Dung Hoa ngồi bên hồ nước, lẳng lặng ngắm nhìn vùng ngoại ô hoang vu, trời đã vào thu rồi. Hôm nay nàng đưa cô ruột về quê, vì trong cung cũng chỉ còn địa vị của Kim Thiên Hoàng thái hậu Mai thị mà thôi. Hồ nước này, năm đó Trí Cao đã đưa nàng đến, cái đêm mà Bệ hạ đã nổi cơn cuồng phong, giam biệt nàng ba năm trời. Nàng bất giác thở dài, ôm người che chắn cái rét ùa về Thăng Long. Từ ngày hay tin đại binh của Nùng Trí Cao bại dưới tay người Tống, rồi cả y cũng bạc phước mà chôn thây xa quê hương, nàng không khỏi đau lòng. Trí Cao chạy sang Đại Lý, người nước  ngại gây hấn với nhà Tống đã bắt Nùng Trí Cao chém chết, mang đầu đem nộp nhà Tống. Cẩm Tú đi lại bên cạnh, hạ giọng. -Hồi hoàng hậu, người chúng ta lệnh về Thảng Do làm lễ bái cúng cho Nùng thủ lĩnh đã hoàn thành xong việc rồi. Nàng gật gù, lòng nặng nề. -Họ bỏ mạng nơi đất khách, quả thật khiến người ta xót xa. Dung Hoa để lại Cẩm Tú, một mình đi về phía một tiểu đình bên cạnh hồ nước. Trí Cao đã từng ở đây nói muốn đưa nàng về Thảng Do, muốn nàng làm hoàng hậu. Giờ đây người đã không còn. Thật ra trong lòng nàng vẫn luôn đau đáu nghĩ về chuyện của Trí Cao, về tấm lòng y dành cho nàng. Năm đó gặp gỡ, Trí Cao chỉ là một chàng thanh niên đang oằn mình gánh vác gia tộc, nói yêu nàng khi nàng đã yêu Ngô Tuấn quá nhiều. Nàng bỏ ngoài tai tình cảm của y, nghĩ rằng, y sẽ còn lớn lên, sẽ quên mất nàng. Nhưng mà nàng đã không ngờ được tình yêu của người phong kiến sâu đậm đến nhường nào. -Cầm.. Bất chợt, tiếng gọi thều thào làm Dung Hoa thảng thốt đưa mắt tìm. Nàng chạy xuống vòng phía sau tiểu đình, đã thấy một nam nhân mặc quân phục, nằm thoi thóp tựa vào tường. -Trí Cao! Nàng sà xuống chỗ y, cố đỡ lấy cả thân hình đang đổ rạp. Ẩn sau lớp quân phục là những vết máu còn chưa khô. Nhưng dường như cơ thể y đã không còn sức sống, từng hơi tàn báo hiệu một đời sắp qua. Đời y chinh chiến sa trường, đến nay lại trở về được đất Nam. Y cười, ánh mắt lấp lánh vô vàn. -Cuối cùng ta đã đợi được nàng đến. Không biết y đã đợi nàng bao lâu, chỉ biết nàng đến, cả trái tim y như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài chôn chặt. Dung Hoa đau lòng. Nàng lắc đầu nhìn sắc mặt tím tái kia, gương mặt sạm đi, đôi môi khô nứt nẻ, nhưng riêng có đôi mắt của chàng thiếu niên mười sáu tuổi năm đó, tràn đầy khát khao giải phóng dân tộc, mãi mãi sáng bừng. -Lần này...ta không thể đưa nàng đi nữa rồi. Nàng cắn răng cố kìm lòng không rơi lệ, gật đầu trấn an y. -Không sao cả. Chúng ta ở đây một chốc, rất nhanh anh sẽ khoẻ lại. Y mỉm cười, thở một hơi thở dài ngắt quãng. Trí Cao ngả người nhìn thái dương. -Ta bị người Đại Lý đánh úp, trọng thương. Một trung thần đã giả làm ta...