-Người về rồi. Cẩm Tú lo lắng chạy ra nắm lấy tay nàng. -Sao người về muộn quá, Hồng Linh tiểu thư đã được.. Nàng đưa tay, tỏ ý không cần nói. Những chuyện như vậy, sau này nàng không muốn nghe đến nữa. Về lại biệt cung của mình, nàng lại trở ra khoảnh sân nhỏ với cây lê cổ thụ. Trông ra thấy từ lúc nào, Nhật Tôn đã ngồi ở trên nhánh cây to lớn ấy, nơi nàng vẫn hay ngồi. -Đến giờ ta mới hiểu, vì sao nàng thích trèo lên đây. Tiếng thở dài kín đáo của nàng lọt vào lòng Thái tử. Y giật mình nhận ra, từng cảm xúc của nàng vẫn luôn được y để tâm. Đôi môi của Thái tử cong lên, có nhiều chua xót. -Vì ngồi từ chỗ này, nàng có thể nhìn ra nơi các quan võ bãi triều đi qua, có đúng không? Nàng nhìn lên Nhật Tôn, ánh mắt y se sắt. Phía sau Thái tử, hoa lê rụng trắng, nhìn từ góc độ này có thể làm xao xuyến biết bao trái tim thiếu nữ, nhưng chắc là nàng không có tư cách đó.  -Chỉ vài khắc hắn lướt qua như thế, nàng lại để trong lòng? -Người nghĩ nhiều rồi. Y cũng ước là do mình đã nghĩ nhiều. Cho đến khi y thấy Ngô Tuấn dừng lại, nhìn lên tán cây này. Thật ra, từ khoảng cách trùng trùng xa xôi đó chẳng có thể nhận ra biểu cảm đối phương đang có là gì. Thì ra, giữa hai người họ chỉ cần nhìn thấy nhau là có thể khoả lấp nỗi nhớ. Nhật Tôn chấn chỉnh lại tinh thần, y nhảy xuống, đáp đất nhẹ như không rồi đi về phía chính thê của mình. Nữ nhân dung mạo như hoa này, là nữ tử đẹp nhất kinh thành, đẹp nhất cấm cung, đẹp nhất thế gian, là nữ nhân của Thái tử y. Nhưng y chưa từng có thể nắm bắt được tâm tư của nàng. -Thái tử phi có tôn nghiêm của Thái tử phi, nàng như vậy, sau này làm sao ta giao cho nàng trọng trách trị vì lục cung? -Trị vì lục cung? Nàng cười. Nhưng lại nhớ đến lời Ngô Tuấn bắt nàng hứa, không được chỉ trích tục đa hậu đã truyền qua mấy đời. -Nếu người thấy Hồng Linh xứng đáng hơn thần thiếp thì có thể giao cho em ấy. Dung Hoa toan bỏ đi, Nhật Tôn đã nắm lấy cánh tay nàng giữ chặt lại, y kề rất gần nàng, đôi chân mày tuyệt mĩ hằn lên giận dữ. -Vậy Thường Kiệt có gì xứng đáng hơn ta? Nàng thật sự không hiểu. Nàng không biết Dung Hoa trước đây và Nhật Tôn đã từng quen biết hay chưa. Nàng và y thành thân còn chưa quá lâu để y phải cố chấp áp đặt tình cảm của y lên nàng như vậy. -Vậy người có yêu thần thiếp không? Nhật Tôn sững sờ. Làm gì có chuyện Thái tử yêu ai thích ai, lại bộc lộ rõ ràng ra như thế. Ít nhất cũng phải qua thi ca, tầng tầng lớp lớp ý nghĩa. Nữ nhân này, lại khiến cuộc sống y rối loạn, khiến y phát điên. -Nếu không trả lời được câu này, thì người đã không bằng đại nhân ấy rồi. -Nàng có biết, Thái tử phi mà tâm gieo vọng tưởng về nam nhân khác, cả nàng và người đó sẽ bị gì không? Đến lượt Dung Hoa trầm ngâm. Nàng muốn nói rõ ràng với y, muốn biết vì sao y lại hành động như vậy. Muốn biết tất cả. -Người không yêu thần thiếp. Người chỉ là xưa nay tất cả mọi thứ thuộc về mình đều không dám rơi vào tay người khác. Thần thiếp cũng như một món đồ với người, ngay cả khi người không cần, người vẫn muốn thần thiếp