Hương Dạ Thảo

Chương 53 : Quà tặng miễn phí, hỏi huynh có sợ không?

Cứu mạng a! Có ai không? Cứu mạng a a a~~ Tiếng cầu cứu theo gió đưa lại khiến Lý Giang Thành nhíu mày khó chịu. Anh ghì cương ngựa, vén rèm nói với người trong xe: – Ta đi một chút! Muội chờ ta! Rồi không đợi Đỗ Quân Như phản ứng, anh chụp lấy bảo đao nhằm hướng tiếng kêu thất thanh lao đến. Trước mắt anh, trong một hẻm nhỏ, một đám thanh niên trai tráng đeo mặt nạ quái thú đang vây quanh một tiểu cô nương mày thanh mắt tú, nom khả ái vô cùng. Bọn ác bá hết kẻ này véo má đến kẻ kia níu tay níu áo mặc cho nàng ra sức vùng vẫy. Thật là cảnh kinh điển thường thấy trong phim cổ trang: một bọn cầm thú giữa chợ đông giở trò sàm sỡ gái nhà lành! Nàng kia càng khóc lóc van xin, bọn hắn càng cười khoái trá. – Muội muội a, các ca ca thương muội đứt ruột, muội nỡ nào từ chối cho đành~ – Phải a! Phải a! Nơi đây vắng vẻ thưa người, muội có kêu rát cổ cũng không ai nghe, chi bằng ngoan ngoãn theo hầu các ca ca còn hơn~ – Ca ca thề sẽ không bạc đãi muội~ Lý Giang Thành càng xem càng ngứa mắt, anh hầm hầm xông đến, chỉa đao vào đám người kia, hét: – Đám bại hoại các ngươi! Đều im hết cho ta! Dưới chân thiên tử còn dám làm càn, các người chán sống rồi! Không gian lặng ngắt. Ba giây sau, ai đó trong đám ác bá mới kêu lên một cách sợ hãi: – Á! Xui thật!  - Hôm nay ra đường là tên nào xem hoàng lịch thế hả?! – Có người rồi! Đi thôi huynh đệ! – Chúng ta đi kiếm muội muội khác! Đám người kia kẻ thì lắc đầu, kẻ thì nhún vai, kẻ thì thở dài…vừa nói vừa chuẩn bị lủi đi, so với lúc đầu khí thế bao nhiêu thì lúc này lại xẹp lép bấy nhiêu. Lý Giang Thành sa sầm mặt, trò quỷ gì đây, một câu nói của anh đã đánh lui bọn chúng rồi hả? Đây… Bọn chúng muốn giỡn chơi sao, muốn bỏ đi dễ thế sao? Vậy là, Thành vương nổi tiếng cương trực bắt đầu nổi đóa, lần thứ hai gầm lên: – Đứng lại! Các ngươi tưởng trốn dễ sao? Nói rồi, anh lao tới. Vốn tưởng bọn hắn là vô danh tiểu tốt ai ngờ thực lực không tệ, một đoàn năm tên cùng anh so hơn hai mươi chiêu vẫn bất phân thắng bại. Kì lạ hơn, chiêu thức của bọn hắn càng đánh càng quen mắt. Ngay tại thời điểm Lý Giang Thành tuốt đao khỏi vỏ, chuẩn bị vung đao dốc toàn lực tốc chiến tốc thắng, đột nhiên, tiểu cô nương nhào tới ôm ghì lấy eo của anh, miệng nàng ta tràn đầy mừng rỡ: – Đại hiệp! Chàng thật giỏi a! Một chọi năm vẫn đánh bại chúng, thật khiến ta mở rộng tầm mắt! – Tiểu thư, nàng mau buông… – Oa, nếu chàng không chê, tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp~ – Không, không cần… Nàng mau buông… – Người ta không dại gì buông đâu~ – Ta đang đánh với bọn cầm thú, nơi này đao kiếm vô tình, nàng mau đi… – Chàng còn đánh? Bọn hắn chạy rồi! Phối hợp với tiếng nói của nàng ta, bóng đám cầm thú đã mờ mịt phía xa xa. Lý Giang Thành hít thở sâu, siết chặt nắm tay, trừng mắt với người đang ôm mình. Nàng ta tức thì ngoan ngoãn như một chú mèo, rất thức thời rụt móng vuốt lại, chớp chớp mắt nhìn anh bằng vẻ mặt ngây thơ vô tội, cười hi hi nói: – Chàng lợi hại nha. Đao còn chưa hạ đã khiến bọn chúng bỏ chạy rồi! Gió lạnh ập tới, Lý Giang Thành đột nhiên rùng mình. Anh vuốt vuốt cánh tay đàn áp mớ da gà da vịt đang phất cờ nổi lên, xoay người đi vừa lạnh lùng nói: – Nếu tiểu thư đã bình an, vậy ta xin cáo từ! – Ai nha!