Bởi vì sự thật là quá mức bất ngờ, lập tức khiến khuôn mặt Chu Tráng Tráng vặn vẹo, biểu tình vô cùng dữ tợn: “Anh anh anh anh anh . . . . . .” “Anh” mất nữa ngày cũng không moi ra sau từ “Anh” được một câu cho rõ ràng. “Tên đó rốt cuộc là ai? Em lúc quen tôi lại lén lút sau lưng tôi với Hải Nhĩ, hiện tại cùng Hải Nhĩ kết giao lại sau lưng Hải Nhĩ vụng trộm cùng hắn ta, Chu Tráng Tráng, tôi thật đúng là xem thường em!” Ờ trong mắt Chu Tráng Tráng giờ phút này Thường Hoằng vô cùng xa lạ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Thường Hoằng sẽ có thái độ này đối với chính mình. Nhưng hết thảy đều chỉ tại nàng gieo gió gặt bão, cho nên Chu Tráng Tráng cũng không oán hận, chính là. . . . . . mắt lại bắt đầu thấy chua xót. “Sao lại không nói lời nào? Ngầm thừa nhận sao? Chu Tráng Tráng cứ thích giả vờ đáng thương thế mãi sao?” Thường Hoằng tiếp tục công kích. “Cho dù em giải thích với anh, anh hiện tại sẽ tin em sao?” Chu Tráng Tráng hỏi lại, ánh mắt trong veo. Thường Hoằng im lặng, sau đó cất giọng khàn khàn: “Em còn muốn tôi tin tưởng em như thế nào đây?” Câu nói này xiết chặt trái tim Chu Tráng Tráng, nếu Thường Hoằng mắng nàng, đánh nàng, vũ nhục nàng, có thể nàng còn cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng Thường Hoằng cất giọng khàn khàn nói ra những tổn thương trong lòng mình, cái này còn làm nàng khó chịu hơn đâm một con dao vào trái tim mình. “Xin lỗi.” Chu Tráng Tráng nhận lỗi. Nàng thật lòng xin lỗi hắn. Thường Hoằng chậm rãi hít sâu, ngăn chặn cảm xúc trong lòng: “Em không cần xin lỗi tôi, hiện tại em bên cạnh ai không liên quan gì tôi, nhưng nếu em thương tổn Hải Nhĩ, tôi sẽ không tha thứ cho em.” “Em cùng Hải Nhĩ cũng không có gì hết.” Chu Tráng Tráng giải thích. “Em phải bên cạnh nó.” Thường Hoằng giọng nói cương quyết. “Đây là có ý gì?” Chu Tráng Tráng khó hiểu: “Cái gì gọi là em phải bên cạnh Hải Nhĩ? Em quen ai đó là tự do của em, em đương nhiên có thể lựa chọn.” “Em lúc trước không phải nghe theo trái tim mình lựa chọn Hải Nhĩ sao, như vậy thì cứ vui vẻ bên cạnh nó đi.” Sự huấn luyện trong quân đội làm cho Thường Hoằng càng thêm rắn rỏi, phong độ. “Buổi tối hôm đó, em cùng Hải Nhĩ lên núi, cũng không có làm bất cứ chuyện sai trái gì, bất quá chỉ là muốn sắp xếp cảm xúc của hai người. Mà nếu ngay cả như vậy, lúc ấy em cũng thừa nhận việc làm của mình cùng sự kinh thường của người khác, em cũng sẵn sàng chịu sự chửi rủa cùng chỉ trích của mọi người. Nhưng em và Hải Nhĩ, rõ ràng hai đứa em là không có khả năng thành đôi được, quan hệ thích hợp với bọn em chỉ có thể mãi mãi là bạn bè. Về sau, anh ấy sẽ tìm được một cô gái khác thích hợp với mình hơn, em cũng sẽ tìm một anh chàng thích hợp của mình, cái đó đều là chuyện riêng của bọn em, anh có quyền gì quyết định chứ?” Chu Tráng Tráng lớn tiếng nói. “Muốn tôi lặp lại lần nữa sao?” Thường Hoằng bước tới gần Chu Tráng Tráng, thanh âm phát ra càng lạnh như băng, nhưng hàn băng kia dưới áp lực hừng hực như lò lửa, rét lạnh cùng lửa cháy kết hợp lại, quỷ dị khiến người ta phải lo lắng: “Tôi chỉ cho phép em bên cạnh Hải Nhĩ, còn những tên con trai khác đều không thể, tôi buông tay em không phải vì đem em tặng cho người khác!” Chu Tráng Tráng bị khí thế cường đậi từ hắn áp đảo, há mồm một lúc lâu, lại nói không ra lời. “Tên vừa rồi, rốt cuộc em có quan hệ gì với hắn?” Thường Hoằng ngay sau đó hỏi. “Không. . . . . . Không có quan hệ gì.” Lá gan Chu Tráng Tráng đã có chút bị hù doạ, tiếng nói chuyện cũng dấp dáp. “Vậy em mau giải thích cho tôi, cái gì gọi là ‘ giống như lần trước, hôn cho em trời đen kịt luôn’, Chu Tráng Tráng em nói rõ rang cho tôi!” Thường Hoằng cũng không có lộ ra hàm răng trắng sáng, nhưng nhìn bộ dáng kia lại như đang muốn ăn thịt người ta. Chu Tráng Tráng đang muốn giải thích, bỗng nhiên tiếng Tả Nhất ở phía sau vang lên: “Tôi hôn cô gái