Hướng Dẫn Phát Tình
Chương 6
Ăn xong, Giang Dư Niên ngủ một giấc đến chín giờ sáng hôm sau, khi tỉnh lại, nhiệt độ phát tình đã hạ hẳn, ngoại trừ cơ bắp bủn rủn thì không có gì không ổn.
Mục Sơn Xuyên đang làm việc, thấy cậu tỉnh rồi, hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Dư Niên nháy mắt một cái, cố gắng nhớ lại, cảm giác mấy ngày nay giống như một giấc mơ.
“Không sao rồi…” Giang Dư Niên lúng túng trả lời.
“Được, em muốn ăn gì không? Có thể gọi phục vụ phòng đưa lên.”
“À… được.”
Mục Sơn Xuyên đi dùng điện thoại nội bộ, gọi nhà hàng mang lên một phần bữa sáng, tiện thể mang quần áo đã giặt lên cho Giang Dư Niên.
Giang Dư Niên nhận lấy, nhìn Mục Sơn Xuyên, nửa ngày sau mới nói một câu cảm ơn.
“May mà em không gặp phải người xấu.” Mục Sơn Xuyên bất đắc dĩ nói, “Thời kỳ phát tình… thôi, dù sao em cũng mới phân hoá. Đúng rồi, em đủ 18 tuổi chưa?”
Giang Dư Niên hơi ngượng: “Đủ rồi, tôi 22.”
“Ồ.” Mục Sơn Xuyên gật gật đầu, đột nhiên nhận thấy sai sai, “22?!”
Giang Dư Niên nhanh chóng giải thích: “Giới tính của tôi vẫn chưa phân hoá, bác sĩ bảo có thể là tôi bị thiếu hụt giới tính. Tôi cũng không biết vì sao lại đột nhiên phân hoá, phát tình như thế, xin lỗi, xin lỗi!”
“Người bình thường… sẽ không phân hoá muộn như thế đâu nhỉ?” Mục Sơn Xuyên đi đến trước mặt cậu, cau mày nhìn kỹ.
Người cao thân dài, có góc có cạnh, vẻ ngoài không tệ, cũng không ngoan ngoãn mềm mại như omega thông thường, ngược lại lại có vẻ anh khí lãng dật.
“Ừm…” Giang Dư Niên nhìn hắn, nuốt nước miếng, không tự chủ được rụt cổ lại.
Mục Sơn Xuyên lui lại, đứng ở đó nắm ống tay áo, “Mặc đồ vào đi, lát nữa tôi đưa em đến bệnh viện xem sao.”
“Hả? Không cần đâu, tôi có thể…”
Mục Sơn Xuyên ngắt lời: “Làm người tốt phải làm đến cùng, dù sao tôi cũng đã đánh dấu em tạm thời, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đến bệnh viện rồi, Mục Sơn Xuyên để Giang Dư Niên vào khám trong khoa nội tiết. Bác sĩ vừa nghe xong bệnh trạng liền bối rối, lập tức cho cậu vào xét nghiệm máu, chụp phim, kiểm tra toàn thân. Làm cả hai loại, vòng vo xong cũng hao hết một buổi chiều.
Quay lại phòng khám, Giang Dư Niên ngồi thẳng tắp, hai tay vắt lên nhau để trên đùi, Mục Sơn Xuyên mặc âu phụ, dáng ngồi tao nhã. Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm, nâng mắt lên nhìn hai người họ qua khe hở của mắt kính, y như đang nhìn động vật quý hiếm trong vườn thú, cố gắng nhìn xem có gì hay.
Giang Dư Niên nhắc nhở: “Bác sĩ, ngài nói đi.”
Bác sĩ thu lại ánh mắt, lại nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm mở miệng nói: “Đơn giản mà nói, thì độ tương xứng trong gen của hai người cao hiếm thấy, trị số đạt đến 99,75%, tôi chưa từng thấy trị số cao như vậy bao giờ.”
