“Chúng ta hôm nay phải làm chính là xét nghiệm tổ hợp hai cặp yếu tố của ruồi giấm Drosophila (1).”
“Ở hai cặp gene trên nhiễm sắc thể không tương đồng, thế hệ lai thứ hai ở hai cặp tính trạng tương đối của nó là tổ hợp tự do.”
“Theo định luật thứ hai của Mendel, một cặp gene phân ly với một (hoặc vài) cặp gen phân ly khác là độc lập, cho nên một cặp tính trạng gene quy định ở thế hệ lai thứ hai tỷ lệ xấp xỉ là 3:1, trong khi hai cặp tính trạng gene quy định không tương hỗ với nhau ở thế hệ lai thứ hai tỷ lệ là 9:3:3:1.”
”Tráng tráng heo, nghe hiểu sao?” Hải Nhĩ dừng lại giảng giải.
Lời nói mới rồi, Chu Tráng Tráng nghe vào trong tai tự động phiên dịch thành.
Nuốt nuốt nước miếng, Chu Tráng Tráng gật đầu: “Tàm tạm.”
Kế tiếp làm xét nghiệm càng làm cho Chu Tráng Tráng không thể chịu nổi,
Hải Nhĩ cư nhiên lấy ra một cái chai chứa ruồi giấm bay múa lung tung.
Nhìn thấy côn trùng buồn nôn kia, cánh ghê tởm, chân ghê tởm, da gà trên cánh tay Chu Tráng Tráng bắt đầu nổi lên cục cục.
Tiếp đó tuyển chọn cặp cha mẹ, đem ruồi tiểu muội (ruồi cái) chưa từng “do love” cùng ruồi tiểu đệ (ruồi đực) chưa “do love” bao giờ tách ra (do love: từ của tác giả đó nhé), sau đó chọn ra mấy cặp ruồi tiểu đệ tiểu muội thuần khiết thả cùng nhau tiến hành nam nữ, không, là sống mái vận động (của tác giả luôn).
Nhìn thấy
Hải Nhĩ thái độ nghiêm cẩn xem xét chuyện … không mấy “hài hoà” như vậy
(í nói chuyện mấy con ruồi đang làm, khekhe), trong tim Chu Tráng Tráng phức tạp, như lần đầu hát một bài hát —— nói cũng không rõ cảm xúc.
Chổ ruồi giấm người ta đang tích cực vận động không “hài hoà”, không “hài hoà”, 吖 haiz, thế nào còn quan sát tỉ mỉ chứ?
Chu Tráng Tráng tỏ vẻ vô phương lý giải.
Hải nhĩ tiếp tục cuồng nhiệt chú tâm vào trong thí nghiệm, mắt thấy nắng chiều dần nghiêng, tất cả nam sinh gần như đều đi hết, chỉ còn hắn ở lại tiếp tục chiến đấu hăng hái. Chu Tráng Tráng đói không chịu nổi, liền chạy tới tiệm ăn tiện lợi Khai Phong bên ngoài trường.
Ôm cả thùng to đồ ăn (giống camen nhưng to hơn, có nhiều ngăn) chạy về phòng thí nghiệm, mở cửa liền thấy Hải Nhĩ ghé nằm trên bàn thí nghiệm, hơi thở mỏng manh, trong dụng cụ thí nghịêm trước mặt vợ chồng ruồi giấm bọn họ vẫn đang trình diễn cảnh hoạt động tình yêu.
Chu Tráng Tráng thật muốn khóc, ngươi nói Hải Nhĩ đứa nhỏ này sao lại chẳng ngay thẳng, ngay cả xem ruồi giấm cũng suy yếu, thật sự là vượt suy nghĩ người thường.
Đến gần, phát giác nguyên lai thân không còn sức là vì đã đói bụng —— dạ dày Hải Nhĩ nổi lên bài hợp xướng vường không nhà trống.
Chu Tráng Tráng vội vàng lấy cánh gà lấy ra đặt trước chóp mũi hắn, quả nhiên Hải Nhĩ bắt đầu thức tỉnh, thấy cánh gà vàng giòn thơm nức, nháy mắt biến thành Saint Seiya (2), bắt đầu nạp đầy máu sống lại, cầm lấy cánh gà hồ hởi ăn.
Lại là bị đói mém ngất đi, Chu Tráng Tráng thấy đau lòng, cải cách đã nhiều năm như vậy rồi sao Hải Nhĩ này nhân sinh vẫn còn dừng lại ở thời kỳ thiên tai 3 năm đâu?
Thật đáng thương.
Phía bên này Chu Tráng Tráng đang thương cảm Hải Nhĩ thì Hải Nhĩ đối với nàng tràn đầy cảm kích: “Tráng Tráng heo, cám ơn em đã hai lần cứu anh, em về sau có cái gì muốn anh hỗ trợ, cứ việc nói nha.”