- Nàng kia vội vã chụp cánh tay anh lại, dụi dụi đầu vào cánh tay anh làm nũng- Người ta còn chưa báo đáp, chàng không thể đi a~ – Không cần đâu!- Tay anh muốn rụt mạnh về lại phát hiện lực đạo của nàng ta cũng không nhẹ, anh nhíu mày nhìn chăm chăm nàng ta nghi hoặc hỏi- Tiểu thư… nàng… có võ công? Một giọt mồ hôi lăn từ thái dương của nàng kia xuống. Nàng lập tức buông anh ra, cười giả lả: – A ha ha! Chàng khéo đùa, người ta là liễu yếu đào tơ nga~ – Hừ!- Phát hiện có điều bất ổn, Lý Giang Thành cười lạnh giật cánh tay mình khỏi vòng kiềm kẹp rồi vòng tay ôm quyền nói- Sao cũng được, cáo từ! – Đứng lại! Giọng the thé của nàng ta đột nhiên được đưa lên cao, nghe như giọng của ai đó rất quen khiến Lý Giang Thành dừng bước, tức khắc quay phắt lại phía sau. Anh run run chỉ vào nàng kia: – Ngươi… Ngươi là Lâm… Chỉ thấy nàng kia bước nhanh tới giúi vào tay anh một bó hoa to tướng kèm theo một chùm kẹo hồ lô. Rồi không kịp cho anh phản ứng, nàng ta nói một hơi: – Đại hiệp! Chàng không chịu lấy thân báo đáp thì lấy quà chia tay đi! Đây là chút lễ tạ ơn chàng! Tạm biệt! Tiếp theo, tiểu thư liễu yếu đào tơ nào đó nhún người phi thân lên mái lầu… chạy mất. Khinh công cũng không tệ chút nào. Lý Giang Thành ngây ngốc nhìn hoa và kẹo trong tay mình, giây lâu sau mới giật mình tỉnh ngộ rít lên: – LÂM KIỆT! LÀ NGƯƠI!!! Lúc Đỗ Quân Như vén rèm chuẩn bị nhảy xuống đã thấy Lý Giang Thành đang chạy như bay về phía cỗ xe ngựa, trên tay anh là một bó hoa đủ sắc màu và cả chục xâu kẹo hồ lô. Anh nhảy lên xe ngựa, giúi nhanh mấy thứ đang cầm vào tay nàng, đỏ mặt tía tai nói: – Cái này… cho muội! – Đây là…- Đỗ Quân Như không khó nhận ra những ánh mắt tò mò, những bàn tay chỉ trỏ của bàn dân thiên hạ về phía anh. Một mỹ nam dường này lại mang những thứ bắt mắt đó trên phố, cũng chẳng trách… – Là quà chia tay! Anh đáp gọn lỏn rồi đánh xe rời đi, lòng càng nghĩ càng phẫn nộ. Hay cho đám yêu quái của quân doanh, muốn tặng quà chia tay cho anh thì tặng đi, cớ gì phải bày trò kiểu ấy. Lại nói, bọn hắn tặng hoa, tặng kẹo cho một nam tử hán có phải là đùa quá không? Coi anh là nữ tử hay sao? Hừ hừ hừ!!! Trong lúc ấy, ngồi an ổn trong cỗ xe, công chúa ôm bó hoa vào lòng nhắm mắt ngửi lại ngửi rồi chậm rãi nhai viên kẹo trong miệng. Rất thơm đi. Rất ngọt đi. Ai nói Thành vương của Kỳ Nam quốc là người khô cứng không biết chìu chuộng nữ nhân? Xem đi, chàng mượn cớ chia tay tặng hoa và kẹo cho nàng, chẳng phải rất lãng mạn, rất đáng yêu hay sao?! … Chẳng mấy chốc, Bích Thủy hồ đã hiện ra trước mặt. Này mặt hồ yên ả không gợn làn thu ba, này bóng núi xanh in trên nền trời biếc lồng vào bóng thuyền, này đàn thủy điểu vô tư lự thả mình trôi theo dòng, này đôi bờ liễu xanh xanh điểm xuyết những cụm hoa hồng hồng… cùng góp phần vẽ nên bức tranh thủy mặc đầy thi vị. Lý Giang Thành vén rèm đỡ Đỗ Quân Như xuống xe. Anh nhướng mày nhìn nàng xoay xoay vặn vặn người, huơ tay múa chân xua đi cơn mệt mỏi, khóe miệng bất giác cong lên. Nàng vẫn là hợp với dáng vẻ hoạt bát này. – Khụ… khụ…- Đỗ Quân Như thu hồi hình ảnh thô tục của mình, xòe quạt che nửa mặt, bày ra bộ dáng yểu điệu thục nữ rồi dịu giọng- Chúng ta mau vào thôi. – Được!