mãi mãi thuộc về một mình người mà thôi. -Hỗn xược! Nàng cười lạnh, nhìn Nhật Tôn muôn phần giận dữ. Phải, có cách nào khiến y mãi mãi không còn nhìn thấy nàng có được không? Mãi mãi. Nhật Tôn thật sự không thể hiểu nổi. Xưa nay nữ nhân đều muốn sà vào lòng bậc đế vương, chỉ có nữ nhân nhỏ bé trước mặt y lại luôn đẩy y đi. Chẳng lẽ nàng nói đúng, rằng cảm giác y đang có chỉ là chiếm hữu thôi? -Nàng không muốn có được sủng ái, vinh hoa phú quý hay sao? Hay nàng cho rằng nếu bây giờ là Thái tử phi, sau này nhất định sẽ có được vị trí độc tôn hoàng hậu? Y nghĩ nàng là kẻ ham vinh hoa phú quý đến thế sao? Dung Hoa thật sự muốn một lời nói rõ với Nhật Tôn, nhưng lại sợ y không tin, sợ y nghĩ mình hoá điên. Ở thời cuộc này, nàng có thể làm gì đây? -Hoàng hậu cũng được, Chính cung cũng được, người sau này sẽ gặp người mình yêu, sẽ cùng người đó sinh con đẻ cái. Thần thiếp và người không có mối lương duyên ấy đâu. Nhật Tôn sững sờ. Nàng là ai mà cho mình cái quyền sắp đặt ai sẽ là người cùng y đi hết một đời. Nhìn vào đôi mắt phiền muộn của nàng, y cảm tưởng như mình chính là kẻ phiền phức luôn ép buộc nàng phải ở bên mình. Vì sao? Bây giờ Dương Hồng Linh đã nhập cung, chính là lúc y thực hiện kế hoạch chia rẽ nội bộ nhà họ Dương của mình chẳng phải hay sao? -Người đừng đến tìm thần thiếp nữa. Y siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại cố kiềm chế cơn giận của mình. -Được, nếu nàng muốn như vậy. Người đâu! Y gọi rất lớn, Cẩm Tú và Hiền Hầu nàng vội chạy vào. -Thái tử phi ghen tuông, làm mất mặt Hồng Linh phu nhân giữa Long trì, phạt cấm túc. Không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi biệt cung nửa bước! Nàng vẫn hành lễ khi y rời đi, không nhìn y lấy một giây. Chỉ còn lại một mình, Cẩm Tú mới chạy lại. -Thái tử phi... -Không cần lo lắng. Nàng đã nhìn thêm về tương lai của y, chẳng cần biết là bao lâu nữa, nhưng chắc chắn nàng sẽ không ở đây cả đời. Khi nãy, nhìn vào tương lai kia, nàng sợ hãi nhận ra biến cố trước mặt, nhưng không đủ rõ ràng để có thể tìm cách tránh nó đi. ________________ Ngô Tuấn đứng lại nhìn tán cây lê to lớn, nơi có nữ nhân vẫn đang ngồi trên cành to, thả vạt áo dài bay trong gió. Tháng nữa là ngày y thành hôn với Tạ Thuần Khanh, trong lòng quả thật ngổn ngang bao nhiêu mối tơ vò. Nếu lấy Tạ Thuần Khanh có thể bảo vệ Dung Hoa của y, y cũng cam lòng. Y chỉ sợ phụ lại trông chờ của tiểu như nhà họ Tạ mà y mang ơn. -Sao anh lại thẫn thờ đứng ở đây? Tạ Thuần Khanh đã đến bên từ lúc nào. Ngô Tuấn vội quay đi, y không muốn ai biết y vẫn luôn dõi theo nàng. -Tạ tiểu thư vẫn chưa về sao? -Tạ tiểu thư? Thường Kiệt, chúng ta không nên xa lạ đến thế. Phải, dẫu sao nàng vẫn sẽ là người vợ kết tóc của y. Cả hai cũng lại quen biết từ lâu. -Đây là cơ hội làm lại từ đầu của anh. Làm lại từ đầu? Ngô Tuấn trầm ngâm, cố nén tiếng thở dài. -Quên Dương Hồng Hạc đi, nàng ta đã luôn là Thái tử phi, sau này sẽ chính là mẫu nghi thiên hạ. -Quên hay không là chuyện của bản thân ta, Tạ tiểu