Cho đến thật lâu về sau, Chu Tráng Tráng mới hiểu hết ý tứ của câu nói này. Nhưng vào thời điểm ngày hôm đó, đầu óc Chu Tráng Tráng rất mơ hồ, nàng không thể nhớ rõ nụ hôn kia đã kết thúc như thế nào, không rõ Thường Hoằng rời đi ra sao, cũng chẳng biết mình làm sao có thể trở lại phòng ngủ. Điều duy nhất nàng nhớ như in chính là đoá hoa vàng nhạt, nhựa cây căn tràn, máu như dồn hết vào đôi môi. Nằm ở trên giường, trong đầu Chu Tráng Tráng càng không ngừng nhớ lại nụ hôn kia, nói như thế nào đây, hương vị đặc biệt giống mì ăn liền, hương vị cay tê. Nhịn không được liền mở miệng hỏi Đại Kiều: “Đại Kiều, cậu có thể nào không thích một anh chàng, nhưng lại thích hắn hôn không?” Đại Kiều mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp hỏi lại: “Lại cùng Thường Hoằng hôn môi sao?” Chu Tráng Tráng trên mặt nổi nhiệt: “Mình không có nói vậy nha, chỉ hỏi loại tình huống này có bình thường không?” “Thông thường mà nói, chỉ có đàn ông mới có thể đem tình dục cùng tình yêu tách ra, cho nên cậu thích một anh chàng hôn mình, chứng minh rằng cậu thích hắn, ít nhất là không chán ghét hắn.” Đại Kiều tự xưng là chuyên gia tình yêu, đặc biệt thích giải quyết các vấn đề phiền não trong tình yêu cho bạn bè. “Nhưng mà, mình thật sự rất ghét hắn nha.” Chu Tráng Tráng tự nói. (Mới chối mà giờ lại tự khai rùi). “Ngôn ngữ của cơ thể mới là ngôn ngữ chân thật của trái tim.” Đại Kiều từ chuyên gia yêu đương nhảy sang làm nhà tâm lý học. Chu Tráng Tráng nhíu mày, nhớ lại từ đầu tới đuôi những thời khắc mình cùng Thường Hoằng chung một chỗ, cuối cùng xác định, mình vẫn là chán ghét hắn. Chu Tráng Tráng nghĩ, nàng nhất định là kỳ ba nữ tử chỉ cần thân thể không cần tinh thần. (theo ta tìm hiểu thì kỳ ba nữ tử có nghĩa là người phụ nữ tuyệt vời, nhưng nằm trong câu này thì không hiểu cho lắm, có ai biết, cho ta ý kíên với nha). Về phần Hải Nhĩ, từ ngày ở quán lẩu không lời từ giã, Chu Tráng Tráng cũng chưa gặp lại hắn. Không phải nàng không muốn gặp, mà là Hải Nhĩ tránh né. Điều này làm cho Chu Tráng Tráng hồi tưởng lại năm đó sau khi Tiểu Bác Mĩ vì yêu mà trốn nhà rời đi, nàng vừa khóc vừa đi tìm kiếm ở các khu xung quanh nhưng không có kết quả. Duy nhất không giống chính là, Tiểu Bác Mĩ năm đó còn mang theo một cái đầu xương heo thật to làm của hồi môn, còn Hải Nhĩ ít nhất là tay không rời đi. Nghĩ đến Hải Nhĩ, Chu Tráng Tráng liền cảm thấy tức giận Thường Hoằng không thôi, nếu hắn không chặn ngang, mình đã sớm cùng Hải Nhĩ ở trong khu phố mỹ thực (thức ăn ngon) anh đút em một miếng bánh bột lọc (*), em đút anh một viên banh bạch tuộc (**), chứ làm sao cô đơn chiếc bóng giống như bây giờ. Bởi vì điều này, Chu Tráng Tráng cũng bắt đầu bắt chước cách Hải Nhĩ trốn tránh mình để lẩn tránh Thường Hoằng, vừa đến cuối tuần liền đón xe bus chạy loạn khắp nơi, trời chưa tối đen thì chưa trở về phòng ngủ, liên tiếp mấy cái cuối tuần đều như thế, thành công tránh mặt Thường Hoằng. ———————————– Chương trình học sinh viên năm nhất tương