Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại
Chương 15
Nhật Tôn ngồi xuống bên thư án, lặng đi nhìn Hiền Hầu nội quan đang tiến vào.
-Thái tử...Thường Kiệt đại nhân...
Khỏi cần Hiền Hầu nói y cũng biết, Thường Kiệt đã thoái hôn mà chạy đi tìm nàng. Y siết chặt bàn tay, rồi lại đưa tay ôm trán mà thở dài.
-Chuyện điều tra tới đâu?
-Hồi Thái tử, bọn người đó, nghe đâu đã đưa Thái tử phi đi về phía bắc, chăm sóc rất kĩ lưỡng, giống như là đem cống nạp chứ không phải có ý định xấu.
Nghe đến đây, mắt y hơi nheo lại.
-Đi điều tra từ phía nhà họ Dương, xem có bất kì thư từ liên lạc hay thoả thuận gì với người Tống hay không?
-Thần tuân chỉ.
-Khoan đã.
Hiền Hầu nội quan vội đứng lại.
-Khi nàng xuống dọc đường, người dân có thấy nàng vẫn ổn không?
Đôi mắt y hơi dao động. Chết tiệt, y lại hỏi han quan tâm về nàng.
-Bẩm, người ta nói Thái tử phi mặt mày xanh xao, chắc là do đi liên tục không ngừng nghỉ...
Cận vệ từ ngoài hớt hải chạy vào, chấp tay tâu.
-Hồi Thái tử, bọn người bắt cóc Thái tử phi bị phát hiện đã bị ám sát dọc đường. Tất thảy mười mấy tên, vẫn chưa tìm thấy tung tích của Thái tử phi.
Nhật Tôn siết chặt bàn tay, cố dập ngọn lửa trong lòng.
-Là ở đâu?
-Phủ Phú Lương thưa Thái tử.
-Ta đi đến đó.
-Ngàn vạn lần không được thưa Thái tử!
Hiền Hầu nội quan vội cúi đầu can ngăn.
-Ngày mai bệ hạ vi hành, ngự núi Kha Lai, giao lại chính sự cho người trông coi, người không thể đi đâu thưa Thái tử...
Cận vệ thấy chí phải, cũng đều can ngăn.
-Hồi bẩm, chuyện này hung thủ cũng chưa tìm ra manh mối, tung tích của Thái tử phi vẫn còn chưa phát hiện, người đến đó cũng không ích gì. Cứ giao cho thuộc hạ là được rồi.
Nhật Tôn day day thái dương. Y thở dài.
-Chuyện này làm càng yên lặng càng tốt, danh nghĩa nàng vẫn đang bị nhốt trong điện tự sám hối, sẽ không có ai phát hiện đâu.
Thái tử nhìn hai người thân cận rời đi, lúc này mới ngả ra thành ghế mà nhìn lên trần. Nàng bị bắt cóc, bị mất tích giữa loạn lạc này. Giả như y có là một trượng phu vô tâm cũng không thể làm ngơ, huống hồ y không hề vô tâm. Dần già y càng đoán ra kẻ gây ra một chuỗi biến cố này, nhưng vẫn chưa dám kết luận, nếu thật là vậy, ván cờ này của y sẽ bắt đầu hướng đi khác.
_______________________
Dung Hoa đã được y tìm cho một bộ y phục mới, nhìn dân dã hơn nhưng vẫn không thể nào che đi dung mạo bất phàm của một tiểu thư kinh kì. Nàng nhìn chủ quán bê ra hai đĩa thức ăn nóng.
-Tiểu thư đây thật xinh đẹp quá.
Dung Hoa gật đầu cám ơn bà lão, không quên cười nhẹ tênh. Trí Cao đằng hắng rồi lấy đũa gắp đồ ăn cho nàng.
-Ăn mau đi, còn lại lên đường.
-Thật ra anh định đưa tôi đi đâu vậy?
-Về nhà.
-Về nhà anh làm gì...
Dung Hoa thở dài. Trí Cao lại gắp thêm rau bỏ vào bát nàng.
-Ta sắp làm chuyện đại sự, muốn để cô bên cạnh để động viên ta, được chứ?
Dung Hoa biết thừa y biết mình là kẻ sắp làm chuyện lớn, nhưng ở thời điểm này có thể bị coi là phản tặc dấy quân làm loạn, không thể đưa nàng về kinh thành, cũng không thể để nàng đem bí mật về y về kinh thành, cũng như, không thể giết nàng.
Thật ra Trí Cao nom còn rất trẻ, nàng chưa hỏi tuổi y bao giờ. Nhưng y luôn cố tỏ ra mình chững chạc, mình có thể gánh vác mọi thứ. Khiến nàng thấy y đôi lúc thật quá đáng thương.
-Ăn nhanh lên, còn vào rừng.