thư không cần bận lòng. -Anh chấp nhận hôn sự này là vì nàng ta? Nàng chạy đến gần y, cố nhìn đôi mắt lảng tránh của y. Tạ Thuần Khanh nắm lấy ống tay y, cố kìm nén nỗi uất ức. -Rõ ràng chúng ta cũng lớn lên bên nhau, thậm chí ta và anh còn là thanh mai trúc mã, tại sao anh không thể dành cảm xúc ấy cho ta? -Tạ tiểu thư, tình cảm là thứ khó cưỡng cầu, ta biết tiểu thư rất lương thiện, nhưng tình cảm của ta vốn đã dành cho người khác từ lâu. Lúc này nàng thật sự tức giận, nắm chặt lấy ống tay áo y. -Chẳng lẽ chàng không biết chàng si tâm vọng tưởng đến nữ nhân của Thái tử sẽ là tội khi quân hay sao? Y làm sao không biết. -Cáo từ. Y toan quay đi. Tạ Thuần Khanh siết chặt lấy ống tay, cắn răng nói. -Ta tin rằng thời gian trôi qua, sống cùng với nhau lâu, anh sẽ có tình cảm với ta. Cho ta một cơ hội, có được không? Ngô Tuấn thở dài, nhìn ống tay mình, Tạ Tuần Khanh hiểu ý, nàng buông tay. -Chuyện thành thân ta nhất định sẽ thực hiện, tiểu thư không cần lo lắng. Đời này lấy tiểu thư, Thường Kiệt ta sẽ tôn trọng người. Đợi Tạ Thuần Khanh khóc lóc bỏ đi rồi, Nhật Tôn mới bước ra khỏi chỗ đứng khuất sau cổng đình. Y chắp tay sau lưng, trên người hoàng bào rực rỡ, tiến lại.  -Phũ phàng với Tạ tiểu thư như vậy, không sợ đắc tội với Tạ gia sao? Ngô Tuấn giật mình quay đầu, vội hành lễ với Nhật Tôn. -Thái tử muộn như vậy rồi sao chưa nghỉ ngơi? -Ta có việc đi ngang, mới thấy ngươi đứng ở đây rất lâu, muốn xem có gì giữ chân ngươi? Nhật Tôn toan nhìn về phía hướng cung của Dung Hoa. Ngô Tuấn đã vội hạ giọng. -Thần bất giác nhớ đến vài chuyện, mải mê suy nghĩ nên quên mất thời gian. Lại làm điện hạ bận lòng. Thái tử không nhìn nữa, gật gù rất khẽ. Rồi y lẳng lặng thở dài ngửa cổ nhìn trăng. -Từ lúc nào, chúng ta lại xa cách như vậy? Ngô Tuấn đau lòng hướng về bằng hữu, ánh mắt Thái tử đã không còn đơn thuần. Giờ đây điện hạ lòng nhiều mưu toan, y đã không còn nắm bắt được. -Điện hạ, chúng ta trưởng thành, dĩ nhiên không còn sơ tâm thuở thiếu thời. Nếu điện hạ muốn trải lòng, thần đều sẽ lắng nghe, vẫn sẽ phân ưu cùng người. Nhật Tôn nhìn vào mắt Ngô Tuấn, y biết bản thân mình nhỏ nhen, lại muốn so đo với bằng hữu của mình. Nhưng chỉ cần nhớ đến câu chất vấn của Dung Hoa, rằng y không thể thừa nhận y yêu nàng, đã là thua Ngô Tuấn rồi. Ngô Tuấn thật sự rất yêu nàng, điều này y đã rõ. Chỉ là, y không cách nào chấp nhận được mà thôi. -Vậy chuyện hôm nay ở Long Trì, ngươi thấy ta phạt Thái tử phi cấm túc là đúng hay sai? Ngô Tuấn biết y đang thăm dò ý tứ của mình, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Chẳng lẽ y nói, y vạn phần xót xa. -Điện hạ quyết định ra sao, thần sao dám vọng ngôn bình phẩm. Nhưng chuyện sủng ái một người đến tận thiên thu, lại thất sủng một người trước mặt hoàng thất. Có khác gì Hán Cảnh Đế khi xưa đối đãi với Bạc Hoàng hậu mà sủng ái Vương Hoàng hậu đâu? * *Bạc Hoàng hậu là thê tử kết tóc của Hoàng đế. Nhưng do thất sủng và không có con nối dõi, bà bị phế truất. Vương mỹ nhân được hoàng đế, lúc