Ai ngờ sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, lúc buổi biểu diễn sắp bắt đầu, trong tình huống tất cả các vai diễn khác đều đến đông đủ thì cái ban nhạc kia vẫn chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Bộ trưởng bộ văn nghệ vừa nhìn đồng hồ vừa ở phía sau Chu Tráng Tráng dò hỏi: “Trò Tráng Tráng, các diễn viên khác không tới cũng được, nhưng nếu hôm nay nhóm nhạc Đại Thần này không xuất hiện, người bên dưới chắc chắn sẽ đạp đỗ sân khấu, đến lúc đó. . . . . .” Trên lưng Chu Tráng Tráng đều đổ mồ hôi lạnh, vội vàng móc điện thoại gọi cho dàn nhạc kia, nhưng thật tức chết đi được, cư nhiên tắt máy, Chu Tráng Tráng lúc ấy liền cảm thấy mình bị hãm hại rồi. Buổi biểu diễn chính thức cử hành, Chu Tráng Tráng lo lắng ngũ tạng như thiêu đốt, thề nếu lần sau còn nhìn thấy ban nhạc kia nhất định phải tới chém cho một dao, để bọn họ khỏi tiếp tục làm hại chúng sinh. Thời gian từ từ trôi qua, Chu Tráng Tráng cả người mồ hôi ướt đẫm rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Sắp đến tiết mục của ban nhạc kia, trên vé của mỗi người xem phía dưới đều ghi rõ tên tiết mục, biết rõ việc này, cảm xúc rõ ràng tăng vọt lên. Chu Tráng Tráng thất bại mà bất đắc dĩ nghênh đón căm tức của bộ trưởng bộ văn nghệ, thật vất vả mới tìm được lòng tự tin từ trong công việc thế mà cứ tan rả vậy đó. Vốn nghĩ bản thân thất bại trong tình yêu, có thể tìm chút cảm giác thành công trong những chuyện khác, nhưng bây giờ xem ra, nàng dĩ nhiên mọi thứ đều không được. Đứng ở một góc khuất, Chu Tráng Tráng âm thầm đỏ mắt. Nhưng mà ngay giờ phút này, hậu trường bỗng nhiên vang lên một tiếng động khác thường, Chu Tráng Tráng chạy tới nhìn, phát hiện loang loáng mấy bóng dáng vọt tiến vào, rất nhanh cầm lấy nhạc khí, bắt đầu chuẩn bị lên sân khấu. Mà trong đó có một tên có đôi mắt xinh đẹp, nhưng lúc nhìn ai cũng biểu hiển hung ác nham hiểm, không phải Tả Nhất thì là ai? “Nói với người phụ trách, chúng tôi gặp phải một chuyện ngoài ý muốn, đến chậm chút.” Tả Nhất vừa nhấc đàn ghi-ta lên vừa ngẩng đầu, giây phút ngước mắt nhìn thấy Chu Tráng Tráng trước mặt, tức khắc trong mắt hiện lên một tia ngơ ngẩn: “Em . . ..” “Cái gì gọi là ‘đến chậm chút’? !” Nếu như là người khác thì không sao, nhưng đây cư nhiên là kẻ luôn không đội trời chung với mình – Tả Nhất, thù mới hận cũ đem nội tâm Chu Tráng Tráng hỏa thiêu càng hung tàn, đem toàn bộ uỷ khuất vừa rồi bạo phát. Nàng lấy ngón tay hung hăng đâm vào cơ ngực Tả Nhất, nghiến răng tức giận nói: “Con người như ngươi, sao cứ mãi giống như trước đây, hoàn toàn không biết tôn trọng người khác! Ngươi tưởng cứ như vậy thì được gọi là đặc biệt, gọi là cá tính sao? Ngươi có biết cái tính cách bỡn cợt của ngươi đã làm hại bao nhiêu người? Tả Nhất, ngươi thật sự là làm cho người ta ghê tởm!” Nghe xong cả câu, trong hai mắt Tả Nhất toát ra ánh lửa hừng hực, không