Chu Tráng Tráng thật là có việc muốn nhờ hắn giúp: “Về sau đừng gọi em là Tráng Tráng heo được không?”
“Anh cảm thấy tên này nghe rất đáng yêu.” Hải Nhĩ không nghĩ buông tha cho.
“Anh nếu thật sự muốn kêu như vậy cũng được, nhưng nhắc nhở trước, có một người cũng gọi em như vậy bị em không cẩn thận làm ngã xuống lầu, bị gãy xương đùi; lại cũng có một người gọi em như vậy bị em không cẩn thận đấm một phát vào mắt, cải trang thành gấu mèo mất ba ngày.” Chu Tráng
Tráng ra vẻ lơ đãng nói.
Đầu óc Hải Nhĩ đâu phải để tượng trưng, lúc này kẻ tuấn kiệt liền thức thời, sửa lại xưng hô: “Tráng Tráng.”
Thủ trưởng Chu Tráng Tráng rất là vừa lòng, Hải Nhĩ này, kiểm soát thật tốt 吖, nàng rất thích loại con trai quý báu này.
Như là đối lập, buổi tối quay về phòng ngủ liền nhận được điện thoại quấy rầy của Thường Hoằng.
“Hôm nay đi lung tung ở đâu? Sao lại trễ như vậy mới quay về phòng ngủ?” Thường Hoằng hỏi.
Chu Tráng Tráng vừa nghe, câu hỏi này giống như hắn đã đặt cameras ở trong phòng nàng. Quay đầu vừa thấy, phát hiện ba người Đại Kiều bắt đầu tỏ
ánh mắt vô tội. Không có quan hệ a không có quan hệ, ba người này đã đem nàng bán đi như vậy ah!
“Sao lại không trả lời?” Thường Hoằng còn không buông tha nàng.
“Tôi đi thư viện đọc sách.” Chu Tráng Tráng quyết định bảo hộ Hải Nhĩ.
“Bạn học Chu Tráng Tráng, anh như thế nào nghe đi nghe lại cũng không ra mùi sách trên người em nha.”
“Phải không? Tôi lại dễ dàng nghe thấy mùi hỗn đản trên người anh ah.”
“Đáng tiếc em là bạn gái của người có mùi hỗn đản này, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, vậy em nói em là cái gì?”
Tuy rằng Chu Tráng Tráng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là nàng mãi mãi cũng không thể nào là đối thủ của Thường Hoằng, cân nhắc kỹ, rốt cục nhịn xuống chiến đấu cùng hắn, trầm mặc cho xong việc.
Thường Hoằng đối với sự im lặng này thực vừa lòng: “Như vậy mới ngoan, Chu
Tráng Tráng tên của em là do cha mẹ đặt không thể sửa đổi, nhưng tính tình thì vẫn có thể thay đổi cho thích hợp phát triển theo hướng “chim nhỏ nép vào người.” (mô tả các cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, tính tế, quyễn rũ)
Chim nhỏ nép vào người, tôi còn muốn hơn đại bàng giương cánh ah! Chu Tráng Tráng oán thầm.
Trải qua so sánh đối lập này, Chu Tráng Tráng lại một lần phát hiện chỗ Hải
Nhĩ thật là tốt. Kết quả là, không có việc gì nàng liền chạy đến phòng thí nghiệm, mỗi ngày mang theo đồ ăn cho Hải Nhĩ.
Nhìn thấy bộ dạng Hải Nhĩ cúi đầu ăn một cách ngoan ngoãn, Chu Tráng Tráng rất muốn sờ sờ đầu hắn —— đứa nhỏ này rất giống Tiểu Bác Mỹ nhà mình trước kia, nuôi mới một nửa kết quả bị con chó hoang câu dẫn rồi trốn nhà bỏ đi.(Tiểu Bác Mỹ, tưởng ai, thì ra là cún con ah, dám coi anh là cún kìa)
Đương nhiên, Hải Nhĩ cũng không biết mình ở trong lòng Chu Tráng Tráng chỉ là con chó nhỏ, cho nên phá lệ đối với Chu Tráng Tráng không muốn xa rời, vừa từ cửa sổ phòng thí nghiệm nhìn thấy Chu Tráng Tráng cùng thức ăn trong tay nàng, xúc động liền dâng lên. Ở trong mắt Chu Tráng Tráng, cử chỉ này chính là thời điểm Tiểu Bác Mỹ năm đó đang nhìn thấy mình về nhà không ngừng ngúng nguẩy cái đuôi, dùng câu nói của Quỳnh Dao chính là —— đáng yêu đến nổi khiến nàng cảm thấy đau lòng.
