
46 chương
243 chương
144 chương
70 chương
92 chương
34 chương
180 chương