Tuy rằng nhắc đến Thường Hoằng có chút nghĩ mà sợ, nhưng rất nhanh nổi sợ hãi này đã bị lòng hiếu kỳ đè bẹp,
Chu Tráng Tráng hỏi: “Rốt cuộc anh cùng hắn nói gì ha?”
“Không có gì.” Hải Nhĩ không muốn nhiều lời.
“Nếu không có gì, hắn sẽ dễ dàng rời đi như vậy sao?” Chu Tráng Tráng thế nào cũng không tin.
“Em có nhớ lúc ấy trên tay anh cầm một cái bình không?” Hải Nhĩ đột nhiên hỏi.
Chu Tráng Tráng gật gật đầu, tựa hồ có cái ấn tượng như vậy.
“Anh nói cho hắn, đó là não người mới lấy ra.” Hải Nhĩ bình tĩnh nhớ lại:
“Sau đó hắn dùng một loại ánh mắt thâm sâu như nhìn thấy biến thái nhìn anh vài cái, rồi đi.”
Chu Tráng Tráng vỗ vỗ bả vai Hải Nhĩ: “Không ngờ anh cũng rất phúc hắc nha, chiêu như vậy mà cũng nghĩ ra được, nói dối còn lâm nguy không sợ a.”
Hải Nhĩ lắc đầu: “Anh không nói dối, thật sự là não người.”
Hải Nhĩ nói xong chỉ chỉ cái dưới kính hiển vi: “Chính là cái này.”
Kết quả là, Chu Tráng Tráng nháy mắt cũng biểu hiện giống Tả Nhất, dùng một loại ánh mắt thâm sâu như nhìn thấy biến thái nhìn Hải Nhĩ vài cái, rồi đi.
Các hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường tiến hành kịch liệt, Chu Tráng Tráng mỗi ngày ngoài vội vàng diễn tập, làm bài tập trên lớp, buổi tối còn phải gắng sức đan khăn quàng cổ cho Tả Nhất, quá sức mệt mỏi, thế cho nên cứ mỗi đêm hai gói mì ăn liền, ngay cả ợ lên đều là mùi mì ăn liền.
Đại Kiều chịu không nổi, bịt lỗ mũi nói: “Chu Tráng Tráng, mi thật đúng là trọng sắc khinh bạn a, coi chừng khăn quàng cổ Thường Hoằng nhà mi chưa kịp đan xong, tụi ta đã bị xông chết mất rồi!”
Để tránh gây thêm phiền phức, trong phòng ngủ, Chu Tráng Tráng vẫn tuyên bố khăn quàng cổ là đan cho Thường Hoằng.
“Cũng không phải mùi hôi nách, làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ?” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
Đại Kiều thiếu chút nữa tức giận đến bán thân bất toại.
Thật vất vả, kỷ niệm ngày thành lập trường rốt cục đã đến, mà lúc này khăn quàng cổ của Chu Tráng Tráng cũng đã xong, chuẩn bị sau khi kết thúc lễ kỷ niệm ngày thành lập trường liền đưa cho Tả Nhất, sớm lấy lại băng ghi hình kia trở về.
Ngày hôm đó, Chu
Tráng Tráng cùng một toán đồng chí xui xẻo mặc mặc quần áo loè loẹt ở trên sân thể dục như những chú thỏ cắm đầu cắm đít chạy trốn khắp nơi, liên tục tạo thành chữ hoặc hình thù.
Nhưng ở trong lòng bọn họ, mong muốn nhất là tạo thành chữ “mẹ **”
Chạy xong lại đến các vị lãnh đạo phát biểu, nghe đến cái lỗ tai kết kén,
Chu Tráng Tráng ước gì những người đó là kẹo hình nhân nhỉ, cắn một cái vào miệng nhai thì tốt biết bao.
Thật vất vả, rốt cục chấm dứt, Chu Tráng Tráng chạy về phòng ngủ lấy khăn quàng cổ, chuẩn bị đem đi đưa cho Tả Nhất — dựa theo giao hẹn, hắn đang đợi ở sân bóng rổ.
Ai ngờ cầm khăn quàng cổ mới từ ký túc xá đi ra, Chu Tráng Tráng cư nhiên nhìn thấy một người đứng phía trước rặng cây.
Thân hình cao lớn, khí chất hiên ngang, khuôn mặt mang theo dã tính tuấn mỹ, khóe miệng nhếch lên đẹp làm sao, một đôi mắt đen sáng rực đang nhìn mình.
Không phải Thường Hoằng thì là ai?
Chu Tráng Tráng nhất thời sửng sờ tại chỗ, sợ bản thân bởi vì tưởng niệm quá độ mà tạo thành ảo giác.
Nhưng Thường Hoằng lại đi tới, trực tiếp nhéo đôi má của nàng: “Thế nào, không nhận ra à?”
“Anh sao … hôm nay đâu phải cuối tuần.” Chu Tráng Tráng liều mạng dụi mắt, còn lo chỉ là ảo giác.