Nàng biết y không muốn ra phố, nhưng nàng thật sự muốn để lại tung tích cho người đi tìm nàng. Hôm qua vô tình chạm vào Trí Cao, nàng đã thấy được tương lai gần lắm, y sẽ đối mặt với Ngô Tuấn. Chứng tỏ Ngô Tuấn đã lên đường đi tìm nàng rồi...
-Anh ở đây nhé, tôi đi trả tiền.
-Cô làm gì có tiền?
-Lúc nãy tôi có bán một kẹp vàng, đổi được kha khá.
Trí Cao không nghi ngờ gì, để nàng đi.
Chợ phiên tập nập những người, Dung Hoa đón lấy cây kẹo Trí Cao mới mua về.
-Là kẹo ư?
-Ừ.
Thấy mặt y lạnh tanh, Dung Hoa lắc đầu. Lần đầu nàng gặp một thanh niên cứng đầu đến như thế. Muốn tốt với người ta mà cứ phải trưng ra vẻ mặt muốn giết người.
-Cầm lấy cái này.
Dung Hoa mở chiếc khăn bọc, thấy một chiếc trâm mã não mộc mạc nhưng lại vô cùng sang trọng. Nàng tròn mắt nhìn Trí Cao. Y vẫn ngông nghênh đi giữa phố, mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ không quan tâm. Đây đã là chiếc trâm thứ hai nàng được tặng từ khi lạc về cổ đại này.
-Cảm ơn anh.
-Cô đi chơi đủ chưa, ở ngoài đây thật ồn ào.
-Không được, anh phải chú ý quan sát chứ?
Trí Cao để tâm lời nàng, quay sang.
-Quan sát điều gì?
-Anh nghĩ chỉ cần dấy quân tạo ra một đất nước là xong, không cần cai trị và duy trì một thể chế à? Anh cần phải học hỏi cách nhà Lý gây dựng thể chế kinh tế để lo cho cuộc sống của người dân. Như ở đây, chợ phiên họp mấy tuần một lần để thúc đẩy thương mại, xã hội.
Những điều Dung Hoa nói, Trí Cao nửa hiểu nửa không. Nhưng y vô tình bị cuốn hút bởi lối suy nghĩ vô cùng chững chạc của nàng. Nếu có thể có nàng ở bên để điều hành đất nước của y, há phải sẽ còn tiến nhanh hơn chăng?
-Này!
Bất chợt, một lũ người từ đâu đi đến, ăn mặc chắc hẳn là dân địa phương, bu đến đông nghẹt đứng chắn trước hai người. Trí Cao hơi nheo mắt, tay giữ chặt lấy nàng.
-Các người muốn gì?
Một tên cao to trong số đó khịt khịt chiếc mũi đỏ, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Sáng sớm như thế này đã uống rượu, chắc chắn là những kẻ vô công rỗi nghề luôn đi hiếp đáp kẻ khác.
-Ngươi tìm đâu ra cô em ngon thế? Có muốn trao đổi một chút không?
Dung Hoa hơi mím môi, nàng hơi mất bình tĩnh. Bọn chúng đông như vậy, lỡ như làm điều gì ảnh hưởng đến vị Trí Cao hùng mạnh mai đây làm rung chuyển đất Tống..
-Tránh ra!
Y nắm tay nàng kéo đi. Hắn đứng ra chặn trước mặt Trí Cao, y hất tung tay hắn ra.
-Lùi ra phía sau!
Dung Hoa lùi lại mấy bước. Thấy y bắt đầu động thủ với cả đám người đó. Nàng nhìn quanh, khu này đã là đường đi về rừng, vắng vẻ biết bao. Nàng vùng chạy, chạy vào phố rồi sẽ có người giúp y.
-Bắt nó lại!
Trí Cao nghiến răng nhìn chúng đuổi theo nàng, bọn người đang giữ chặt y vẫn nhất quyết không buông tha, ỷ mạnh hiếp yếu. Y gồng người đá văng hai tên giữ chân mình, vật mạnh tên đang giữ đầu mình, lại nhận được cú đấm như trời giáng.
Dung Hoa nhấc váy chạy, nàng xô đổ đồ đạc dọc đường, kinh hãi nhìn ba tên đang đuổi theo nàng.
-Cứu với!
Đường lớn kia rồi. Nàng cắm đầu chạy ra, vừa đến khúc cua, một con ngựa từ bên tả đang điên cuồng lao đến, thấy có người, nam nhân ngồi trên ngựa giật mạnh dây cương, nó hí lên vang trời. Dung Hoa khiếp đảm ngã xuống đất, hai bàn tay nàng bật máu đau rát. Ba tên nam nhân kia lao đến, một tên siết lấy tay nàng giật mạnh, vết thương cũ khiến nàng đau nhói, nàng ngã xuống lại bị bọn chúng kéo mạnh lên.
-Tiểu thư, nghe lời bọn ta có phải sẽ không bị thương không?
Còn chưa kịp chạm bàn tay của hắn lên mặt nàng, từ phía sau, một nam nhân tung cước đá hắn nằm vật ra đất. Hai tên kia xông lên, lại bị y một tay vật ngược lại ngã nhào. Bọn chúng hớt hải nhận ra người trước mặt vội kéo nhau chạy biến.