Tình cảm hai người cứ theo trữ lượng ăn mà dần gia tăng, rốt cục có một ngày, Đại Kiều phát hiện điều không thích hợp: “Chu Tráng Tráng, cậu cùng Hải Nhĩ kia thật sự làm điều đó rồi?”
“Xin chú ý dùng từ văn minh.” Chu Tráng Tráng kháng nghị: “Thu hồi cái từ ‘làm’ kia của cậu đi.”
“Hỏi lần nữa, cậu cùng Hải Nhĩ kia thật sự làm rồi sao?”
“Mình cũng lặp lại lần nữa, xin sử dụng từ văn minh chút!”
“Aiya, mình là hỏi cậu cùng Hải Nhĩ kia thật sự thành bạn trai bạn gái rồi sao?”
“Không nên nói bậy, mình đến nay còn độc thân, vả lại quyết định lấy thặng nữ làm phương hướng phát triển.”
“Thôi đi, ngày hôm qua mình đi ngang qua phòng thí nghiệm, thấy một mình cậu đang ngây người, vẻ mặt mê gái nhìn Hải Nhĩ đang quan sát ống nghiệm, ám muội như vậy còn nói không có gì?”
Lời này thật sự cũng không nói sai, hôm qua Chu Tráng Tráng đúng là cái vẻ mặt mê gái nhìn Hải Nhĩ —— một thân áo blouse trắng mềm mại, da thịt trắng mỏng manh, khuôn mặt nghiêng hàon mỹ, lông mi dài cong vút, ngón tay thon dai, thần thái chuyên tâm —— trong khoảng yên lặng đó quả thật lòng xuân của Chu Tráng Tráng cũng nhộn nhạo hồi lâu.
“Mình nói, cậu thực thích Hải Nhĩ sao?” Đại Kiều đã hỏi tới trọng điểm.
“Mình cảm thấy, anh ấy … người này làm cho người ta đau lòng, đặc biệt khi anh ấy ăn thức ăn mình mua mang tới, nhìn vào mắt mình giống như là nhìn thấy đức mẹ Maria, hơn nữa cũng không cãi nhau với mình, rất nghe lời, kêu anh ấy làm cái gì thì anh ấy sẽ làm cái đó, rất dễ đi vào lòng người.” Chu Tráng Tráng nhớ lại.
“Xong rồi, một cô gái bắt đầu đau lòng vì một tên con trai, tuyệt đối là có ý tứ với hắn.” Đại Kiều thở dài: “Chu Tráng Tráng a Chu Tráng Tráng,
Thường Hoằng tốt như vậy cậu không cần, lại chọn tên kỳ lạ này, không biết cậu nghĩ như thế nào nữa.”
Nghe xong lời nói Đại Kiều, Chu Tráng Tráng nhất thời giật mình —— chẳng lẽ nàng thực sự thích Hải Nhĩ sao?
Việc này khả đại khả tiểu, Chu Tráng Tráng đem hai chữ “ăn no” hiển nhiên trở thành mục tiêu theo đuổi lớn nhất đời mình, cho nên đối chuyện luyến ái này một chút hứng thú cũng không có — tục ngữ nói, no ấm rồi mới nghĩ đến dâm dục ^_^ thôi, Chu Tráng Tráng mỗi ngày đều vì no bụng mà phấn đấu, tinh lực để quan tâm đến chuyện kia tự nhiên phân tán đi ít nhiều, cho nên nàng nửa đời trước chưa có phát sinh qua sự tình này.
Mà trong lúc đó chuyện tình cùng Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng cho rằng kia chính là do chính mình ăn quá nhiều thịt bò, thịt heo, dê, gà, vịt tạo thành sát nghiệt nên gặp báo ứng (oh my god, anh Hoằng mà biết TT nghĩ mình là báo ứng của TT thì chắc ộc máu quá), không thể nhập chung hai loại phạm trù cảm tình này được.
Như vậy tính ra, trừ bỏ kính nhỏ năm đó cùng mình ước định gặp mặt bên cạnh thùng rác thứ ba nhưng lại thất hẹn, người con trai mà Chu Tráng Tráng cảm thấy hứng thú cũng chỉ còn lại Hải Nhĩ.
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong mộng Chu Tráng Tráng không mơ thấy mì ăn liền, chân gà nướng, thịt kho tàu, mà là mơ thấy Hải Nhĩ ngồi chồm hổm bên chân mình, giống như những lúc lúc Tiểu Bác Mỹ phe phẩy đuôi ngồi bên.
Sau khi tỉnh lại, Chu Tráng Tráng ở trong căn tin gặm 3 cái bánh rán, ợ no một cái, quyết định đi tìm Hải Nhĩ thổ lộ .
Chính là nàng quên mất hôm nay lại là cuối tuần.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
107 chương
110 chương
114 chương
243 chương
516 chương