“Nghỉ phép một tháng.” Thường Hoằng lời ít mà ý nhiều, tiếp theo ôm nàng vào trong ngực: “Có thể bên cạnh em nguyên một tháng.”
Chu Tráng Tráng ngửi thấy loại hương vị hormone nam tính trên người hắn, nội tâm bỗng trở nên mềm mại êm ái.
Nhưng mới vừa êm ái không bao lâu, điện thoại Tả Nhất gọi đến.
Chu Tráng Tráng nhất thời kinh hãi — mém chút nữa đã quên mất vụ này, vội vàng lén lấy điện thoại tắt sang im lặng, trong đầu lại nhanh chóng động não nghĩ nên làm thế nào tống cổ Tả Nhất đi.
“Ơ, trên tay em cầm gì vậy?” Thường Hoằng vươn tay định lấy cái túi đựng khăn quàng cổ trong tay Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng lập tức giật lại, nói qua loa: “Đồ của người khác, đừng xem loạn. . . . . . Đúng rồi, anh đến phòng ngủ chờ em trước đi, em đi gặp thầy hướng dẫn hỏi chút chuyện, sẽ trở lại ngay thôi.”
Nói xong đẩy Thường Hoằng về hướng phòng ngủ rồi liền hoạt động hai chân bắt đầu hướng cổng trường chạy, dọc theo đường đi vô số tro bụi bay tung toé.
Tới điểm hẹn, đầu đổ đầy mồ hôi, Chu Tráng Tráng không khỏi cảm khái: con mẹ nó, nghĩ đến những kẻ một chân đứng hai thuyền thật đúng là thể lực quá cừ khôi a.
Cho dù chạy trối chết, nhưng lúc này Tả Nhất vẫn như cũ không có kiên nhẫn chờ đợi, đôi mày kiếm xinh đẹp như chim ưng giương cánh, chứa đầy sinh khí: “Chu Tráng Tráng, em cư nhiên dám tắt cuộc gọi của anh!”
Chu Tráng Tráng không rảnh giải thích với hắn, vội vàng đem khăn quàng cổ đưa cho hắn, duỗi tay còn lại ra, nói: “Tiền trao cháo múc, băng video ta cần đâu?”
Tả Nhất lôi khăn quàng cổ ra xem xét, ánh mắt dịu lại nhưng nói tiếp: “Đi, hôm nay theo anh ra ngoài hẹn hò, anh sẽ cho em.”
“Ngươi đùa bỡn ta hả?” Lông mày Chu Tráng Tráng cũng bay lên: “Không phải nói đan cho ngươi khăn quàng cổ thì sẽ trả băng ghi hình lại cho ta sao? Nam tử hán đại đậu phụ (*), cư nhiên nói không giữ lời, ta khinh bỉ ngươi!”
(*) Câu này xuất phát từ câu: Nam tử hán đại trượng phu nhưng ko hiểu sao
Tráng Tráng nhà chúng ta lại đọc 2 từ cuối thành đậu phụ)
“Đến đậy đến đây, anh mời em đi ăn.” Tả Nhất trưng ra vẻ mặt “video trong tay anh xem em làm được gì”, tiếp theo liền giơ tay bắt Chu Tráng Tráng
Thời khắc tay đã sắp chạm tới Chu Tráng Tráng, một trái bóng rổ bỗng nhiên phóng lại đây, trực tiếp đánh vào tay hắn. (Q: Quá chuẩn, tưởng tượng đánh trật người thì sao ta? ……. tội Tráng Tráng quá)
Lực đạo rất lớn, Tả Nhất không đề phòng, đã trúng như vậy một chút, mu bàn tay nhất thời đỏ lên, hắn tức giận không thể kềm chế, gầm nhẹ nói: “Đứa nào?”
Người đánh bóng rổ từ cửa tiến vào, dáng người cao ngất, biểu tình bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén mà tĩnh lặng.
Bắp chân Chu Tráng Tráng lại bắt đầu phát run : “Thường. . . . . . Hoằng.”
Người tới đúng là Thường Hoằng, chỉ thấy hắn từng bước đến gần Chu Tráng
Tráng, giày Martin hào phóng dẫm vang trên mặt đất, tiếng cộp cộp cũng làm vỡ nát lá gan Chu Tráng Tráng.
Lần này không chỉ có bắp chân, ngay cả bắp đùi Chu Tráng Tráng cũng bắt đầu run lên rồi, nghĩ đã không còn đường nào trốn thoát nữa nhưng Thường
Hoằng lại một tay giữ chặt ôm nàng vào ngực, lạnh lùng dò xét Tả Nhất:
“Tiểu tử, ngươi dám uy hiếp nữ nhân của ta?”
“Nữ nhân của ngươi?” Tả Nhất cũng không phải là tên dễ chọc, lúc này cũng lạnh lùng đáp lại: “Hai người kết hôn rồi sao? Nếu chưa, nói câu kia còn quá sớm đó.”
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
107 chương
110 chương
114 chương
243 chương
516 chương