đối ít, hơn nữa vừa mới thoát khỏi kỳ thi hắc ám vào đại học, đối với nhân sinh đối với cảm tình đều vô cùng khát khao, cho nên hoạt động quan hệ hữu nghị này rất là phổ biến đối với sinh viên năm nhất. Chu Tráng Tráng vốn không có hứng thú đối với loại sự tình này, nhưng hoạt động xã giao này vào Chủ nhật lại nảy sinh cục diện nữ thiếu nam thừa, vì cân bằng tổng thể, Chu Tráng Tráng bị kéo đi tham gia. Theo nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang, bình thường quan hệ hữu nghị đều tổ chức không cùng trường, cho nên hôm nay các nàng tổ chức hoạt động xã giao với các nam sinh trường Đại học Bách Khoa. Trường Đại học Bách Khoa phần lớn đều là nam sinh, bình thường thấy một con muỗi cái bay qua là Adrenaline (1) đã tăng vọt lên, đừng nói đến thấy thiếu nữ phấn nộn (trắng nõn) bằng xương bằng thịt, cho nên Chu Tráng Tráng tràn ngập tự tin mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phía đối phương. Một bữa cơm ăn không bao lâu đã ghép thành đôi vài cặp, chỉ còn lại Chu Tráng Tráng cùng với một nam sinh bốn mắt (đeo mắt kiếng) rụt rè. Ngay từ đầu lúc ăn cơm Chu Tráng Tráng liền nhìn chằm chằm vào người khác, nam sinh bốn mắt rụt rè bị nhìn chăm chú đến nổi lộ ra khuôn mặt nóng rực có thể chiên trứng chim mới nghe thấy nàng hỏi: “Cậu trước kia có học trường tiểu học Hoa An không?” Anh chàng bốn mắt không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Không phải, mình học trường tiểu học Thực Nghiệm II.” Chu Tráng Tráng hơi chút thất vọng —— còn tưởng hắn là mắt kính nhỏ người đã từng hẹn ước tại thùng rác với chính mình. Bất quá xem bộ dạng thẹn thùng kia, cùng đôi mắt kính nhỏ cũng rất giống nhau. Bởi vì chút ít quen thuộc kia, Chu Tráng Tráng rất có cảm tình với anh chàng bốn mắt này, hai người dần dần thân thiện, những người khác xem hai người là điển hình của quyến rũ thành công □. Cơm nước xong, mấy đôi tách ra hành động riêng, Chu Tráng Tráng được bốn mắt đưa về trường học, hai người ở sân thể dục đi bộ cho tiêu hoá thức ăn. Bầu trời tối đen, trên sân thể dục không có người, Chu Tráng Tráng cùng bốn mắt dạo một vòng rồi lại một vòng, tán gẫu khí thế ngất trời, đề tài đều là về Harry Potter —— hai người đều rất mê phép thuật. “Mình đặc biệt thích Malfoy (2), tên nhóc tóc vàng tà ác, xu hướng ngày nay a!” “Mình thích Sirius (3), ông ấy đối với Harry thật quá tốt.” “Vậy cậu thích người giống Hermione (4) làm bạn gái không?” “Quá thông minh, mình sợ cô ấy sẽ coi thường mình.” “Giống như mình, cho nên mình thích đóng vai phụ, bởi vì diễn viên chính rất nhiều người thích, cạnh tranh quá lớn, mệt.” Đang trò chuyện vui vẻ, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên ngửi được một cỗ hơi thở nguy hiểm mà quen thuộc, lập tức lỗ chân lông toàn thân co rút nhanh. Quay đầu, phát hiện trong bóng tối cách đó không xa, một đôi mắt dã thú lóe lên tia sáng sắc nhọn. Thì ra là Thường Hoằng lâu chưa xuất hiện lại tới nữa. “Chu Tráng Tráng, em là dây leo đi, chỉ cần có tường thì chổ nào cũng leo?” (Anh mĩa mai kìa). Thường Hoằng chậm rãi đến gần, giày Martin dẫm nát trên mặt đất, tiếng vang lạch cạch, xông thẳng vào tim người. “Cậu ấy là ai?” Đối mặt với Thường Hoằng cường tráng, bốn mắt tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm che chắn trước mặt cho Chu Tráng Tráng. “Hắn là tên bệnh thần kinh.” Chu Tráng Tráng nhíu mày. Nghe xong lời giới thiệu này, Thường Hoằng vậy mà không tức giận, chính là nhìn chằm chằm bốn mắt, nhìn chòng chọc khiến lông nách người ta đều dựng lên hết. “Hai người vừa hẹn gặp nhau bên thùng rác?” (Anh nhớ dai thiệt, tình địch mà, hehe) Thường Hoằng cười, cho dù là ban đêm, răng hắn vẫn trắng sáng như vậy khiến Chu Tráng Tráng muốn hỏi hắn rốt cuộc là đã dùng nhãn hiệu kem đánh răng gì. “Thùng rác? Không, chúng tôi là gặp nhau tại hoạt động giao hữu.” Bốn mắt không rõ câu chuyện thùng rác là gì. “Nga, hội giao hữu, Chu Tráng Tráng lá gan em quả là rất lớn nha.” Thường Hoằng hừ nhẹ một tiếng. “Mắc mớ gì anh?” Chu Tráng Tráng khoác tay lên cánh tay bốn mắt nói: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi.” Bốn mắt vừa nghe, khuôn mặt lại lập tức rực lên đến nổi có thể luộc trứng chim. “Em nói hắn là bạn trai em thì hắn sẽ là bạn trai em sao, lấy cái gì chứng minh?” Thường Hoằng khoanh hai tay, thản nhiên hỏi. (Anh Hoằng ơi, đừng bức TT, ngốc như nàng ko biết sẽ làm gì đâu nha) “Đúng, phải chứng minh chứ.” Chu Tráng Tráng hạ quyết tâm, nhón chân lên, chìa tay xoay khuôn mặt bốn mắt xuống, nhắm mắt lại, nhằm vào cái miệng kia hôn tới. (biết thế nào cũng có chuyện mà, … chết TT rùi) Hôn xong, không để ý tới ánh mắt trống rỗng của bốn mắt, Chu Tráng Tráng đối với Thường Hoằng, hếch cái mũi lên trời: “Chúng tôi hôn môi, hiện tại có thể chứng minh anh ấy là bạn trai tôi đi Thường Hoằng mỉm cười, tươi cười kia làm cho Chu Tráng Tráng sợ hãi (Ta cũng sợ mỗi khi anh Hoằng cười gian như thế, tưởng tượng rợn cả tóc gáy), hắn giống con báo trong bóng đêm, mau lẹ bước nhanh tiến lên, vươn tay đến. Chu Tráng Tráng vốn nghĩ hắn là tới túm mình, nhưng kết quả lại phát hiện hắn bắt chính là bốn mắt, kéo ngã ra sau, hắn nâng cằm bốn mắt lên, cúi thân xuống … Nhưng lại hôn hắn (eo ôi, anh này … cao tay quá) Hôn xong, chẳng thèm để ý ánh mắt mê loạn của kính nhỏ, Thường Hoằng nói với Chu Tráng Tráng: “Chúng ta cũng hôn môi, chẳng lẽ điều này cũng chứng minh cậu ta là bạn trai anh?”(Anh bốn mắt này có vấn đề, TT hun thì mắt trống rỗng, anh Hoằng hun thì mắt mê loạn, kiểu gì đây) Chu Tráng Tráng ngu si sửng sờ ngay tại chỗ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Con mẹ nó, Thường Hoằng tên này thật ác độc. Chuyện này trong lịch sử tình cảm của Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng bất quá chỉ là việc nhỏ, nhưng đối với thể xác và tinh thần của bốn mắt lại tạo thành thương tổn thật lớn, nghe nói, sau một học kỳ, hắn mới chính thức bước ra khỏi phòng riêng. (tội nghiệp anh này, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà)