Một tay cầm cá, một tay dẫn theo Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng đi trở về điểm hẹn dã ngoại. Sau khi Chu Tráng Tráng được buông tay ra mới phát hiện có không ít người đến đây, tất cả đều là người trẻ tuổi, hơn nữa hầu hết chưa từng gặp qua, ngoại trừ ba người – Mĩ Địch thờ ơ, Tần Trung khuôn mặt tê liệt thường trực (khuôn mặt cứng ngắc, ko biểu lộ cảm xúc), còn có Hải Nhĩ tâm sự dạt dào. Anh họ, chị họ, em họ, anh rễ, anh trai kết nghĩa, em gái nuôi đều đến đây, hoá ra đây là gia đình đoàn tụ, Chu Tráng Tráng cảm thấy mình thật dư thừa, cơ thể tự động lui về phía sau, nhưng cánh tay to lớn của Thường Hoằng vung lên, ôm lấy cổ nàng, đem Chu Tráng Tráng chặt chẽ giữ lại bên cạnh mình. “Ah, Tráng Tráng, em cư nhiên còn chưa bị Thường Hoằng tra tấn chết nha, sức đề kháng quá mạnh mẽ rồi !” Mĩ Địch đang ngồi trên ghế buồn chán sắp chết nhìn thấy Chu Tráng Tráng giống như nhìn thấy thuốc kích thích, lập tức nhảy dựng lên, hướng thẳng đến Chu Tráng Tráng, muốn ôm một cái nhiệt tình. Nhưng mới vừa bước một bước, liền bị ông xã khuôn mặt cứng đờ thường trực bên cạnh bắt lấy, dễ dàng túm trở về. “Anh nói rồi, đừng nghĩ lại rời anh đi một mét nào.” Tần Trung lạnh lùng thốt. Mĩ Địch nháy mắt uể oải, lui ở trên ghế bắt đầu xem tạp chí làm đẹp. Có thể đem tinh thần mạnh mẽ vốn có của Mĩ Địch biến thành phục tùng như vậy, Tần Trung nhất định là cường đạo (tên cướp), Chu Tráng Tráng ánh mắt lộ ra thần sắc bội phục. Lơ đãng quay đầu, Chu Tráng Tráng phát hiện, Thường Hoằng nhìn thấy hình thức sống chung của chị họ cùng anh rễ rồi lại quay đầu nhìn Chu Tráng Tráng, trên mặt cũng bắt đầu có chút đăm chiêu. Chu Tráng Tráng tức khắc dựng tóc gáy, người này chẳng lẽ muốn học theo sao? Quả nhiên, Thường Hoằng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán Chu Tráng Tráng, nhe răng cười: “So ra, anh đối với em quả thật quá khoan dung. Bất quá đừng sợ, ngày còn rất dài nha.” Vừa nghe lời này, hai chân Chu Tráng Tráng bắt đầu run lên. Ngày còn dài, nhưng cái mạng nhỏ của nàng cũng sống không được lâu ah. Khi mọi người đến đông đủ, một số người phụ trách nướng thịt, một số đánh bài pocker (tú-lơ-khơ), Chu Tráng Tráng coi ăn như mạng tự nhiên sẽ lựa chọn cùng thức ăn yêu dấu ở chung, lúc này liền đi về phía đang nướng thịt. Đáng tiếc ông trời cho nàng một cái dạ dày chuyên chứa thức ăn, nhưng không cho nàng một đôi tay khéo léo, sau khi lãng phí hết mấy đôi cánh gà, Chu Tráng Tráng quyết định từ bỏ tự lực cánh sinh. Làm cho nàng ngạc nhiên chính là, Thường Hoằng cư nhiên có tay nghề rất tốt, nướng ra thức ăn vô cùng ngon miệng, lửa cháy phi thường thích hợp, mà nêm nếm gia vị cũng quá thơm ngon, tiếp nhận một cánh gà thơm giòn của hắn đưa cho, Chu Tráng Tráng hạ miệng cắn, dầu vừng nhất thời tràn đầy miệng lưỡi, thật sự quá ngon. “Ăn ngon không?” Thường Hoằng hỏi. Chu Tráng Tráng vội gật đầu. “Còn muốn ăn không?” Vẫn là gật đầu. “Kia, gọi một tiếng ông xã nghe coi đi.” Quả nhiên là bụng dạ khó lường a, Chu Tráng Tráng ngay tức khắc cảm thấy giờ phút này Thường Hoằng thật là tà ác. “Em gọi một tiếng cũng không mất đi tí thịt nào.” Thường Hoằng dụ dỗ. “Chính là linh hồn tôi sẽ mất không ít thịt.” Chu Tráng Tráng thà chết chứ không chịu khuất phục. “Được rồi, anh trước tiên lên xe lấy nguyên liệu nấu ăn, cho em vài giây suy nghĩ đó.” Thường Hoằng buông vĩ nướng xuống, hướng tới bãi đất đậu xe mà đi. Chu Tráng Tráng nhìn những cái cánh gà còn sống, nước mắt long lanh. Đang bi thương thì có một người đi lại tiếp nhận vĩ nướng của Thường Hoằng, bắt đầu quét phủ dầu mè lên cánh gà. Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, thấy hắn kia làn da tựa hồ có thể bị ánh mặt trời xuyên thấu qua —— ngoài bạn học Hải Nhĩ ra thì còn ai? Chu Tráng Tráng quyết định yên lặng rời đi, nhưng vừa mới di chuyển thân mình đã bị Hải Nhĩ gọi lại: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.” Chu Tráng Tráng nhìn về phía Hải Nhĩ, trên mặt hắn có một loại cảm xúc đau thương, hé miệng nói đến đau lòng người. “Tráng Tráng, ngày đó thật sự thật có lỗi.” “Không có việc gì, dù sao sinh tiên cái cuối cùng cũng không lãng phí, đều bị tôi ăn hết.” Chu Tráng Tráng mỉm cười. “Anh không phải đề cập đến sinh tiên.” Hải Nhĩ nâng lên ánh mắt, lông mi bị gió thổi khẽ run. “Nga, vậy ý anh là cái gì?” Chu Tráng Tráng hỏi: “Là chuyện anh thực nghĩa khí đem tôi tặng cho Thường Hoằng, hay là anh đi không một lời từ giã ngay cả đối mặt với dũng khí của tôi cũng không dám?” Trong đôi mắt Hải Nhĩ có một lớp mỏng trong suốt, mà những lời này của Chu Tráng Tráng giống như một cây kim châm, đâm xuyên qua nó, Hải Nhĩ mặt cúi thấp: “Tráng Tráng, anh họ thật sự rất thích em.” “Tôi cũng không phải cánh gà, hắn thích là có thể lấy ăn, hai người có hỏi qua ý kiến của tôi không?” Chu Tráng Tráng hỏi. “Tráng Tráng, thực xin lỗi.” Hải Nhĩ giờ phút này tựa hồ chỉ có thể nói ra những lời này. “Hiện tại tốt lắm a, tôi cùng Thường Hoằng là một đôi, anh cùng Phó Nguyệt Nguyệt cũng là một đôi, đều rất tốt.” Khói từ lò nướng quá nhiều, mắt Chu Tráng Tráng bị khói xông rất khó chịu. “Anh chỉ xem Nguyệt Nguyệt là em gái thôi.” Hải Nhĩ giải thích. “Chuyện của hai người tôi mới không thèm quản.” Chu Tráng Tráng quay đầu đi. “Là thật đó.” Hải Nhĩ lại biện giải. Chu Tráng Tráng cũng không nói nữa, chính là nhìn chằm chằm vào cánh gà kia, cho đến khi nó được nướng chín, rồi được Hải Nhĩ đưa qua. “Ăn đi, em từng cho anh rất nhiều đồ ăn như vậy, đây mới là lần đầu tiên anh cho em.” Thanh âm Hải Nhĩ mang theo chút van nài, rất ôn nhu. Chu Tráng Tráng thở dài, nhận lấy cánh gà, kỳ thật hương vị cũng không ngon như cái Thường Hoằng nướng, nhưng nàng vẫn là từng ngụm từng ngụm cắn. Ăn đến một nửa, Chu Tráng Tráng rốt cục nhịn không nổi, ngẩng đầu hỏi: “Hải Nhĩ, nếu ngày đó Thường Hoằng không xuất hiện, anh có thể đồng ý với tôi cùng một chỗ hay không?” Hải Nhĩ bản năng muốn rũ mắt xuống, nhưng nhìn thấy ánh mắt thiêu đốt của Chu Tráng Tráng, lại giống như là bị keo dính, thế nào cũng không dứt ra được. “Đừng nghĩ khó khăn, tôi chỉ là muốn biết cái đáp án chân thật thôi.” Chu Tráng Tráng nói. “Anh bây giờ lại trả lời có cái gì quan trọng, Tráng Tráng, em phải nhớ kỹ, hiện tại em là bạn gái của anh họ, anh đối với em bất quá chỉ là một người ngoài, không hơn.” Hải Nhĩ cuối cùng vẫn là dời đi ánh mắt. Lời này giống vô số hòn đá nhỏ, tắc ở trong lòng Chu Tráng Tráng, làm cho nàng vừa buồn vừa đau. Nàng nhắm mắt lại, nói thẳng: “Đương nhiên quan trọng rồi, tôi cũng không quanh co lòng vòng, tôi thích ai tôi sẽ nói ra. Hải Nhĩ anh nghe đây, tôi chính là cảm thấy mình rất thích ngươi, tôi cũng không biết vì sao lại thích anh, dù sao nếu ngày đó anh cũng thích tôi, muốn tôi đi theo anh, tôi nhất định sẽ gạt qua mọi khó khăn để cùng anh cùng một chỗ … “ “Tráng Tráng. . . . . .” Hải Nhĩ muốn đánh gảy lời nàng. (Tráng Tráng … ta cũng muốn gọi nàng ah) Nhưng Chu Tráng Tráng hoàn toàn không nhìn hắn: “Câm mồm, anh để cho tôi nói xong.” “Anh họ . . . . . .” Hải Nhĩ tiếp tục cố gắng ngắt lời. Chu Tráng Tráng tiếp tục không nhìn: “Nếu anh lo lắng chính là anh họ anh thì không cần đâu. Tôi căn bản không có cảm giác với hắn, hắn quản được người tôi cũng không quản được lòng tôi, một ngày nào đó tôi sẽ thoát khỏi ma chưởng của hắn, theo đuổi cuộc sống tự do của chính mình!”(Xong đời nàng rùi … haiz) Chu Tráng Tráng sau khi nói xong, tiếp tục cắn cánh gà, cắn gặm cắn gặm lại phát hiện Hải Nhĩ đang nhìn phía sau lưng mình, ánh mắt mang theo vạn phần phức tạp. Ngậm cánh gà, Chu Tráng Tráng chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nàng nhìn thấy Thường Hoằng. Thường Hoằng vẫn là đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh khủng khiếp, cực kỳ giống nhiệt độ nước sông nơi mới vừa bắt cá kia. Duy nhất khác nhau chính là, trong cặp mắt kia không có cá, chỉ che dấu cái chết.