Thường Hoằng ôm tâm tình được ăn đậu hủ, Chu Tráng Tráng ôm tâm tình không lãng phí tiền bạc, hai người ở trong phòng khách sạn ngủ một đêm. Sáng sớm hôm sau về đến nhà, phát hiện tất cả mọi người lặng im nhìn bọn họ, ánh mắt rất không thích hợp.
Ánh mắt Mĩ Địch là ‘trơ mắt nhìn thấy một đóa hoa tươi cắm ^_^ ở trên bãi c*t trâu’ mà thương tiếc —— Chu Tráng Tráng là vế trước, Thường Hoằng là vế sau.
Ánh mắt mẹ Thường Hoằng cũng là ‘trơ mắt nhìn thấy một đóa hoa tươi cắm ^_^ ở trên bãi c*t trâu’ mà thương tiếc —— Thường Hoằng là người trước, Chu Tráng Tráng là người sau.
Ánh mắt Tần Trung là một loại khen ngợi đối với Thường Hoằng —— trẻ nhỏ dễ dạy.
Ánh mắt Hải Nhĩ —— rất phức tạp, không thấy rõ.
Cuối cùng vẫn là bác Thường Hoằng đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Thường
Hoằng, Tráng Tráng các con đã trở về rồi, mau đi rửa tay rồi lại ăn điểm tâm, bác vừa mới bảo má Trần nấu chè trôi nước đây nè.”
Bánh trôi bưng lên, Chu Tráng Tráng vừa thấy liền vui vẻ, viên nào viên nấy vừa lớn vừa trắng, Thường Hoằng sợ nàng ăn không đủ, liền đem hai viên trong bát mình bỏ qua cho Chu Tráng Tráng.
Hành động này tức khắc trở thành gộng rơm cuối cùng trên lưng lạc đà (giống như Ngụ ngôn về con lừa của Việt Nam ta đó), mẹ Thường Hoằng lúc này liền nhíu mày: “Thường Hoằng, con bây giờ càng ngày càng không có phép tắc, đi trắng đêm không về, cũng không biết là học từ ai nữa!”
Ngay cả Chu Tráng Tráng ngu ngốc như vậy mà cũng nghe ra, đây là đang nói chính nàng mà.
Thường Hoằng từ từ ăn bánh trôi, chậm rãi nói: “Ý mẹ không phải là muốn nói con sở dĩ đồi bại đều là tại Tráng Tráng dạy sao? Mẹ, về sau muốn nói cái gì liền nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, không cảm thấy mệt sao?”
Mẹ Thường Hoằng đem cái thìa tinh xảo quăng trên bàn, phát ra tiếng va chạm thanh thuý lạnh như băng, cứ như vậy, gia đình đại chiến bắt đầu rồi.
Mẹ Thường Hoằng cùng đứa con nhà bà tranh luận, đề tài chính là xoay quanh Chu Tráng Tráng.
Mẹ Thường Hoằng chỉ trích Chu Tráng Tráng câu dẫn Thường Hoằng, trách Chu
Tráng Tráng có nhiều khuyết điểm, còn lên án mạnh mẽ Chu Tráng Tráng dã tâm khó lường bằng mặt không bằng lòng, v.v, còn tàn nhẫn buông lời nói
Thường gia tuyệt đối không cho phép Chu Tráng Tráng bước vào cửa.
Mà Thường Hoằng cũng không nhiều lời, lặp đi lặp lại chỉ một câu trong tận đáy lòng —— con chính là mắt mù nên thích nàng, biết sao bây giờ.
Cuối cùng kết quả là tan rã trong không vui.
Chu Tráng Tráng đối với chính mình đều không phải là hồng nhan còn là có thể gây tai họa cho gia đình người khác nên tâm tình phức tạp có chút ít tự hào cùng xấu hổ đan xen lẫn nhau.
Bởi vì thời gian nghỉ Tết trường Thường Hoằng ngắn nên không quá vài ngày chỉ có thể mua vé máy bay đưa Chu Tráng Tráng trở về.
Ở đại sảnh sân bay lúc chờ đăng ký, Thường Hoằng ôm chặt Chu Tráng Tráng lấy điện thoại chụp không ít ảnh thân mật, kêu là ít nhất mười ngày sẽ không gặp mặt, phải làm kỷ niệm.
Chu
Tráng Tráng chịu không nổi ánh mắt người xung quanh ném đến, hận không thể đem mặt chôn ở trong cơ ngực người bên cạnh. (chôn đi anh í càng vui vẻ)
Chụp xong, Thường Hoằng chọn ra tấm hình mình đẹp trai nhất, Chu Tráng Tráng thì cảm xúc vui vẻ nhất cài đặt thành hình nền điện thoại hai người, mệnh lệnh nói: “Cái này không cho phép đổi, về sau anh sẽ định kỳ kiểm tra, nếu không nghe lời thì tự gánh lấy hậu quả.”
Chu Tráng Tráng giận mà không dám nói gì.
Lúc này, loa sân bay thông báo đăng ký vang lên, Thường Hoằng kéo nàng lại, nói: “Chu Tráng Tráng em phải nhớ kỹ, anh vì em một cây cỏ nhỏ mà bỏ quên vô số cây Bách, cây Dương Liễu, cây Hoè, bây giờ còn chọc giận bố mẹ, đời này em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.”
Những lời này làm cho Chu Tráng Tráng áp lực rất lớn.
Về đến nhà, rời xa Alexander (1) Thường Hoằng , Chu Tráng Tráng tinh thần áp lực giảm đi nhiều, cả ngày
ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chờ đến ngày khai giảng, cả người đều tròn quay.
(1) Alexander: được biết rộng rãi với cái tên Alexandros Đại đế: là vua ở
Vương quốc Macedonia, nhưng ít giành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia. Trong suốt triều đại của ông, người chiến binh này chủ yếu giành thời gian cho các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tư lệnh thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà ông biết trước khi qua đời; ông thường được xem là một trong những nhà chiến lược quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử.
Khai giảng học kỳ mới, Thường Hoằng chính là sinh viên năm tư, bận rộn việc làm luận văn tốt nghiệp, bài vỡ này nọ, cho nên thời gian hai người gặp mặt cũng giảm bớt.
Chu Tráng Tráng cũng không để ý, mỗi ngày trừ bỏ ăn uống ngủ, chính là đi thư viện đọc sách, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi Tiếng Anh cấp bốn.
Hôm nay khi ở thư viện làm bài tập đọc Tiếng Anh, đang lúc làm nhiệt huyết sôi trào tiền đồ vô lượng lại bị âm thanh trìu mến của đôi nam nữ bên cạnh cắt đứt suy nghĩ.
Đó là một đôi thiếu niên tính khí lả lơi, hai người đầu tiên là liếc mắt đưa tình thầm kín, sau đó liên tục lớn tiếng nói lời tâm tình anh yêu em, anh rất yêu em, anh rất rất rất rất yêu em, anh yêu em còn hơn yêu mẹ mình, vân vân. Lời tâm tình nói xong, hai người tình dâng thắm thiết không thể tự kềm chế, rốt cuộc xông đến ôm nhau, tiếng nước miếng tí tách, tiếng hai lưỡi giao triền, tiếng răng va chạm làm cho cả người lẫn vật trong phạm vi ba mét đều bị cản trở.
Chu Tráng
Tráng không thể nhịn được nữa, liền cầm lấy đồ vật này nọ chuẩn bị tìm chổ khác, ai ngờ lúc nàng chưa kịp rời đi lại nghe cô gái kia đối với bóng dáng nàng nói: “Cô gái này thực đáng thương, cô đơn chiếc bóng, nhất định là thấy chúng ta ân ái hạnh phúc như vậy, chịu đả kích, anh xem cách cô ta chạy trốn rất giống con cún con bị thương a.”