thua gì của Chu Tráng Tráng. Hai **oss dùng sóng mắt sát thương đối phương, phàm phu tục tử trong hậu trường không ai dám khuyên can, đều thối lui qua một bên. Cuối cùng vẫn là bộ trưởng văn nghệ cất giọng run rẩy hoà giải: “Quên đi quên đi, tất cả mọi người đều là vì làm việc thiện, mà này, Tráng Tráng, em trước hết cứ để bọn họ đi lên đi, khán giả còn đang chờ kìa.” Chu Tráng Tráng bỏ qua việc nhỏ vì đại sự, hung hăng trừng mắt lườm Tả Nhất thêm một cái, thu hồi ánh mắt giết người, lui về một góc. Tả Nhất cố gắng nuốt tức giận xuống bụng, cùng các thành viên ban nhạc bước lên sân khấu. Lúc ban nhạc xuất hiện, dưới đài liên tục vang lên tiếng thét chói tai. Chu Tráng Tráng trốn sau màn sân khấu cười nhạt, nói với một bạn học bên cạnh: “Ban nhạc tệ hại như vậy cũng chỉ có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, chỉ giỏi lừa gạt những nữ sinh chạy theo trào lưu, đúng là một lũ người ngu ngốc.” Nhưng mà khi âm nhạc vang lên, Chu Tráng Tráng phát hiện mình hoàn toàn sai lầm rồi. Ca khúc bọn họ biểu diễn chính là bài hát kinh điển của nhóm Beyond “A brighter future”, mà người hát chính là Tả Nhất. Những ánh đén đung đưa, tay Tả Nhất ôm đàn ghi-ta trầm giọng hát – Đêm qua tôi nhìn gió tuyết lạnh lẽo thổi qua Ôm trái tim vắng lặng của tôi về phương xa Rượt đuổi trong mưa gió Khuất bóng trong sương khói mờ mịt Trời cao, biển rộng, có bạn bên tôi Rồi đổi thay đến (có ai không bao giờ thay đổi) Biết bao lần đón nhận ánh mắt lạnh lùng và cười nhạo Nhưng chưa bao giờ vứt bỏ lý tưởng trong tôi Ngẩn ngơ trong khoảnh khắc Cảm giác mất mát bỗng dưng phai nhạt Tình yêu tôi (có ai thấu hiểu) Tha thứ tôi một đời ngang ngạnh, phóng khoáng, yêu tự do Cùng sợ hãi một ngày vấp ngã Bỏ quên lý tưởng, ai cũng có thể Nào sợ một ngày chỉ còn bạn bên tôi Tiếp tục tự do tự tại Vang mãi bài hát của chúng ta Truyền tới muôn nghìn dặm (Yun dịch lời bài hát này đỉnh quá đi àh) Giọng hát của hắn khác hẳn tiếng nói ngày thường, ẩn chứa một loại phẩm chất đặc thù mà Chu Tráng Tráng chưa bao giờ biết đến. Vẻ mặt chuyên chú của hắn toát ra chính là sự tự do vô hạn, nắm được toàn vẹn linh hồn của khúc hát. Toàn khán đài đều đắm chìm trong giai điệu. Chu Tráng Tráng biết bản thân mình sai rồi, bọn họ sở dĩ được yêu thích như vậy, không đơn thuần chỉ vì bề ngoài. Mà là vì giọng hát có chút ngông nghênh của tuổi trẻ, biết bao là tươi đẹp, mồ hôi cứ tùy ý tuôn chảy, khiến người bên dưới khán đài hoặc là la hét, hoặc hoài niệm. Thanh xuân là điều tốt đẹp vậy đó, ai mà chưa từng trãi qua. Ngay lúc đang đắm chìm, bộ trưởng văn nghệ bước thong thả lại, nhỏ giọng nói với Chu Tráng Tráng:“Tráng Tráng, thầy mới vừa điều tra rõ ràng, chúng ta hiểu lầm rồi, bọn họ rất sớm đã xuất phát đến trường học, nhưng trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, bởi vì cứu người bị thương cho nên mới tới trễ.” Trong tim Chu Tráng