Lúc này Dung Hoa mới nhìn người nam nhân kia, mặc y phục của quan quân, đeo gươm bên thắt lưng, chắc hẳn là binh sĩ đi tuần.
-Tiểu thư không sao chứ?
Nàng vội ngồi dậy.
-Đằng kia có người muốn bắt nạt kẻ khác, anh có thể đi giúp anh ấy được không?
Cả hai chạy đến, đã thấy Trí Cao ôm ngực ngồi trên tảng đá. Dung Hoa vội chạy lại.
-Này anh không sao chứ?
-Lúc nãy đang đánh, bỗng nhiên có kẻ đến loan tin gì mà, tên quan binh ấy đến rồi, thế là cả bọn chạy biến.
Lúc này Dung Hoa mới nhìn sang quan binh kia, thấy vậy, Trí Cao mới trưng bộ mặt đầy máu mé của mình nhìn sang, y hơi khiếp đảm. Nếu dây vào quan binh thì sẽ rất phiền phức.
Y đi lại, nhìn nàng rồi lại nhìn Trí Cao.
-Hai người không sao chứ?
-Không sao rồi, đa tạ anh đã cứu giúp.
Dung Hoa đứng ra trước Trí Cao, nàng hiểu y lo sợ điều gì.
-Hai người từ đâu đến.
-À, chúng tôi là thương nhân từ kinh thành, đến đây thì bị bọn chúng cướp. Đây là em trai họ của tôi.
Nghe nàng gọi mình là em trai, Trí Cao tức giận nhìn lên nàng nhưng rồi vẫn cắm mặt trầm ngâm.
-Khu vực này gần sát rừng, vẫn thường có lâm tặc hoành hành cướp người đi rừng, hai người nên cẩn thận một chút, tốt nhất nên đi lại ở nơi đông người qua.
-Cảm ơn anh.
Nàng cười, cố giả vờ dìu Trí Cao dậy.
-Vậy chúng tôi đi trước, cảm ơn anh.
Nàng quay lưng lôi Trí Cao đi, nam nhân kia vội gọi lại.
-Khoan đã!
Dung Hoa hơi liếc nhìn Trí Cao, nàng quay lại cười khẽ.
-Còn có chuyện gì sao?
-Ta trông thấy cô rất quen mặt, có phải cô sống ở Thăng Long không?
Chẳng lẽ y đã từng trông thấy Thái tử phi? Không đúng, quan binh ở một nơi xa xôi thế này sao lại từng dược diện kiến Thái tử phi? Nàng chỉ mới có một lần được xuất hiện trước toàn thể bá quan văn võ ở lễ sắc phong.
-Vậy ư?
Trí Cao hơi dè chừng, nếu có kẻ manh tâm cướp nàng đi, y sẽ không để yên.
-Tôi quả thực từng sống ở Thăng Long. Chắc là do nữ nhân Thăng Long có nét trang điểm nhìn giống nhau thôi.
Cô cười khì, nam nhân kia cũng ngại ngùng chào rồi đi mất.
-Cô hay cười với nam nhân nhỉ?
Ý tên này là gì đây, nàng quay sang trừng mắt với hắn.
-Bây giờ về lại rừng được chưa?
-Công nhận, nếu không có anh khi nãy, anh chết chắc rồi.
-Cô không tin ta?
Trí Cao đi lên trước mặt Dung Hoa, y bực tức. Dung Hoa bước tới, y cũng đi lùi cố thuyết phục nàng rằng mình vô cùng giỏi võ.
-Cô còn không nhớ đêm đó ai cứu cô trong rừng à?
-Lúc ấy có con sói của anh thôi. Giờ không có nó ở đây anh đâu có làm gì được!
-Ông sói là động vật hoang dã, ông ấy vẫn đi theo ta!
Nàng lắc đầu cười.
-Gần về đến nhà của anh chưa? Chúng ta đã đi thế này cả hai tháng này rồi.
Họ cứ xuôi bè con sông trong lòng rừng mà đi cũng đã hai tháng trời.
-Qua khỏi cánh rừng này nữa là đến.
Thật ra đến bây giờ nàng vẫn chưa xác định được nhà của y ở đâu. Chỉ biết cả hai đã cưỡi ngựa đi qua hết con đèo này đến vượt con sông khác, y cũng đã tìm đâu ra thêm một con ngựa để nó đỡ mệt mỏi. Nhìn thanh niên này quả thật còn trẻ, nhưng ánh mắt, ý chí và tư tưởng lại không hề non nớt. Y mang theo nhiều hoài bão, hệt như Nhật Tôn vậy.
Nhắc đến Nhật Tôn, nàng không khỏi chạnh lòng. Dẫu sao nàng vẫn là vợ y. Y có không hay biết hay cố tình làm như không hay biết...
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
3 chương
37 chương
29 chương
18 chương