ấy vẫn còn là Thái tử, sủng ái hết mực, sau này sắc phong làm Hoàng hậu. Nhật Tôn chết lặng nhìn bằng hữu. Ngô Tuấn luôn đối với y thẳng thắn, y chưa từng để tâm. Nhưng hôm nay nghe y nói câu này, tại sao y lại không hề thấy cảm kích. -Điện hạ, thứ cho thần lỗ mãng, nhưng làm như vậy, quả thật ảnh hưởng đến uy danh muôn đời của người. Dù là đối với việc nước hay tề gia, điện hạ vẫn nên khiến người khác cảm phục. -Ý của ngươi là ta đã làm sai ư? -Thần làm sao dám nói điện hạ đúng hay sai. Chỉ có điện hạ mới biết mình thực sự muốn gì, rồi những gì người làm có đang giúp cho mục đích đó đến gần hơn không? Nếu như đã làm, xin người hãy nghĩ đến kết cuộc khi người đã đạt được mục đích đó. Nhật Tôn nhìn y cúi mặt. Phải, dù cho y có ngăn cản, Ngô Tuấn vẫn bằng mọi giá bảo vệ nàng, dù có là trách cứ đương kim Thái tử. -Ngươi nghĩ, ta chưa từng nghĩ đến kết cuộc đó sao? Ngô Tuấn trông theo ánh mắt quả quyết của y. Kết cuộc mà hai người nói, chính là nàng vĩnh viễn bế tắc và mắc kẹt trong thâm cung này. Nàng mang danh vị chính thất nhưng lại vô sủng, rồi sẽ như Bạc hoàng hậu chăng? -Nếu người đã nghĩ đến kết cuộc rồi, thì không cần để tâm đến chuyện người làm là đúng hay sai nữa. Lòng người đã quyết, đã rõ như ban ngày, việc gì phải tự vấn đúng hay là sai. Nhật Tôn cười lạnh. Ngô Tuấn nắm thóp được y rồi. Rằng y không hề phân định được rõ, y muốn gì nữa. -Điện hạ, thần chỉ xin khuyên người một câu. Không phải với tư cách là thần tử của người, càng không phải với danh nghĩa là bằng hữu của Thái tử phi, mà là huynh đệ của người. Thái tử người sau này sẽ vạn dặm trên cao, nhất định phải biết rõ, thứ mình muốn là gì. Lúc này, trái tim Đông cung Thái tử mới vỡ òa. Y đuối lý trước Ngô Tuấn, y thua trước tấm lòng của Ngô Tuấn. Thái tử vẫn còn trẻ, vẫn còn nghĩ bản thân giỏi giang, làm ra những chuyện đúng đắn nhất thế gian này. Y muốn đến để chất vấn y, để thăm dò y. Rốt cuộc lại học được từ y, cuối cùng lại tự nhận thấy sự ấu trĩ của bản thân. _____________ Hồng Linh vờ ngủ, nhìn Nhật Tôn vừa về tư phòng. Nàng đã si tâm tính toán cách mua chuộc nội quan và cung nữ để có thể nằm trên giường Thái tử như bây giờ. Nhật Tôn vừa vào đã trông thấy nữ nhân trên sàng, chân mày hơi chau lại, nhìn sang Hiền Hầu nội quan. Y vội vàng quỳ xuống. -Bẩm thái tử, thần không biết...sao... Y xua tay, cố nén tiếng thở dài. Nếu phải diễn vở kịch sủng ái một nữ nhân họ Dương thì phải diễn cho trót. Y đi lại chậu rửa mặt, nhìn Hồng Linh say sưa ngủ. -Hồi Thái tử, có cần cho người đưa Hồng Linh phu nhân về không? -Đã ngủ say thế này rồi, cứ để nàng ta ngủ lại đây. Ta ra thư án. Y đang vốc nước rửa mặt, bỗng dừng lại trầm ngâm. -Thái tử phi vẫn ở trong điện sao? Lúc này, bàn tay Hồng Linh siết chặt. Thái tử ngoài mặt nói thất sủng Dương Hồng Hạc, đêm về đến lại hỏi nàng ta đầu tiên. Hiền Hầu nội quan lại gần, hạ giọng. -Bẩm, Thái tử phi vẫn ung dung tự tại, ngày ngày gảy đàn, trồng hoa. Cây lê cổ thụ kia chưa bao giờ xanh mướt đến thế, vườn hoa của