Hứa với em đừng buông tay
Chương 14 : Buổi học bắt đầu
Bước vào ngôi nhà , ama nó nhìn nó với ánh mắt trìu mến nhưng lại có chút lo lắng cho con gái mình...Bà vội hỏi han..
Con có sao không mấy bữa này cứ nhập viện như vậy - Bà tỏ ra lo lắng
Dạ ! con không sao đâu - Nó đáp lại nhẹ nhàng để ama khỏi lo lắng
Thật không vậy ? Còn chuyện của b.....
Mẹ đừng bận tâm , con sẽ giải quyết thôi - nó chặn lại câu hỏi đó bằng giọng nói lạnh nhẹ
Ừm vậy con ăn chút gì rồi đi ngủ chứ ? - ama nó lại càng quan tâm
Không cần đâu mẹ ạ , con lên phòng đây - nó bước từng bước mệt nhoài lên trên lầu...Những bậc thang như đang cao dần lên làm bước chân của nó mỏi mệt , căn phòng màu đen mở ra , nó đi từ từ để xác định vị trí công tắc đèn . Ánh sáng lan ra trong phòng , căn phòng của nó từ bao giờ đã phủ một màu đen như thế này ? Mùng mền , gối ,nệm , rèm.......và ngay cả những bức tường đều là giấy dán màu nó cũng là màu đen nó muốn giấu đi sự sống của mình nơi góc phòng s ? Không phải là vậy !!! Nó lại tắt đèn đi , một ánh sàng màu xanh phủ đầy màn đêm đó ... là những ngôi sao dạ quang khi nhnậ được ánh sáng thì nó sẽ sáng lên.... Nó nằm xuống giường nhìn lên trần nhà và xung quanh như một dải ngân hà bao bọc lấy nó . Nó cũng đã ước rằng mình luôn là một ngôi sao tỏa sáng trong đêm tối mịt mờ này...Nó mỉm cười và thiếp đi trong vô thức.
Chiếc đồng hồ ... hôm nay nó không reo lên nhưng nó lại thức đúng thời gian đó , nhìn xung quanh mình , ánh sáng mặt trời đã soi rọi vào mặt nó , nó lấy tay che đi rồi bước xuống giường làm vscn........ tít tít tít * tiếng chuông đt * nó chậm rãi nghe máy khi đang ngậm miếng bánh sandwich trong miệng..
Alo Nhi nghe đây
Ra ngoài công tôi đang đợi cô - cúp máy
Hừ lại vậy , chắc là gấp lắm - nó bỏ lại miếng bánh ăn dở chào ama rồi đi ra ngoài
Cô lâu lắc thật - Hắn lên tiếng
Tôi còn ăn sáng nữa , vì cậu mà tôi bỏ bữa nữa rồi - nó giận dỗi như 1 đứa ocn nít trước hắn
Ờ thì xin lỗi - hắn cúi mặt đáp
Thôi không sao , cậu định đưa tôi đi đâu à ? - Nó hỏi
Buổi huấn luyện giữa tôi và cô - hắn nói lạnh 1 câu
Gió bắt đầu thổi lao xao nhè nhẹ , ánh nắng xuyên qua đám mây chiếu thẳng vào nó , nó mở cửa xe bước vào , chiếc xe lăn bánh về một nơi xa , đi được khoảng tầm nữa tiếng , một căn nhà màu trắng hiện ra trước mắt nó , một nông trại sao ??? nó nhìn ngắm đàn bò sữa và đồng cỏ xanh mướt.........Xe bỗng dừng lại trước canh biệt thự đó . Nó bất chợt hỏi
Cậu đưa tôi đến đây làm gì ?
Thì như tôi nói rồi mà - hắn mở cửa xe rồi cầm chìa khóa mở toang cánh cửa kia ra...- vào đi
Đây , đây là ??? - Nhìn quanh
Nhà cũ của tôi , lâu rồi chưa đến - ở đây yên tĩnh thuận lợi cho việc dạy dỗ cô hơn - cười nham hiểm
Trời ạ - nó xanh mặt - Nhưng ai coi ngôi nhà này mà sao lại sạch sẽ vậy , hình như không có người ở thì phải....
Có người ở nhưng chắc là đi đâu rồi , cứ vào đí , nhà của tôi , yên tâm - hắn bước vào
Ừ ờ , nó bước vào trong nhìn xung quanh là một căn nhà khá cũ nhưng rất đẹp , có một bức tượng mẹ Maria đặt chính giữa sảnh chính và nhiều thứ liên quan đến đạo...
Cậu có đạo sao ? - Nó lên tiếng phá vỡ sự im lặng
Ừ chỉ mình tôi có đao trong nhà - Hắn tỏ ra buồn và nhìn lên bức tượng ấy
Thôi lo việc chính đi - lẩn sang chuyện khác
Theo tôi - hắn bước nhanhđến một cái hầm , cầm đèn pin và cứ thế mà đi không biết xa và thời gian như thề nào nhưng thoáng chốc 1 ánh sáng trước mặt hiện ra...
Và rồi......... Ánh mặt trời chói sáng , tôi như bước qua một thế giới khác , nơi đây thật yên bình...
Đây là đâu ? - Nhi hỏi Khanh
Đây là sân sau của căn biệt thự , cũng không xa là mấy nhưng xe không đi vào được những nơi này , cô thấy sao ? Tuyệt chứ - Khanh cười , nụ cười như tỏa nắng ấm..
Ừ nơi này thật tuyệt - Nó cũng hòa theo nụ cười đó nhưng rồi cũng nhanh chóng bị dập tắt bởi sự huấn luyện của hắn...
==========>>Sau khi xuống đồng bằng===>>> Ác quỷ đang ngự trong hắn
Chạy nhanh lên , mới có 10phút thôi làm gì mà thở dữ vậy ? - hắn quát
Nhưng mệt thật cơ mà - nó vừa thở vừa trả lời
Cô như vậy thì sao mà hoàn thành nhanh được bài luyện tập thể lực này - hắn nhắc nghe đến đó , nó gồng mình lên theo bản năng và tiếp tục chạy đến khi đôi chân nhỏ bé đó ngồi bệt xuống đất.......
AAAAAA mệt quá à.... - nó la lên
Cô làm vậy tốt rồi , có thể đứng lên được chứ - Hắn tiếp tục
Làm sao nổi - Nó nhìn với ánh mắt mệt mỏi
Đúng thật quá sức với người như cô nhỉ tiểu thư - Hắn lại kích nó
HỪ.... - nó hừ 1 tiếng rồi đứng dậy
Vậy thì tốt hơn đó , đứng bằng chính đôi chân của mình cô có thấy thoải mái hơn không ??? _ hắn nhìn nó và nói một cách vui vẻ
^^~ Thật sự rất tuyệt - Nó cười tươi mà nói
Ok hôm nay tập tới đây , cô mệt rồi , đi theo tôi đến nơi này rồi về... - hắn bước chậm rãi đợi nó bước theo sau... Đến một thác nước , cả hai đều dừng bước và nhìn ngắm nó , một thác nước kì vĩ và đẹp lộng lẫy ! Thoáng chốc ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt nước và phản quang lên 7 sắc cầu vồng làm nó cảm thấy như một món quà và bớt đi mệt mỏi , đôi chân không tự chủ bước đến bên cạnh hắn ....
Đẹp thật đấy - nó nói
Nơi này là do tôi phát hiện mà - Hắn mỉm cười rồi quay bước trước khi cầu vồng biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
54 chương
16 chương
17 chương