Tráng vang lên tiếng “Lộp bộp”, mặt bổng chốc đỏ lên. Nếu nói cảm giác của người bị oan uổng thật khổ sở thì cảm giác của người làm người khác oan ức cũng chẳng dễ chịu gì. Nhờ sự góp mặt của ban nhạc, buổi quyên tiền ủng hộ được rất nhiều, cũng đủ làm phẫu thuật cho bạn học sinh kia cùng với chi phí trị liệu sau này. Khi hoạt động chấm dứt cũng đã rất muộn, Chu Tráng Tráng là tổng phụ trách, bận rộn đến cuối cùng, khi ra khỏi hậu trường, phát hiện cả sân thể dục là một khoảng không. Trong đêm khuya yên tĩnh thế này, nhìn thấy cảnh tượng nhiệt náo mấy giờ qua nay chỉ còn lại sân khấu vắng vẻ hoang tàn, Chu Tráng Tráng chợt cảm thấy mệt mỏi. Nàng một mình ngồi xuống sân khấu, bỗng nhiên nhớ tới một câu hát. Hoá ra muôn ngàn hoa tươi đua nhau khoe sắc cũng chẳng bằng một cảnh tượng đổ nát hoang tàn. Mặc kệ bận rộn ra sao, nhưng khi đêm dài thanh tĩnh, Chu Tráng Tráng vẫn sẽ nhớ tới Thường Hoằng, sự tình đều đã qua đi vài tháng, nhưng nàng vẫn không tài nào quên được. Mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian bên hắn, tim sẽ ẩn nhẫn đau, như bị rút đi một đốt xương sống, máu chảy đầm đìa. Biết không thể nhớ, nhưng lại không khống chế được mà suy nghĩ. Nhớ hàm răng trắng của hắn, nhớ nụ cười hắn, nhớ niềm hạnh phúc ở bên cạnh hắn. Mà nhớ nhiều nhất chính là cảnh tượng Phó Dương Dương hôn hắn, mà hắn lại cúi đầu ở bên tai cô ta nói lời tâm tình dịu dàng. Mỗi khi nhớ đến, nước mắt nhịn không được sẽ tuôn ra, ức chế không được. Giống như hiện tại, trong đêm dài tĩnh lặng, Chu Tráng Tráng chìm trong bóng đêm rơi lệ, đây là bí mật một mình nàng biết. Nhưng mà bí mật này lại bị một lon bia lạnh băng bỗng nhiên áp vào mặt đánh vỡ. Bia giống như vừa lấy từ tủ lạnh ra, bề mặt lon li ti những bọt nước, chợt dán vào hai má, Chu Tráng Tráng bị lạnh lẽo kia giật nảy mình. Tập trung nhìn lại, phát hiện kẻ thù chuyên làm việc ác đúng là Tả Nhất. “Ngươi có bệnh a?!” Chu Tráng Tráng vội vàng hủy diệt dấu tích nước mắt trên mặt, chuyện giây phút yếu đuối bị bắt gặp này lại làm nàng có phản cảm với Tả Nhất nữa. “Ây, em sao lại khóc?” Tả Nhất hỏi. “Không liên quan đến ngươi!” Chu Tráng Tráng quay đầu đi. “Có phải tên đó lại không cần em nữa?” Tả Nhất cũng không để ý tới giọng điệu bực bội của nàng, ngồi xuống kế bên nàng, đan chân vào nhau, khui mở một lon khác, ngửa cổ uống một hơi. “Không biết ngươi đang nói cái gì.” Chu Tráng Tráng cắn chặt miệng, không chịu lộ ra. “Đừng giấu diếm, anh mới vừa nghe bạn học em kể rồi.” Tả Nhất lại mở nắp một lon bia, đưa cho Chu Tráng Tráng. “Bây giờ con người ta sao lại nhiều chuyện vậy chứ?” Chu Tráng Tráng nhíu mày, nhưng vẫn là tiếp nhận bia. Đêm tối thế này, có bia cũng tốt. “Cho dù người khác không nói thì mùi vị oán phụ nồng nặc hơn mùi hôi nách trên người em toát ra còn dấu được ai?” Tả Nhất khinh bỉ ngắm nàng liếc mắt một cái. “Ngươi mới bị hôi