Hùng ca đại việt
Chương 87 : chúa tể sơn lâm
Đầm lầy cá sấu, khu đầm này trước kia là khu vực sinh sống của một bầy cá sấu cực lớn lên tới cả trăm con, nhưng sau nhiều lần bị săn giết đại quy mô số lượng cá sấu còn lại trong đầm lầy giảm đi đáng kể, thậm chí vào buổi sáng khi các loài động vật biến nhiệt đều phải sưởi ấm dưới nắng, thì cũng không hề nhìn thấy một con cá sấu phơi nắng nào cả.
Mà lúc này một doanh trại dã chiến đã được dựng lên phụ cận khu vực đầm lầy này. lúc này mặt trời đã lên cao, thế nhưng sương vụ vẫn còn lượn lờ chưa tán đi, chướng khí nồng nặc cứ là đà là đà dưới chân cảm giác cực kỳ khó chịu.
Dám tân binh khảo hạch lúc này đang tích cực xây dựng lều trại dã chiến, vì mục đích lần này là thăm dò ngọn núi sương vụ kia, thế nên, thành lập một doanh trại dã chiến là điều tất nhiên.
Xung quanh doanh trại được bố trí bằng một hàng rào gổ, thậm chí trên các ngọn cây cao còn được bố trí các tháp canh.
Số lượng quân khảo hạch lần này lên tới con số 1000 người bao gồm ưng sát vệ cùng tân quân do phạm ngũ lão huấn luyện " lúc này quân của phạm ngũ lão chưa có tên".
Bên trong doanh trại, các lều lớn đã được dựng lên, đây thuộc loại lều dùng dã chiến, được làm bằng vải, được phân cho mỗi tiểu đội một cái. loại lều dã chiến này khá là nhỏ gọn, có thể đủ chỗ trú ngụ cho 10 người. ma khi sử dụng chỉ cần cắm cọc, căng dây xuống dưới đất là được.
Một mặt khác có khoảng 10 cái bếp hoàng cầm được dựng lên, để đáp ứng nhu cầu nấu nướng trong doanh trại.
Khi nguyễn hữu cảnh biết được bếp hoàng cầm có tác dụng như thế nào, ngay lập tức trợn mắt thật to, nhưng ngay sau đó lại nói.
“ loại bếp này chỉ thích hợp cho quân đội kiểu nhỏ lẻ dùng biện pháp đánh lén ẩn núp sâu trong rừng sâu hiểm trở mà thôi! còn chiến đấu dã ngoại, chiến đấu đại quy mô, việc đào bếp không có khả quan ,thậm chí tốn thời gian!”
“ hữu cảnh lão huynh! chuyện này còn phải tùy theo địa hình cũng như vị trí của chiến trận. huynh thử nghĩ mà xem địa hình giao chỉ hay toàn bộ giao châu địa hình rừng núi chiếm mấy phần, đường thủy thì không nói chằng chịt, rừng núi thì bao la bát ngát, các hẻm núi cực kỳ hiểm trở.!”
“ binh pháp có ghi! lợi dụng vào hiểm địa để mai phục là điểm tất yếu, nhưng mai phục cũng là một con dao hai lưỡi, nếu chẳng may phục binh bị địch nhân phát hiện có phải là thành không có mài bại sự có thừa hay không?”
“ mà phục binh cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, thậm chí phải mai phục cả tháng trời địch nhân mới xuất hiện! vậy trong suốt thời gian một tháng đó, quân linh sẽ ăn cái gì, nếu như đốt lửa nấu ăn, có phải là “ lạy ông tôi ở bụi này!”
“ nhưng bếp hoàng cầm lại có tác dụng ngăn khói bay lên cao để lộ vị trí, có thể cung cấp đủ thức ăn cho quân sĩ, không bị tiêu hao thể lực trước khi đánh trận!” phạm ngũ lão nói.
Nguyễn hữu cảnh im lặng không nói gì, dường như vẫn đang nghiền ngẫm.
Lúc này nguyễn xí đang cùng hai tiểu đội ưng sát vệ bắt đầu nhưng bước trinh sát khu vực núi sương mù kia.
Khu vực này được bọn đặt cho cái tên là rừng sương mù, bởi vì bao phủ toàn bộ khu vực này bị bao bọc một khối sương mù dày đặc. loại sương mù này là loại sương mù không đó được hình thành do độ ẩm trong không khí quá cao.
Nhưng theo lẽ thông thường sương mù sẽ tan đi khi mặt trời lên cao, nắng tốt, nhưng khu vực này thì không như vậy, ngay cả trời oi bức sương mù vẫn đậm đặc như thường.
Như thế để xông vào khu rừng này điều tra là một chuyện rất là khó khăn, sương mù che lối một khi đi lạc vào, thì sẽ không đi ra được.
Nhưng đối với một người thành thạo rừng núi như nguyễn xí, thì rừng sương mù có khó đến đâu, hắn cũng có thể xông vào được.
Hắn triệu tập hai tiểu đội, thu gom thật nhiều dây mây, mây rừng chính là một loại cây thân leo, có mặt tại khắp khu rừng. dây mây thường rất dài có khi dài đến cả trăm mét.
Vì sương mù dày đặc khó xác định phương hướng, thì cho dù có làm dấu cũng khó mà tìm nhìn thấy được, như vậy dây mây trong lúc này phát huy tác dụng rất lớn. nhóm người đi đến đây, sẽ kéo dây mây đến đó. như vậy khi muốn đi ra khỏi rừng sương mù có thể lần theo dây mây mà ra, không lo bị lạc được.