- Anh mím môi nhịn cười, gật gật đầu đáp ứng- Vậy chúng ta… Ba chữ “chèo thuyền đi” còn chưa thoát khỏi miệng anh ngay lập tức đã bị một tiếng kêu thanh lãnh ngăn lại: – Công tử a! Tiểu thư a! Giọng nói vang như tiếng chuông thế này nghe một lần liền nhớ, không đâu xa lạ chính là của tên lính gác ngăn hai người bắt sâm cầm dạo trước. Lần này hắn cũng tất tả chạy tới, vừa thở phì phò vừa quệt mồ hôi trán, hắn nói: – Hai… Hai vị… – Này, ngươi …ngươi bình tĩnh…- Lý Giang Thành nắm tay Đỗ Quân Như lùi lại- Ngươi xem, lần này chúng ta không có bắt sâm cầm nha… – Không… Không phải…- Hắn vừa lắc đầu vừa xua tay lia lịa- Ta không phải ý này. Chính là…có chuyện tốt a… – Hả?- Hai người đồng thanh kêu lên. Tên lính thõa mãn nhìn biểu tình kinh ngạc của hai người, hắn vòng tay ôm quyền cung kính nói: – Chúc mừng hai vị! Chúc mừng hai vị! Hai vị là khách nhân thứ mười vạn của bản địa, vì để tri ân nên Hộ bộ đặc biệt tặng hai vị một món quà. – Ô?- Lý Giang Thành ngoáy ngoáy tai quay sang hỏi Đỗ Quân Như- Ta nghe lầm đấy à? – Theo muội đó là ảo thanh!- Đỗ Quân Như nhún nhún vai đáp. – Tức chết ta!- Tên lính hồi tưởng lại những hậu quả mà hắn phải gánh khi không làm tròn nhiệm vụ liền gấp như phải bỏng, hắn nhào tới lắc lắc vai Lý Giang Thành, dí mặt sát vào mặt anh, khẩn thiết nói- Chẳng lẽ ngài không thắc mắc là quà gì sao? Ta giống nói dối lắm sao? Hả? Hả? Hả? Đỗ Quân Như nhanh như cắt kéo áo hắn ra, nàng chỉa quạt vào mặt hắn, nghiến răng nói: – Có ta ở đây mà ngươi dám động tay sao? Chúng ta mới thèm vào quà của ngươi! Đó chắc chắn là thứ chẳng hay ho gì! Với quốc sách tiết kiệm triệt để của Kỳ Nam không thể nào có quà miễn phí được, mà có quà miễn phí thì không thể là quà béo bở được, cho nên tốt nhất vẫn là không cần biết. Tên lính âm thầm gạt lệ, bi phẫn nhìn hai người. Hắn mới rồi chịu sự uy hiếp của một tập đoàn cấp trên, nào là Hình bộ, nào là Binh bộ, khoa trương hơn ngay cả hoàng hậu cũng tới. Bọn họ xôn xao, nhốn nháo ép hắn ra mặt, buộc hắn nhất định phải đưa quà tới tay hai người này… Và rồi, sau một hồi nhồi nhét tư tưởng, hắn vừa lau mồ hôi vừa gật đầu như giã tỏi đáp ứng, bọn họ liền biến mất một cách quỷ dị cùng với tràng cười man rợ văng vẳng kéo dài! – Ngừng tay! Muội không được làm càn!- Lý Giang Thành xuất phát từ tấm lòng “cùng là nhân viên công vụ đáng thương bị bóc lột lao động” rất nghĩa khí gạt quạt bạch ngọc của Đỗ Quân Như ra rồi vỗ vỗ vai tên lính, hỏi chiếu lệ- Vậy ngươi nói xem đó, đó là thứ gì? – Đó…đó là…- Tên lính nuốt khan, len lén nhìn Đỗ Quân Như, ngập ngừng- là… – Hừ!- Đỗ Quân Như vẫn dí dí quạt vào mặt hắn, bĩu môi, nói xen vào- Ngươi tốt nhất đừng bảo là sâm cầm đi! -Ah! Phải nha!- Tên lính sửng sốt đáp- Sao tiểu thư đoán được? Đích thực là một cặp sâm cầm nha! – CÁI GÌ?!!!