nách, không, ngươi mới có mùi oán phụ đó, ta một cô gái vui tươi sáng láng ân cần là thế mà bị ngươi hình dung thành như vậy, rốt cuộc có nói tiếng người được không?” Chu Tráng Tráng kháng nghị. “Đúng rồi, hai người vì sao lại chia tay a?” Tả Nhất cũng là kẻ nhiều chuyện. “Bởi vì, tôi không phải là cô gái anh ấy mong muốn.” Không biết vì cái gì, trong đêm tối tĩnh mịch thế này, Chu Tráng Tráng thật sự rất cần một người lắng nghe, là ai cũng không quan trọng: “Cũng có thể là ngay từ đầu chúng tôi đều nhầm lẫn rằng bản thân đang cần một nửa như vậy, nhưng sau đó . . . . . . sau đó lại phát hiện không phải như vậy, vì thế chỉ có thể chia ly.” “Không yêu thì nói không yêu, mượn cớ nhiều như vậy làm gì?” Tả Nhất hừ nhẹ một tiếng. “Có lẽ là không yêu đi.” Chu Tráng Tráng nắm chặt lon bia, vỏ lon mềm mỏng, ở trong tay nàng chỉ phát ra tiếng “lách cách lách cách: “Tôi hỏi anh, anh sẽ quên cô gái mình từng yêu sao?” “Sẽ không. . . . . . sẽ không.” Tiếng “sẽ không” đầu tiên thốt ra như đinh đóng cột, tiếng “sẽ không” sau bật lên mang theo chuyện xưa triền miên. “Phải không?” Ánh mắt Chu Tráng Tráng bắt đầu mê mang. “Được rồi, vui vẻ lên đi, cũ không đi mới sao đến được.” Tả Nhất đánh trống lãng. “Anh không phải là đang đề cử mình chứ?” Chu Tráng Tráng không có hồ thối (hôi nách), nhưng có hồ nghi. (hôi nách, hồ thối: 狐臭, hồ nghi: 狐疑, đều có chung từ 狐, nhưng khi ghép với từ khác ra nghĩa khác) “Anh thu em, coi như làm phục vụ nhân dân.” Tả Nhất dùng khuỷu tay huých Chu Tráng Tráng, cười tà khí: “Thế nào, chúng ta dứt khoát đính ước tại đây luôn đi.” “Tôi thay mặt nhân dân cả nước cám ơn anh a.” Chu Tráng Tráng lườm hắn một cái. “Nếu nói như vậy, anh coi như em chấp nhận rồi.” Tả Nhất chơi xỏ “Ngây thơ.” Chu Tráng Tráng chuyên tâm uống bia, không thèm để ý tới hắn. “Ây, Chu Tráng Tráng, dù sao hai chúng ta hiện tại đều vườn không nhà trống, cô đơn như vậy cũng quá lãng phí tài nguyên xã hội, cứ thế kết thành một đôi đi, em coi được không?” Tả Nhất tiếp tục chiến thuật dụ dỗ. “Tôi đương nhiên sẽ tiếp tục yêu đương, nhưng người đó tuyệt đối không phải anh.” Chu Tráng Tráng nói chuyện với hắn cũng không khách khí. “Vì cái gì?” Tả Nhất khó hiểu. “Bởi vì. . . . . .” Chu Tráng Tráng quay đầu nhìn về phía Tả Nhất, nhìn thấy khuôn mặt dưới ánh sáng trăng thưa thớt phảng phất giống người nào đó, nhẹ giọng nói: “Anh quá giống anh ta, tôi sẽ tự mình quên anh ta chứ không phải tìm một thay thế phẩm.” “Vì sao phải quên đi chứ?” Tả Nhất cúi đầu, nhìn chằm chằm lon bia trong tay: “Vẫn còn nhung nhớ không được sao?” “Anh tự đề cử mình làm kẻ thay thế sao?” Chu Tráng Tráng cười lớn. “Bên nhau càng lâu, cảm tình càng sâu, có lẽ một ngày nào đó người thay thế sẽ trở thành chính chủ?” Tả Nhất ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bao bọc một vẻ bình tĩnh sáng lấp lánh: “Chu Tráng Tráng, chúng ta cùng nhau thử xem.”