thái tử phi xum xuê đua sắc, đến nỗi tất thảy ong bướm của hoàng thành đều hội tụ về đó. Y cảm thấy trong lòng không vui. Nàng không gặp y vẫn sống tốt đến như vậy sao? -Để ý xem nàng cần gì thì đem đến. -Vâng... Giọng Hiền Hầu nội quan ngập ngừng. Nhật Tôn thấy ngay, liền hỏi lại. -Có chuyện gì sao? -Hồi thái tử, có một chuyện thần vẫn luôn canh cánh không dám hỏi. Người...thật sự có lòng với Thái tử phi, sao lại muốn đối xử với Thái tử phi như thế... Câu nói này nếu để người ngoài nghe sẽ cho là phạm thượng, nhưng Hiền Hầu nội quan đi theo hầu y từ bé, y đều bỏ qua. Vô tình thay, đây cũng là câu hỏi y muốn tự vấn chính mình, nếu y là một người bình thường. Nhưng không, y là Thái tử Đại Cồ Việt. -Khuya rồi, ngươi lui ra đi. Đợi bóng Nhật Tôn đi hẳn, Hồng Linh mới ngồi dậy, trong lòng cảm giác bị lừa dối, nỗi ganh ghét dâng trào. Hay lắm, Dương Hồng Hạc, ở phủ, nàng ta lấy hết ân sủng của cha, đến giờ lại manh tâm cướp đi trượng phu của nàng. ______________ Hôm nay trước biệt cung Thái tử phi xuất hiện một đoàn kiệu, người trên kiệu phượng không ai khác, chính là Mai Hoàng hậu. -Hồi hoàng hậu, Thái tử đã có lệnh, dù là ai cũng không được đến thăm Thái tử phi. Cung nữ đi theo hoàng hậu liền nổi trận lôi đình. -To gan, ngươi dám cản Chính cung Hoàng hậu ư? Thị vệ liền ú ớ, không dám trái mệnh, cũng không dám cản đường. Mai hoàng hậu liền đưa tay ra hiệu thôi. -Được rồi, cứ cho bổn cung vào trong. Thái tử cũng không dám trách ngươi đâu. Dung Hoa lật một trang sách, nàng chống tay lên một nhánh cây, say sưa đọc những câu chuyện truyền trong nhân gian. Có lẽ là cách duy nhất để nàng thoát ra khỏi bốn bức tường chật hẹp này. Nghe tiếng cửa lùa, nàng cúi xuống đã thấy Mai hoàng hậu. Bèn đi xuống. -Mẫu hậu, sao người vào đây được? Bà đau lòng nắm lấy bàn tay nàng, kéo nàng ngồi xuống ngoài hiên. -Bổn cung lo cho con. Chuyện ở Long trì trước mặt bao người như vậy, sợ con sẽ nghĩ không thông suốt. Nàng cười lạnh, lắc đầu khẽ. -Con có cuộc sống mơ ước của mình. Điện hạ có con đường điện hạ muốn đi. Ngay từ đầu đã không trông chờ điện hạ đem lại cho con điều gì, nên không việc gì phải nghĩ không thông suốt. -Thái tử phi... Bà thở dài, kéo tay nàng về phía mình, nắm rất chặt. -Con à, ở thâm cung này, có được trái tim của đế vương, hoặc có một đứa con của mình mới là bình an đi qua hết kiếp này. Nàng không phải là người của thế kỉ này, dĩ nhiên, không thể trách cứ suy nghĩ của nữ nhân phong kiến. -Năm xưa, ta cũng chỉ là được an bài gả vào thâm cung, không hề biết bệ hạ là ai, không hề biết người có thương ta không, có dành cả đời này chở che cho ta không. Nhưng bây giờ, chẳng phải là rất tốt sao? Nàng chỉ nhìn bà, không nói, cũng không cười. Một lúc lâu sau, bà mới hít một hơi thật sâu, rồi bật cười khổ. -Có lẽ con đã nhìn thấu ta rồi. Nhìn thấu sự cô đơn cả đời này của bà. Phải, nàng thấy được điều đó. Bà nhặt một cánh hoa lê rơi, nâng niu trong bàn tay. -Năm đó, ta gả vào Đông cung. Dù bệ hạ chưa từng yêu ta, nhưng luôn tôn