Dù có triền miên quấn quýt thế nào đi nữa cũng không thể níu kéo thời gian, nháy mắt kỳ nghỉ một tháng của
Thường Hoằng cứ vậy đã kết thúc.
Chu Tráng Tráng nửa vui nửa buồn.
Vui là vì từ nay về sau mỗi ngày không còn bị Thường Hoằng đè ở trên giường lăn qua lộn lại nữa.
Còn buồn chính là kỳ nghỉ đông sắp đến, lúc đó nàng lại phải chạy tới nhà trọ bên quân khu, mỗi ngày lại vẫn bị đặt ở trên giường lộn lại lăn qua nữa.
Ngày cuối cùng, lúc giúp Thường Hoằng thu thập đồ đạc, trên mặt Chu Tráng Tráng mang theo biểu tình vui buồn lẫn lộn như vậy.
“Yên tâm, em rất nhanh là có thể đến thăm anh, ly biệt không quá vài ngày.” Thường Hoằng hiểu sai ý, liền nhẹ nhàng an ủi.
Chu Tráng Tráng vừa nghe, biểu tình trên mặt kia càng thêm phức tạp .
Để thể hiện bản thân mình vẫn có một ít phẩm chất mẹ tốt vợ hiền, Chu
Tráng Tráng quyết định biểu diễn trù nghệ sơ cấp của mình cho Thường
Hoằng xem, vì hắn làm một bữa cơm. Nàng đi mua thức ăn về, ở phòng bếp chuẩn bị mấy tiếng đồng hồ, toàn thân như vừa lăn qua dầu mỡ mắm muối, nhà bếp vương vãi giống như vừa trải qua đại chiến thế giới. Xong xuôi bê ra thức ăn tựa như vừa bị sét đánh xong, mặc kệ là rau hay là thịt hết thảy đều cháy đen một màu, chính xác thực hiện bình đẳng chúng sinh phật pháp.
Cuối cùng ngay cả Chu
Tráng Tráng cũng biết xấu hổ khi bắt Thường Hoằng phải ăn, thế là hai người đành phải ra ngoài kiếm ăn. Mãi cho đến cơm chiều chấm dứt, lòng
Chu Tráng Tráng đều rất nặng trĩu.
“Rốt cuộc làm sao vậy, môi cũng sắp trề thành Angelina.” Thường Hoằng nắm tay nàng đi ở trên đường. (Angelina là vợ Brad Pitt đó)
“Bởi vì lúc ở nhà em làm bữa cơm kia cho anh tự dưng lại thất bại, vất vả lâu như vậy, chẳng thể hiện được đức hạnh của em ah.” Chu Tráng Tráng nổi giận.
“Bản thân anh cảm thấy, bữa cơm tự dưng thất bại kia không phải là chẳng thể biểu hiện được đức hạnh của em, mà nó rõ ràng đã biểu hiện ra em không có phẩm chất đức hạnh của một cô gái rồi.” Mỗi lúc bên cạnh Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng liền dễ dàng hóa thân thành ác bá độc mồm độc miệng.
Chu Tráng Tráng hơi giận, nàng cho dù không có công lao cũng có khổ lao, có ai không việc gì lại nguyện ý chạy xuống bếp cầm dao thái đâu, còn không phải muốn cho hắn hưởng thụ sự quan tâm đầy yêu thương của bạn gái hay sao? Vậy mà thằng nhãi này còn buông lời chê bai.
Kết quả là, môi Chu Tráng Tráng vẫn tiếp tục nhái theo Angelina.
Nếu là bình thường, Thường Hoằng thấy nàng cảm xúc không tốt sẽ dùng lời ngon ngọt an ủi hoặc trêu đùa cho nàng vui vẻ, nhưng hôm nay Thường
Hoằng lại không có động tĩnh gì, một đường nắm tay Chu Tráng Tráng đi về phía trước.
Chu Tráng Tráng cũng phát giác khác thường, đem toàn lực chú ý đều đặt trên người Thường
Hoằng, thế cho nên cũng không để ý thấy lối này không phải lối về nhà.
Mãi đến tận lúc ngày càng gần trung tâm thành phố, Chu Tráng Tráng lúc này mới kinh hãi phát giác dụng ý của Thường Hoằng — hắn đưa nàng đến gian phòng vốn lúc trước chuẩn bị cho sau khi kết hôn nhưng đã bị Thường
Hoằng hủy đi.
Ở cửa chính, Chu Tráng
Tráng chần chừ không vào, thật lâu sau mới véo véo ngón tay mình, thấp giọng nói: “Em thừa nhận tối hôm qua em nhân lúc anh ngủ say có lên mạng nhìn lén ảnh chụp Hạ Nguyên Bân, nhưng đây không tính là vượt tường, anh có thể ngàn vạn lần đừng giận dữ tạt sơn nữa nha.”
Chu Tráng Tráng đối với “hành động vĩ đại” của Thường Hoằng năm đó có thể nói là lòng còn sợ hãi. (Q: Đoạn này thấy tội tội TT làm sao đó Bí ha-
Bí: người ta nói đó là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng ấy nàng)
Thường Hoằng hé miệng cười: “Em còn nhớ cái chuyện kia sao?”
Chu Tráng Tráng vội gật đầu: “Đương nhiên rồi, hành động của anh lúc đó thật rất giống rất giống Đỗ Thập Nương tức giận ném bảo khố”
Cái này, Thường Hoằng cười không nổi.
Cố gắng xoá bỏ hình ảnh mình mặc yếm đỏ chân mang giày thêu hoa trong đầu đi, Thường Hoằng mở cửa ra, Chu Tráng Tráng kinh ngạc phát hiện, lúc rời đi vẫn là bức tường xấu xí, bị sơn văng tung tóe, lây sang cả đồ đạc, hiện giờ tất cả đều đổi thành mới tinh, căn phòng khôi phục lại thành vẻ ấm áp đẹp đẽ trong trí nhớ của Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng kinh ngạc: “Anh lúc nào thì. . . . . .”
“Thích không?” Thường Hoằng chỉ hỏi một câu như vậy.
Chu Tráng Tráng hiện tại chẳng biết nên làm gì, chỉ có thể không ngừng gật đầu.
“Nơi này đã được sửa chữa xong rất lâu rồi, lần này anh đi em hãy tới đây ở, không cho phép chạy loạn, biết chưa.” Thường Hoằng ngữ khí chính là không được xía vào.
Chu Tráng Tráng là động vật ăn thịt, chưa bao giờ ăn chay, lúc này lập tức phản hồi: “Em dựa vào cái gì phải ở lại đây a?”
Thường Hoằng mày rậm dựng thẳng: “Chu Tráng Tráng, chú ý ngữ khí.”
Chu Tráng Tráng tuy rằng ăn chay, nhưng là biết xem xét thời thế, vội bổ sung nói: “Ý của em là, em dựa vào thân phận gì mà ở đây a? Danh bất chính ngôn bất thuận.”
“Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn muốn danh chính ngôn thuận thế nào a?” Thường Hoằng khóe miệng khẽ nhếch, giọng êm ái như lộc non mơn mởn nảy nở trong ngày xuân.
“Dù sao ngày nào tên em vẫn chưa xuất hiện trong hộ khẩu nhà anh, thì em sẽ không đến đó ở đâu.” Chu Tráng Tráng mày liễu nhíu chặt.
Thường Hoằng cũng không nhiều lời với vàng.
Nhưng mà làm nhiều.
Tối hôm đó, Thường Hoằng “bề bộn nhiều việc”, Chu Tráng Tráng thực thảm.
Nhưng cho dù lúc hấp hối kiệt sức, Chu Tráng Tráng vẫn cắn chặt răng, như thế nào cũng không đáp ứng dọn đến nhà mới ở.
Mà cứ thế làm nữa, Thường Hoằng chắc phải có kết cục tinh tẫn nhân vong, chỉ có thể dừng lại.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Chu Tráng Tráng cả người mơ hồ phát hiện hai tay
Thường Hoằng đang đặt trên cổ mình, nhất thời giật mình, vội kêu lên:
“Thường Hoằng anh rất ác độc, cư nhiên muốn tiền dâm hậu sát.”
Thường Hoằng không nói chuyện, nhưng ánh mắt khinh bỉ làm cho Chu Tráng Tráng trấn định lại, bỗng nhiên phát hiện trước ngực lành lạnh. Cúi đầu nhìn, phát hiện trên cổ đeo một khối ngọc quan âm hình chữ nhật.
Xanh ngọc thuần khiết, từng hạt sáng bóng, không lẫn tạp chất, cho dù Chu
Tráng Tráng không hiểu về ngọc lắm cũng nhìn ra thứ này có giá cả xa xỉ.
“Đây là cái gì?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Bà ngoại để lại cho anh, bảo anh tặng cho vợ sắp cưới.” Thường Hoằng ánh mắt cũng trong sáng như chuỗi ngọc tinh khiết kia.
Chu Tráng Tráng che dấu không được ngoài miệng tươi cười: “Vậy anh cho em là cái có ý gì?”
Thường Hoằng dùng sức nhéo lỗ tai Chu Tráng Tráng, cảnh cáo nói: “Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.”
“Anh không nói là có ý gì em sẽ không đeo.” Biết rõ Thường Hoằng không thích nói những lời buồn nôn này, nhưng Chu Tráng Tráng chính là thích nhìn hắn khó xử, đây là vui thú tà ác lớn nhất của nàng, chưa có cái nào qua mặt được.
Nhưng mãi cho đến lúc phải đăng ký, Thường Hoằng vẫn không đem những lời Chu Tráng Tráng muốn nghe nói ra.
Mắt nhìn thời gian ly biệt ngày càng gần, Chu Tráng Tráng cũng không truy cứu câu nói kia làm gì nữa, nàng dựa đầu trên vai Thường Hoằng, lặng im cảm nhận tình cảm lưu luyến trước khi chia tay.
Không gian lúc này mang chút chua sót nhưng cũng thật an bình, Thường Hoằng bỗng nhiên nói: “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta lập tức kết hôn, Chu Tráng
Tráng, em cả đời này cũng phải đeo ngọc bội của gia đình anh, cả đời cũng không thể tháo xuống, làm vợ anh cả đời, hiểu chưa?”
Những lời này giống như lốc xoáy trên mặt nước yên bình, đầu tiên là từng gợn sóng nhỏ, nhìn qua cũng không thấy được, nhưng dần dần, lại khuấy đảo toàn bộ mặt nước.
Trái tim Chu Tráng Tráng giống như được một dòng suối xuân thuỷ hoà vào, ôn nhu mặc sóng gió cuốn đi.
Đây là một lời hứa hẹn của Thường Hoằng, tuy rằng vẫn bá đạo như cũ, nhưng Chu Tráng Tráng cũng rất thích.
Ngay tối hôm đó, nàng liền dọn qua nhà mới.
Không cần Thường Hoằng nói thêm gì nữa, nàng đã hoàn toàn hiểu được tâm ý hắn, mà bản thân nàng cũng có cùng tâm ý đó.
Bọn họ, danh chính ngôn cũng thuận.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
107 chương
110 chương
114 chương
243 chương
516 chương