của tôi, có cái gì cần phải giải thích?” Chu Tráng Tráng dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, thật là đúng lúc, hai quả mìn gặp nhau có thể có một trận tranh đấu nha. Tả Nhất từ từ đi đến bên cạnh Chu Tráng Tráng, bỗng nhiên duỗi tay, ôm lấy bả vai Chu Tráng Tráng vào lòng, đối mặt Thường Hoằng dùng miệng khiêu khích nói: “Ngươi là ai? Ngươi là bạn trai Chu Tráng Tráng áh?” “Vậy còn ngươi? Ngươi là bạn trai cô ấy?” Ánh mắt Thường Hoằng vẫn nhìn bàn tay Tả Nhất đặt trên vai Chu Tráng Tráng. Chu Tráng Tráng vừa giãy dụa vừa quan sát — nếu ánh mắt Thường Hoằng là súng, tay kia của đồng chí Tả Nhất đã sớm bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi. “Tôi là bạn trai cô ấy.” Tả Nhất ánh mắt tiếp tục khiêu khích. “Nói chuyện nhảm nhí!” Chu Tráng Tráng cố gắng muốn giãy khỏi cánh tay Tả Nhất, nhưng làm sao đấu lại một tên con trai? “Cái hôn kia là chuyện gì xảy ra?” Thường Hoằng hỏi. Nếu ở trong thế giới tranh châm biếm giờ phút này cảnh nền phía sau hắn hẳn là một mảnh hắc ám. “Đôi ta tình đến dào dạt sâu sắc không thể tự kiềm chế, liền hôn thôi.” Tả Nhất còn tiếp tục không sợ chết khiêu khích. “Không phải, là bị hắn cưỡng ép!” Chu Tráng Tráng vội giải thích. Thường Hoằng bình tĩnh nói: “Nhóc con, nơi bàn tay dưa ngắn ngủn của ngươi đặt lên, là nữ nhân của ta.” (Q: Tuyên bố chủ quyền rùi kìa) Nói xong, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, Thường Hoằng như một mũi tên rời dây cung lao nhanh về phía Tả Nhất, đầu tiên là ném cánh tay đang ôm Chu Tráng Tráng ra, tiếp theo kéo Chu Tráng Tráng đến bên cạnh, sau đó một quyền đấm vào miệng “tình đến dào dạt sâu sắc không thể tự kiềm chế, liền hôn Chu Tráng Tráng” của Tả Nhất, theo sau lại là một cú lên gối vào bụng Tả Nhất. Bởi vì hoàn toàn không có báo trước, hơn nữa người nọ xuất thân bộ đội, đánh nhau gì đó hoàn toàn là bậc cao thủ, Tả Nhất dù có lợi hại như thế nào đi nữa, khi gặp tập kích đột ngột sau cũng không có lực trả đòn, chỉ có thể bị yếu thế. “Đừng đánh! Đây là hôn lễ người ta a! Mau dừng tay, hòa khí phát tài, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện, chẳng hạn quán lẩu gì đó cũng được, tôi mời khách!” Chu Tráng Tráng gấp đến độ giống bánh nướng trên chảo nóng, đều sắp thiêu khô thành sb rồi. (Q: chả biết sb là viết tắt của từ gì nữa) Nhưng hai người kia còn đang tại tiếp tục dồn lực đánh, làm sao đem lời nàng nói nghe vào tai. Chu Tráng Tráng không làm sao được, mắt thấy người vây quanh ngày càng đông, mắt thấy bọn họ sẽ đoạt đi hào quang của cô dâu chú rễ, quyết định thật nhanh, chạy vào trong toilet, cầm lấy thùng để lau dọn vệ sinh, đổ đầy nước xách ra ngoài, đối với người hiểu biết nhìn hai người kia đang dây dưa là biết đánh nhau, còn người nào không biết còn tưởng rằng hai tên GAY quấn quýt. “Ào” một âm thanh tinh tuý vang lên, hai người rốt cục tách ra. Không dễ dàng a, ở đây nếu có hủ nữ đi ngang qua, Chu Tráng Tráng không chừng đã bị chỉ trích là ác nữ đã phá hư cảnh hay nam x nam. Thường Hoằng cả người ướt đẫm đứng lên, nhìn về phía Chu Tráng Tráng, ánh mắt bốc hỏa: “Em thấy hắn đánh không lại tôi nên nghĩ cách giúp hắn sao?” Cả người Tả Nhất đồng dạng ướt đẫm vừa đứng dậy, nhìn về phía Chu Tráng Tráng, ánh mắt kiêu ngạo đổi thành cảm động: “Ay, Chu Tráng Tráng, nhìn không ra em vẫn là rất quan tâm anh nha.” Chu Tráng Tráng vạn phần ủy khuất, nếu không phải ni cô bắt buộc ăn chay, nàng nhất định đi cạo đầu làm ni cô để minh oan — nàng không có giúp ai, hoàn toàn không có ý giúp ai hết a! Ngay lúc sự việc không biết phải chấm dứt như thế nào, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi, điện thoại hiển thị là Hải Nhĩ, sau khi kết nối định nhờ Hải Nhĩ lại đây hỗ trợ giải thích, chưa kịp lên tiếng thì bên kia giọng Mĩ Địch lo lắng truyền đến: “Tráng Tráng em ở đâu vậy, mau quay lại, Hải Nhĩ đã xảy ra chuyện!”