trọng ta. Những năm tháng đó rất đẹp, chúng ta đã có Nhật Tôn, giống như một ánh nắng mặt trời nhỏ bé. Ánh mắt của Mai Hoàng hậu rất đau lòng, bà vụn vỡ cố gắng níu kéo chút quá khứ tươi đẹp đã qua hàng chục năm. -Rồi có một ngày, có một nữ nhân xuất hiện. À không, đúng hơn là, nàng ấy đã luôn ở đó, bệ hạ đã vẫn luôn yêu nàng ấy. Chỉ có ta là mới nhận ra mà thôi. Nàng bi thương thay cho mẹ chồng, nắm chặt lấy tay bà, chẳng biết nói gì hơn. -Người đó, cuối cùng lại trở thành vương phi của hoàng đệ. Nhưng bệ hạ vẫn luôn chở che họ, lo lắng cho nàng ta. Đến cuối cùng, chính tâm tư của hoàng đế đã đẩy nàng đến cuối con đường, không còn cách nào quay đầu. Người nhớ thương nàng, chôn giấu nàng trong mấy lớp bụi thời gian đằng đẵng hằng chục năm, đến tận bây giờ. Nhưng con xem xem, hoàng đế có thể không yêu thương ta, nhưng ta vẫn dựa vào người, vẫn sống ung dung cho đến tận ngày hôm nay. Chẳng phải đã là có phúc trong thiên hạ hay sao? Dung Hoa mỉm cười. Nàng đứng dậy, quay người nhìn về phía cây lê cao. Nàng chạm vào Mai Hoàng hậu, đã đọc được quá khứ chục năm bi thương của bà, cũng chứng kiến rất nhiều chuyện đau lòng nơi cung cấm. Thì ra, hoàng đế cũng đâu kém bi thương gì? -Thứ cho con, điều con mong cầu vốn không phải là yêu thương của hoàng đế. Bà lặng đi. Người con gái này, lại nói không cần vinh sủng.  -Đứa con trai này của ta, ta biết tâm tính của nó. Nó đối xử với con như vậy chắc là có lí do của nó. Nhật Tôn không phải là nam nhân tệ bạc đâu. Nàng biết. Thật ra, nàng cũng không quan tâm đến chuyện y là nam nhân thế nào. -Mẫu hậu ở lại dùng bữa với con nhé. Con có ủ được trà hoa lài, chắc là người sẽ thích lắm. Thấy nàng lảng đi, bà mới nhận ra, tâm của Thái tử phi không hướng về Đông cung điện hạ. Đêm về. Dung Hoa ngồi trên tán cây, đọc một cuốn sách vẽ về các loài hoa. Đèn đom đóm nàng gói trong mấy lớp vải vắt trên cành cây trên đỉnh đầu. Mấy tháng qua nàng dần nhớ đến cách đọc của chữ hán trong trí nhớ của thân xác kiếp này. Điều nàng lưu tâm nhất là không biết tai hoạ sắp ập đến với Ngô Tuấn khi nào mới diễn ra, nàng phải làm gì để cứu lấy y. Ngày ngày nàng vẫn thấy Ngô Tuấn trở về trên con đường đó, bóng dáng cô độc và thất thểu. Y chỉ dám nhìn về phía nàng không quá mười khắc, sợ người ta phát giác ra. Đêm đã trở vào khuya, trăng sáng soi đến từng ngóc ngách hoàng cung này. Ngày mai là lễ cưới của Ngô Tuấn và Tạ Thuần Khanh. Hôm nay nàng không muốn ngủ sớm, sợ nằm xuống rồi lại suy nghĩ. Hôm nay trăng đẹp nhưng cô liêu quá, tường thành lộng lẫy nhưng lại cao quá. Nàng không cách nào bay ra khỏi bốn bức tường chật hẹp. Nàng muốn biết lúc này y cảm giác ra sao, có bi ai như nàng lúc này. Bất chợt, nàng nghe tiếng mái ngói như có bước chân người. Dung Hoa hơi hoảng loạn, nàng cố điều chỉnh nhịp thở, leo xuống khỏi tán cây. Tiếng gió thổi mạnh làm lá rơi bay tán loạn, Dung Hoa chạy ập vào trong, nhưng còn chưa kịp chạm đến thềm cửa, một cú đánh mạnh vào gáy khiến nàng đau đớn rồi hoàn toàn mất đi tỉnh táo.