Vì dây mây mang theo được có hạn, thế nên nguyễn xí quyết định chia nhau ra làm việc, một bên thu thập dây mây ở các cánh rừng khác, một bên mở đường, một bên vận chuyển dây mây, cứ như vậy công việc vô cùng thuận lợi, chỉ trong vòng nửa ngày nguyễn xí đã thăm dò vào được khoảng 5 dặm đường.
Năm dặm chỉ khoảng 2,5 km tưởng chừng là một quãng đường ngắn, thế nhưng không trong địa hình núi, cây cối chằng chịt, hơn nữa lại có sương mù dày đặc, như vậy là quá đạt yêu cầu rồi.
Lúc này bầy chó phát ra tác dụng cực lớn, chó chính là loại động vật có khứu giác rất thính, bọn chúng có thể không cần nhìn thấy, mà là dựa vào mùi để phát hiện phương hướng. dưới sự dẫn đường của bầy chó, vận tốc cũng được đẩy nhanh không ít.
“ gâu! gâu! gâu! gâu!” trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi nấu thức ăn cạnh một khu suối hẹp, thì bất ngờ bầy chó điên cuồng sủa lên, thanh âm chấn động, dường như chúng gặp phải cái gì kiến chúng kích động vô cùng.
Nguyễn xí nuôi và huấn luyện chó từ nhỏ, bản tính từng có hắn đều nắm rõ, phải nói là “ chó anh nuôi anh biết!” thức ăn hằng ngày của bầy thần khuyển chính là dùng thịt hung thú nấu chín, thậm chí là uống máu, ăn gan hung thú. như vậy thì cho dù gặp thiên địch là chúa sơn lâm bọn chúng cũng không có hành động bất thường như thế.
Ngay lập tức nguyễn xí như một con báo săn mồi, tay cầm long hổ song đao nhảy vọt qua dòng suối rộng chừng 3 trượng hướng về phía tiếng chó sủa mà lao tới.
“ gâu gâu! gâu!” tiếng chó sủa ngày càng kịch liệt, 20 con chó được huấn luyện kỹ càng đang bao quanh lấy một con mãnh hổ cực lớn. con hổ này dài chừng 3 trượng thân hình khổng lồ dường như gấp 3 lần những con hổ thông thường, chữ vương trên đầu nó cực kỳ rõ ràng, hai mắt có thần ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
“ grao!” nó bất ngờ rống lên một tiếng, tiếng rống cực kỳ mãnh liệt chấn động cả sơn lâm, ngay cả nhóm người nguyễn hữu cảnh ở cách đó xa chừng 10 dặm cũng có thể nghe thấy.
Tiếng gầm kia đã chấm nhiếp hơn phân nửa bầy chó, tuy bọn chúng hung dữ, nhưng khí thế con đại hổ kia cực lớn, chúng có cố gắng đến mấy cũng khó mà địch nỗi thiên địch chúa tể rừng rậm này.
“ rống!” lúc này nguyễn xí cũng đã xông đến, cả thân hình hắn bốc lên một trận sát khí mãnh liệt, hai mắt đỏ đậm lao đến.
“ grao!” con hổ lớn kia cũng không yếu thề rống giận một cái, cả thân hình khổng lồ kia, vậy mà cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ một chú nhảy nó đã vọt người cao hơn 5 mét, hổ trảo hướng đỉnh đầu nguyễn xí mà vỗ tới.
“ không tốt!” nguyễn xí ngay lập tức biến chiêu dùng long đầu đao chặn một trảo kia.
“ keng!” một tiếng vang chói ta phát ra, tuy nguyễn xí có thể cản được một trảo kia, nhưng lực đạo con mãnh hổ này cực mạnh, sức lực đánh ra ít nhất cả ngàn cân.
Vì ở trên không trung nguyễn xí bị một trảo đánh bay, thân hình đập phải một gốc cây lớn mới có thể dừng lại, miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“ hung thú cấp bậc võ quân!” nguyễn xí biết lần này đã động vào thứ không thể trêu vào rồi. hắn muốn rút lui, thế nhưng nội tạng đã bị chấn động, nội thương nghiêm trọng.
Lúc này ưng sát vệ cũng đã vọt tới, nhìn thấy thảm cảnh của nguyễn xí một đám người kinh hãi không thôi, nhưng không để cho bọn họ có thời gian rung sợ con mãnh hổ đã xông người tới muốn tàn sát một phen.
“ rút! quân!” nguyễn xí gầm lên.
Đám ưng sát vệ này, ngay lập tức phân nhỏ đội hình, hai người chi viện cho nguyễn xí, số còn lại dùng cung tiễn công kích mãnh hổ.
Mũi tên sắc bén hướng các vị trí quan trọng của mãnh hộ bắn tới, nhưng dường như là muỗi chích inox, không có một chút thương tổn, cho dù là một vết xước nho nhỏ.
Con mãnh hổ vẫn rất là bình thản trong mắt nó, dám nhân loại này không khác gì một đám kiến hôi, một món trong chuỗi thức ăn của nó.
“ gâu gâu!” bầy chó điên cuồng rống lên, bọn chúng lúc này đã cuồng loạn rồi, 20 con thần khuyển xung phong liều chết cản đường cho nhóm người nguyễn xí rời đi.
Không phí một hơi một tên to cao đã cõng nguyễn xí trên lưng điên cuồng bỏ chạy, để lại đằng sau không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết……
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
266 chương
50 chương
151 chương
149 chương
60 chương
115 chương