Mục Sơn Xuyên và Giang Dư Niên cùng trợn to hai mắt.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Mục Sơn Xuyên, nói: “Cậu omega này chưa từng phân hoá, đến khi gặp cậu mới đột nhiên phân hoá rồi phát tình, trường hợp này vô cùng hiếm thấy, trong nước cũng chỉ có vài ví dụ, còn omega cơ bản đều phân hoá vào khoảng 18 tuổi trở xuống. Trong y học được gọi là “Pheromone đặc biệt có tính hướng dẫn phát tình”. Tuy nhiên, trường hợp như hai cậu, tôi đoán là lần đầu tiên xuất hiện, còn hiếm hơn cả gấu trúc. Thay vì nói phân hoá chậm, thì nên nói là… Cậu ta vẫn luôn chờ đợi cậu.”
“Ngài đang nói…” Mục Sơn Xuyên khó tin nổi, “Chính là… ‘Duy nhất’?”
“Không sai.” Bác sĩ gật đầu, “Lúc trước cậu cũng nói, hai cậu đang là quan hệ tạm thời ký hiệu đúng không?”
“Đúng.”
“Xét đến các ca trước đây, chứng hướng dẫn phát tình đặc biệt này chỉ có thể được trung hoà bằng ký hiệu thật sự. Nói cách khác, nếu như cậu Giang đây không được cậu ký hiệu thì chỉ cần hai người ở cùng một chỗ là sẽ lập tức đi vào kỳ phát tình.” Bác sĩ dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Hiện tại, không thuốc nào chữa được.”
Giang Dư Niên nghe xong liền bối rối, Mục Sơn Xuyên cũng chẳng bình tĩnh được miếng nào.
Ai mà nghĩ được chỉ tình cờ chạm mặt trên hành lang lại có thể xảy ra nhiều chuyện như thế. Giang Dư Niên nghĩ, hẳn là Mục Sơn Xuyên đang hối hận vì cứu cậu.
“Bác sĩ, ngài có đề nghị gì không?” Mục Sơn Xuyên hỏi, tốc độ nói chậm hẳn.
“Đầu tiên, hai người phải tách nhau ra, từ bây giờ không xuất hiện trong phạm vi 10m quanh người kia. Thứ hai, tôi đề nghị hai người kết hôn, ký hiệu hoàn toàn.” Bác sĩ cười cười, “Dù sao thì độ xứng đôi này là trời đất tạo nên, ai có thể kháng cự lại gen của chính mình được đâu?”
Ai có thể kháng cự lại gen của chính mình được đâu.
Đầu Giang Dư Niên ong ong, từ đáy lòng dâng lên một cơn khủng hoảng, chiếm cứ đầu óc trong nháy mắt, chặt đứt mọi suy nghĩ còn sót lại.
Cậu không muốn phân hoá, cậu không muốn trở thành omega.
Cậu không muốn chút nào hết.
“Giang Dư Niên?”
Mục Sơn Xuyên cầm tay cậu lắc mấy lần mới đem hồn cậu quay lại được. Lúc Giang Dư Niên phản ứng được, hai người đã đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang muôn người đi lại, từng khuôn mặt hoặc vui hoặc buồn, đi tới đi lui, tựa như một bộ phim phát đi rồi phát lại.
“Giang Dư Niên.” Mục Sơn Xuyên gọi một tiếng, kéo tay cậu, “Bây giờ tôi đưa em về trước, chuyện này cứ từ từ rồi nghĩ, được không?”
Giang Dư Niên máy móc gật đầu, Mục Sơn Xuyên liền nắm cổ tay cậu đi về phía trước.
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy bờ vai rộng rãi, bóng lưng thẳng tắp của thân ảnh kia, đưa cậu đi từng bước về phía trước, đến một nơi chưa biết.
Cậu thầm thì: Mục, Sơn, Xuyên.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
10 chương
6 chương
5 chương
80 chương
129 chương
30 chương