Chu Tráng Tráng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì với những lời này thì tên con trai tiện tiểu hoả (贱小伙) kia lại nói lời tổn hại càng nặng nề:
“Không có biện pháp, ai kêu cô ta lớn lên như vậy, nếu xinh đẹp giống bà xã anh đây thì đã sớm có một đám người xếp thành hàng dài theo đuổi rồi.”
“Ông xã, em thích anh nhất ở điểm hay nói thật nha.” Cô gái yêu kiều.
Chu Tráng Tráng quay đầu lại, nhìn thấy cô gái kia mắt mè mũi tỏi bộ dạng còn tệ hơn tiện tiểu hoả (贱小伙), nội thương, tức giận đến nổi trưa hôm đó ăn hai bát cơm ba món mặn hai món chay.
Suy nghĩ kỹ trên danh nghĩa bạn trai hiện tại của nàng Chu Tráng Tráng tuy rằng nhân phẩm không tốt lắm, nhưng tính ra cũng được tính là có người theo đuổi, nhưng nàng lại bị nói xấu thành vì hình dạng quá kém nên không có bạn trai, Chu Tráng Tráng thực tức giận.
Đang ăn cơm mà tức giận bừng bừng, bỗng nhiên một người quen vào bàn ngồi xuống đối diện nàng —— Hải Nhĩ.
Đây được coi là lần đầu tiên chỉ hai người gặp mặt nhau sau lần đi chơi dã ngoại thất bại đó, loại thần kinh thô như Chu Tráng Tráng cũng có chút không được tự nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ được nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể thốt một tiếng “Hey”, rồi hỏi: “Anh như thế nào lại đến đây ăn cơm?”
Trong trí nhớ Chu
Tráng Tráng, Hải Nhĩ cho tới bây giờ đều phải đói đến sắp chết mới đi kiếm ăn, mà hôm nay sắc mặt hắn không có xuất hiện xanh xao, hẳn là vẫn trong trạng thái sung sức, làm sao sẽ gặp gỡ tại căn tin đây?
Hải Nhĩ nhìn nàng hồi lâu, mới nói: “Mới vừa làm xong thí nghiệm, đi lòng vòng tí.”
“Nga.” Chu Tráng Tráng cảm thấy không có gì hay ho để nói nên liền cúi đầu ăn cơm.
“Em cùng anh họ, gần đây vẫn tốt chứ?” Hải Nhĩ đột nhiên hỏi.
“Vẫn . . . . . . còn.” Chu Tráng Tráng cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Nga.” Bây giờ đến phiên Hải Nhĩ không có gì để nói.
Chu Tráng Tráng cảm thấy không khí thật sự xấu hổ, liền ăn lia lịa đem cơm nuốt hết, nói: “Àh, chiều nay còn có buổi học, em về ký túc xá nghỉ ngơi trước, tạm biệt.”
Nói xong cũng không chờ hắn phản ứng, cầm lấy cà mèn, cồm cộp chạy đi.Giống như là đang trốn tránh cái gì.
Hải Nhĩ nhìn theo bóng dáng Chu Tráng Tráng, ánh mắt ảm đạm phát ra mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy.
Chu Tráng Tráng quyết định buông tha tình cảm với Hải Nhĩ, cho dù trong lòng còn có một chút thích nhưng vẫn tật lực tránh hắn.
Chỉ cần không nhìn thấy, không tiếp xúc, cảm xúc từng có với hắn rất nhanh sẽ biến mất, Chu Tráng Tráng lạc quan cho rằng như thế.
Cũng không dự đoán được, mới có hai ngày, nàng lại gặp mặt Hải Nhĩ —— ở trong thư viện trường.
Hải Nhĩ xuất hiện tại đây cũng không có gì kỳ lạ, hắn là sinh viên chăm chỉ, tìm đọc tư liệu gì gì đó thực bình thường, mà Chu Tráng Tráng cũng vừa đến, nếu lập tức rời đi thì có vẻ quá kỳ cục, ở phía xa gật đầu chào hỏi rồi đến một góc ngồi tận lực cách xa hắn.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
107 chương
110 chương
114 chương
243 chương
516 chương