Về đến nơi, Mục Sơn Xuyên gửi cho Giang Dư Niên mấy cái tin nhắn liền, giải thích các kiểu lý do tại sao hắn lại đi uống cà phê với vị kia, kết cấu khai thừa chuyển hợp trôi chảy, nội dung chân tình giải thích, có thể coi là một tiểu luận xuất sắc. Giang Dư Niên: “Ồ.” Cậu ấy đang giận! Mục Sơn Xuyên đau lòng nghĩ.  Giang Dư Niên: “Thật ra anh… không cần phải giải thích với tôi.” Giận thật rồi! Khó chịu rồi! Giang Dư Niên: “Anh vui là được rồi, tôi không để ý đâu.” Xong… Giang Dư Niên nhìn điện thoại không hiểu sao. Cậu thực sự không để ý, dù sao cậu cũng đâu thích Mục Sơn Xuyên, giận dỗi cái búa á? Cậu không biết Mục chính là Mục Sơn Xuyên, nhưng Mục Sơn Xuyên lại biết cơ. Thế nên hắn hoàn toàn quên mất việc Giang Dư Niên chưa biết gì về chuyện này, hoàn toàn suy nghĩ với tư cách là Mục, tự bản thân mình cũng không ý thức được.  Sau khi ý thức được, Mục Sơn Xuyên bắt đầu suy nghĩ, liệu có nên nói chuyện này cho Giang Dư Niên không. Cậu sẽ phản ứng thế nào? Cậu thích Mục? Cậu yêu thích mình là Mục? Trong lòng Mục Sơn Xuyên bỗng xuất hiện một ý nghĩ thú vị xấu tính… nếu như Giang Dư Niên thích Mục, vậy khi cậu bị mình làm, trong lòng cậu thấy sao gì? Giang Dư Niên mở chân chờ được chơi, vừa chảy nước, vừa ướt át rên rỉ, là đang nghĩ đến ai? Mục Sơn Xuyên nghĩ vậy, liền cảm thấy một nỗi niềm hưng phấn đáng xấu hổ. Sau khi bình tĩnh lại, Mục Sơn Xuyên gọi điện thoại cho Giang Dư Niên.  Giang Dư Niên nhận: “Sao thế?” Mục Sơn Xuyên cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ tự nhiên thoải mái: “Tối mai tôi có thể mời em ăn tối được không?” “A, tôi…” Giang Dư Niên còn chưa kịp nói xong, Mục Sơn Xuyên đã hiếm khi ngắt lời cậu, nói: “Em từ chối tôi 5 lần rồi.” Thậm chí trong giọng nói của hắn còn có chút oan ức. Giang Dư Niên lập tức không biết nên nói gì nữa.  “Cho tôi chút mặt mũi đi, bạn học Giang.” Trong giọng nói của Mục Sơn Xuyên có chút ý cười, hạ mình xuống thấp, “Coi như cậu làm việc tốt đi, được không?” Trong đầu Giang Dư Niên hiện ra hình ảnh, Mục Sơn Xuyên bất hạnh nhà tan người mất, ăn mặc rách rưới, vô cùng đáng thương nhìn cậu.  Có hơi thảm. “Vậy… cũng được.” Ngày hôm sau, Mục Sơn Xuyên chịu mức nhịp tim 120 nghiêm túc hoàn thành một ngày làm việc, không đến muộn, không bỏ ra ngoài, hiệu suất cao hiếm thấy. Sếp chưa kịp khen ngợi, chỉ thấy hơn ba giờ hắn đóng cửa phòng làm việc, ung dung đi về sớm. Mục Sơn Xuyên đầu tiên đi về nhà tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị kỹ càng từ đầu đến chân, âu phục, đồng hồ cao cấp, giày da, sau khi chắc chắn bản thân đẹp trai đến cẩn thận kỹ càng mới lái xe đi đón Giang Dư Niên.  Mà bạn học Giang căn bản chẳng hề chú ý hắn mặc cái gì. Mục Sơn Xuyên đặt bàn tại một nhà hàng kiểu Tây, có lẽ vì giá đắt mà khá ít người, khung cảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm.  Trong khi ăn, Mục Sơn Xuyên phá vỡ bầu không khí có hơi trầm mặc, Giang Dư Niên cũng thuận lời hắn trò chuyện, chậm rãi bình tĩnh lại.  Trước khi ra ngoài, cậu đã tiêm một ống thuốc ức chế, hiện tại cũng không có gì khó chịu. Vì thế, Mục Sơn Xuyên dựa vào sự chuyên nghiệp rèn giũa hàng ngày, thành công nói được rất nhiều chuyện.  Ví dụ như, cha mẹ Giang Dư Niên đều ở nước ngoài, cậu là con một, học chuyên ngành tranh sơn dầu, thích nhiếp ảnh, ghét ăn hải sản tươi… Giang Dư Niên vừa nói vừa cười, không phòng bị chút nào. Sau khi tiêm thuốc ức chế, khứu giác sẽ hơi kém nhạy, cậu càng không nhận ra được Mục Sơn Xuyên đang lặng lẽ phóng thích pheromone.  Cuối cùng, Mục Sơn Xuyên nhìn cậu, đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, sáng như sóng nước dưới ánh mặt trời.  “Giang Dư Niên, tôi có thể theo đuổi em được không? Giang Dư Niên sửng sốt nửa ngày không nói ra lời, Mục Sơn Xuyên cũng không cần câu trả lời của cậu, nói xong liền gọi phục vụ ra thanh toán, chờ đến khi Giang Dư Niên hoàn hồn, mới nói: “Đừng lo. Tôi đưa em về bây giờ đây.” Giang Dư Niên liền ngây ngây mà theo hắn lên xe, đi về nhà.  Mục Sơn Xuyên liếc mắt nhìn Giang Dư Niên, nhếch miệng, im lặng thả ra càng nhiều pheromone hơn.  Trong không gian xe chặt kín, hương rượu mang theo tính alpha kích thích càng lúc càng đậm. Giang Dư Niên ban đầu chỉ cảm thấy hơi nóng, nâng tay hạ thấp nhiệt độ của điều hoà.  Khi sắp đến nơi, Giang Dư Niên mới bắt đầu cảm thấy sai sai, kêu một tiếng: “Mục Sơn Xuyên…” “Hả?” Mục Sơn Xuyên quay đầu sang, cười nhẹ, “Sao thế?”Không như nhiều cô nghĩ, không có drama gì xảy ra cả:)) Nhưng! Chương! Sau! Là! Xe! Chấn!