- Quả nhiên là quà đặc sắc, hai người không hẹn cùng hét lên. Tiếp theo… tên lính lần thứ hai khóc không ra nước mắt run run nhìn thanh cự đao sắc lạnh không biết bằng cách nào đang kề sát cổ mình rồi lại nghẹn ngào nhìn chủ nhân của thanh đao, chính là nam nhân anh tuấn không biết tự lúc nào lại có bộ mặt hung thần ác sát. Hu, thiên lý ở đâu? Hắn rõ ràng chịu sự chi phối của cấp trên, nhất nhất đều làm theo không sai, tại sao lần nào cũng bị xem thường, lần nào cũng là cùng một người thế này??? – Nói!- Lý Giang Thành nghiến răng, tay cầm đao vì quá tức giận nên run lên bần bật- Là ai sai khiến ngươi? – Ta… Ta…- Hắn toát mồ hôi, cố nghĩ nghĩ rồi run lập cập đáp- ta chỉ là lính quèn, gì cũng không biết…đại hiệp tha mạng, tha mạng a~ – Không nói? Anh nhướn mày, cố áp chế cơn giận dữ rồi nhanh như chớp xuất một đao như sấm sét. Một tiếng nổ long trời vang lên, bọt nước tung bay mịt mù, chiếc thuyền con cắm sào ven bờ bị chẻ làm hai nửa, từ từ chìm xuống đáy hồ. Rồi cũng nhanh như lúc xuất chiêu, lưỡi đao của anh lại an ổn kề sát cổ tên lính, tử khí từ nó tỏa ra vẫn còn chưa tán, lạnh lẽo tựa hàn băng. – Thấy chưa? Thấy chưa?- Đỗ Quân Như chỉ chỉ vào chiếc thuyền, chớp lấy thời cơ bồi thêm một đòn nữa- Ngươi chọc Hào ca của ta giận rồi! Ngươi chết chắc rồi! Bùm một tiếng, tên lính ngã ngữa ra sau, mắt trợn tròn, miệng sùi bọt, mặt cắt không giọt máu, chính thức ngất luôn. Lý Giang Thành vội vàng buông đao, dang tay đỡ hắn. Vừa đặt hắn nằm xuống thảm cỏ, ngón tay anh run run đưa lên mũi hắn tìm kiếm hơi thở. – Ách… Còn may!- Anh ngồi phịch xuống, thở phào một hơi- Hắn chưa chết… Chưa chết… – Đáng lắm! Đỗ Quân Như không chút khách khí đá đá tên lính. Hắn dựa vào đâu mà được anh bao che như thế! Xem, giờ hắn lại khiến anh thương tâm nữa này. Không được, nàng vẫn là cho hắn vài nhát dao để hắn nhớ đời, miễn cho lần sau thấy hai người hắn lại xông ra phá đám! – Như Như…- Lý Giang Thành nhổm dậy chụp lấy tay nàng, anh nhíu mày- muội định làm gì hắn? – Á… A! Không…- Đỗ Quân Như giật bắn mình, sực nhớ lại mình đang là tiểu thư nhu mì, bèn chỉ tay về phía hồ, cười giả lả- Ta chỉ là… Một giọt mồ hôi từ từ lăn qua thái dương nàng. Chiếc thuyền giữa hồ đã bị phá nát, nàng muốn mượn cớ chèo thuyền có ích gì! Đột nhiên, Lý Giang Thành bật cười. Anh chụp lấy tay nàng, rồi vừa kéo nàng đi về phía hồ vừa vui vẻ nói: – Được! Lần này ta sẽ không cản muội, đi thôi! – Hả?- Nàng ngơ ngác- Đi? Đi đâu cơ? – Đi bắt quà! Không phải sao?- Anh chỉ tay về phía đàn sâm cầm béo múp đang đập cánh, quẫy lội giữa hồ, nháy mắt nói thêm- Đừng nói hai con, muội muốn mười con ta cũng bắt cho muội! – Hả?- Tiếp tục trợn mắt ngây ngốc nhìn anh, khóe môi nàng co rút lại- Ta nghe lầm…đúng không? – Ta giống đùa sao?- Anh nhướn mày hỏi lại. Hừ hừ, món quà bất ngờ này anh không đoán cũng biết chủ mưu là ai. Còn không phải đám huynh đệ yêu quái nhà anh sao! Anh không biết bằng cách nào bọn hắn nắm được hành tung của mình, nhưng an bày mọi đường đi nước bước thế này, cứ thình lình nhảy ra phá đám thế này khiến anh thật bực nha. Lại nói, cung kính chi bằng tuân mệnh, bọn hắn đã có lòng khoản đãi, anh cũng nên tận dụng chút oai danh cuối cùng, nhân lúc này hưởng thụ mỹ vị trần gian, cũng là bù đắp cho tương lai phải nếm mùi cầu sương điếm cỏ dài dài đi.