Đến cuối cùng ta vẫn liên luỵ kẻ khác... Dung Hoa gật đầu, nàng dường như đã mơ màng thấy trước được cuộc gặp này đâu đó trong quá khứ, trong một lần chạm phải y. -Ta luôn muốn người Tráng được tự do, tự chủ, không phải phụ thuộc vào ai. Nhưng dường như chính ta đã đẩy dân tộc ta vào đường cùng. Chính vì khát khao của bản thân ta, mà hại cả một dân tộc diệt vong. Mai đây, ai dám nhận mình...là người Tráng nữa. Dung Hoa lặng đi, muốn nói rằng y đừng lo, rằng y vẫn sẽ được hậu thế ghi nhớ, rằng y là một người Tráng xuất chúng trong lịch sử dân tộc y. -Ta thua rồi... Phải, đại binh của y đã thua rồi, thua tan tác. Lần đầu Dung Hoa cảm nhận được tâm thế của một kẻ bại trận. -Ta đã không thể chứng minh cho nàng thấy rằng nàng đã sai. Rằng ta có thể sánh ngang với cả Lý Nhật Tôn kia. -Trí Cao, anh đã làm rung chuyển đất Tống. Điều mà biết bao đời Đai Cồ Việt đã không thể làm được. Dẫu cho mai này Ngô Tuấn cũng làm được. Nhưng ít ra lúc này, nàng có thể an ủi y, đưa y một đoạn đường sau cuối vốn dĩ đã quá cô độc. Y cười, ánh mắt như có sao băng. -Cảm tạ nàng. Nói rồi, y rút trong vạt áo ra chiếc trâm mã não năm đó y lấy trên tóc nàng để làm tin. -Dường như cả cuộc đời của ta, nữ nhân tin ta, chỉ có nàng. Trâm mã não càng lâu càng sáng bóng, giống như tình cảm của y dành cho nàng năm mười sáu tuổi, mỗi giờ phút trôi qua lại càng da diết hơn. Y cả đời chưa từng được nàng để mắt đến, chưa từng là một lựa chọn, là một chỗ dựa của nàng. Có lẽ điều mà y tìm kiếm, một bản thân mạnh mẽ hơn để chứng tỏ cho nàng, lại là thứ giết chết tất cả mọi thứ của y. Đến lúc này, khi đã yêu nàng ngót nghét mười lăm năm, y mới nhận ra mình đã vô cùng ấu trĩ. Nhưng giả như y có nhận ra mình ấu trĩ sớm hơn, y cũng không thể ngăn trận chiến mà y gây ra đã ngấm quá sâu vào đất Tống. -Mười năm qua, số mệnh...có đối đãi tốt với nàng không? Dung Hoa mỉm cười hiền, nàng gật đầu. -Tốt lắm, tôi sống rất bình bình yên yên, chẳng có hậu cung tranh đấu, chẳng có mất mát đau thương. Nàng đã không kể y nghe, ba năm giam cầm trong biệt cung, ngày ngày nàng ngồi bên hiên ngắm hoa mạt ly, nhìn cuộc đời trôi qua vô ích. -Vậy thì tốt quá, ta đã luôn mong nàng có thể thay ta sống cuộc sống như vậy. Nàng gật gù, muốn y yên tâm. Y làm sao hiểu được những gì nàng đã phải trải qua. Nàng cũng làm sao kể cho y nghe được. -Nàng, đã là Hoàng hậu rồi. -Phải, đã là Hoàng hậu rồi, cuộc sống cũng nhờ đó mà dễ dàng hơn. -Thật tốt quá... Nùng Trí Cao ngẩng mặt nhìn trời xanh đến lạ, như lời đưa tiễn sau cuối của Đại Cồ Việt mà y từng ghét bỏ. -Lý Nhật Tôn từng nói với ta. Để ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, nhất định phải trải qua cảm giác cô độc. Dẫu có thắng hay là thua, ngươi vẫn sẽ cô độc như vậy. Đến tận lúc này, ta mới biết là hắn nói đúng. Phải, đến lúc này. Cả gia tộc của y đều bị xoá xổ. Sau này sẽ không còn bất kì ai sót lại của gia đình Nùng thủ lĩnh nữa. Con đường y đi đã quá cô độc rồi... -Đừng lo, có tôi ở đây còn gì. Y cười, nhìn nàng mà mắt ngấn lệ. -Đa tạ nàng, Cầm. Nếu có kiếp sau... Dung Hoa cũng cười, cố giữ y khỏi mê man. -Nếu có kiếp sau, ta sẽ lại tìm thấy nàng. Nàng nhất định, không được bỏ rơi ta lần nữa. Dung Hoa nhìn đôi mắt cương trực kia đã sắp tắt ngấm. Trí Cao còn quá trẻ, y chỉ mới ba mươi tuổi...Bàn tay y cầm chiếc trâm, tìm nắm lấy bàn tay nàng. Lúc này, Dung Hoa không còn thể đọc được tương lai của y. Trống rỗng. Chỉ duy nhất phảng phất một câu nói. "Cầm, ta đưa nàng đi." Trí Cao, lần này, để tôi đưa anh đi. Từ đây họ Nùng tận diệt. _______________ Ngô Tuấn đã đứng bên cạnh nàng rất lâu, rất lâu, giúp nàng chôn cất cho kẻ một thời phản loại. Y vô tình đi ngang qua, bắt gặp Cẩm Tú dáo dác đi tìm Chính cung hoàng hậu. Đến khi gió rét quật ngã nàng, nàng mới chịu vào trong cỗ xe. Y cưỡi ngựa bên ngoài, mặc quan phục oai phong. Lời Nhật Tôn nhờ nàng, nàng đã làm được rồi. Ngô Tuấn giờ đã là Kiểm hiệu Thái bảo, vô tình, lãnh khốc. -Đừng đau buồn. Hắn đã làm được điều mà chưa có người nước Nam nào làm được. Nàng ngồi trong cỗ xe, lẳng lặng thở dài. -Nếu sau này có loạn, đại nhân cũng hãy tiến về Ung Châu kia. Đó là điểm yếu của đất Tống. Y nhìn vào chiếc màn đang bay phất phơ, lộ ra gương mặt nàng xanh xao. -Được. Y biết nàng thấy được nhiều thứ, những điều nàng nói chưa bao giờ thừa. Nhưng nàng không vì mình mà sống một lần, cứ vì thiên hạ này mà lo lắng khôn nguôi. -Đến bao giờ, Hoàng hậu mới có thể sống hạnh phúc? Ngô Tuấn nghe thấy nụ cười lạnh căm của nàng. -Chừng nào, ta dọn được đường đi thật dễ dàng cho vị vua tiếp theo. Y lắc đầu. Vẫn là nàng cố chấp vì giang sơn này mà hi sinh. -Nếu môt ngày nào đó, thiên hạ đã định sẵn cho vị vua tiếp theo rồi, hoàng hậu sẽ làm gì? Trong cỗ xe ngựa đã im lặng rất lâu, không có câu trả lời. Dung Hoa rơi nước mắt, nàng lau vội đi. Nếu đến lúc đó, e là... -Không làm gì cả, chỉ cần ngồi một góc hoàng cung, nhìn đại nhân tung hoành ngang dọc, bảo vệ giang sơn này, nhìn Tân đế đăng cơ, nối liền triều đại oanh liệt. Y cười lạnh như gió, đến lúc này nàng vẫn muốn nhắc lại rằng, y phải dành cả đời này phụng mệnh thiên tử, đi theo chân mệnh của mình. -Người đến lúc đó, sẽ không cô độc chứ? Cách nhau một bức màn, nhưng sao cảm giác của cả hai như đối phương đang nhìn thấu mình. Dung Hoa chỉ buông một tiếng cười nhàn nhạt, như không gian bao quanh cỗ xe lúc này. -Có cô độc cách mấy cũng không nên là nỗi bận tâm của đại nhân. Vó ngựa Ngô Tuấn chậm dần, y lặng nhìn theo cỗ xe dát vàng của Chính cung như bị con đường thẳng tắp kéo về cổng thành, như số mệnh kéo nàng đi khỏi y. Nàng đã không còn là Dung Hoa ngày ấy hết lòng yêu y, nàng giờ đây chỉ còn yêu Đại Việt này. Đến lượt y cười khan, vì cớ gì y phải cố tìm cách ở bên nàng, thăm dò nàng. Chẳng phải đoạn tình cảm này đã nên cắt đứt từ hơn mười năm trước sao? Thì ra, đến cuối cùng ngần ấy năm bên nhau, đã phải thực sự chìm vào dĩ vãng mà y không thể nào thoát ra. * Cẩm Tú thúc xe ngựa, ngoảnh lại phía sau thấy Ngô Tuấn đã giữ khoảng cách rồi. Nàng thở dài, nói vọng vào trong xe. -Chị sao lại tự làm đau mình như thế.. Bên trong, nàng tựa vào thành xe, mệt mỏi vô định. -Chị biết có một bài thơ như thế này: Tôi thả con thuyền giấy con thuyền giấy trôi. Tôi thả một bông hoa bông hoa trôi. Tôi thả một chiếc lá chiếc lá trôi. Tôi giữ chặt em em vẫn trôi... Phải, chỉ có trôi đi, mới khiến y vùng mình thoát khỏi kềm kẹp của chính mình, mới khiến y trở thành Lý Thường Kiệt đó. Chính nàng phải giết chết đi Ngô Tuấn, để Đại Việt có một giang sơn vững bền.