Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 39 : Trúc mã thanh dương kí [ cửu ] …

Mặc Tam đuổi theo thân ảnh bay vút ra của Mộc Vân Hi, thân ảnh Mộc Vân Hi như ma quỷ , lúc ẩn lúc hiện, Mặc Tam gắt gao nhìn chằm chằm, mà thân ảnh quỷ mị đằng trước sau khi vòng vo vài cái , rất nhanh liền dừng lại . Mặc Tam cũng theo sát , đáp xuống bên huyền nhai ( vách núi cao và dốc ) của Đại Ngọc sơn, huyền nhai ở Đại Ngọc sơn có rất nhiều , nhưng trong đó , nhai hiểm trở và dốc nhất vẫn là nơi mà Mộc Vân Hi đang đứng hiện tại. “Ha hả…… Tam hoàng tử điện hạ sao không đi chiếu cố tiểu đồng bọn đáng yêu của ngươi , đi theo tại hạ làm gì?” Mộc Vân Hi quay đầu cười đùa . “Vì sao lại hạ thủ với Vị Vị ?” thanh âm Mặc Tam lạnh lùng , mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi, sát ý tuy rằng đã tràn ra nhưng vẫn cố ức chế như cũ. Thanh âm cứng nhắc vô ba, nhưng Mộc Vân Hi lại tự dưng đánh cái rùng mình, nhìn hài đồng trước mắt chỉ có mười tuổi, Mộc Vân Hi trong lòng cảnh giác , nhưng…… hưng phấn ! Rõ ràng hận không thể giết mình nhưng lại phải cố gắng ức chế sát ý, hiện giờ tam hoàng tử đứng ở trước mặt hắn thật sự đã không phải tam hoàng tử ở lãnh cung chỉ biết dựa vào cảm giác mà hành động ! Bất quá là nửa năm mà thôi…… Hắc hắc cười, Mộc Vân Hi lộ ra tươi cười quỷ dị “Đương nhiên là bởi vì…… Tiểu hài tử kia hảo ngoạn thôi!” Còn có…… Chính là, tiểu hài tử kia thật sự thực làm cho hắn tò mò, khiến tam hoàng tử thành ra bộ dáng hôm nay, tiểu hài tử kia khẳng định là một nguyên nhân chủ yếu! Hảo ngoạn?! Mặc Tam nắm chặt hai tay, hắn đã sớm nên biết, lão yêu vật trước mắt , hắn hẳn phải giết sớm mới đúng ! Nhưng hiện giờ…… Ra khỏi lãnh cung, lão yêu vật trước mắt lại khôi phục lực lượng, hắn tuyệt đối không phải này đối thủ của lão yêu vật! Bất quá, may mắn, lúc trước còn chuẩn bị một thủ đoạn . Lạnh lùng nói ra “Mộc Dĩ Chân!” Sắc mặt Mộc Vân Hi nhất thời biến đổi, đôi mắt yêu dị màu đỏ nhất thời một mảnh hàn ý. Mặc Tam mí mắt không nâng, chỉ đạm mạc mở miệng “Ngươi nếu đã theo ta đồng thời ly khai lãnh cung, vậy ngươi nhất định đã đi qua Mộc gia rồi chứ ? Mộc Dĩ Chân, ngươi cũng gặp qua ?” Mộc Vân Hi hô hấp thật sâu, gục đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp giấu ở âm ảnh , trầm thấp cười “Tam hoàng tử thật thông minh.” Mặc Tam hờ hững. “Ha hả…… Tam hoàng tử, ngươi đã biết Dĩ Chân tồn tại sao ? Vậy cũng tốt, dù sao sớm muộn gì đều phải nói , tam hoàng tử, ta thay đổi chủ ý ……” Mặc Tam hơi hơi nâng lên mi mắt. Mộc Vân Hi chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì hận ý cùng điên cuồng mà có chút vặn vẹo . “Tam hoàng tử…… Đem Mộc gia cho Dĩ Chân đi !!” Mặc Tam khẽ gật đầu, đạm mạc nói “Có thể!” , dứt lời, ánh mắt lạnh lùng “Nhưng nếu ngươi tái đối Vị Vị xuống tay……” Mộc Vân Hi sửng sốt, lập tức ha hả cười gượng, vội vàng xua tay nói “Sẽ không ! Tại hạ chỉ đùa với ngoạn hắn một tý mà thôi……” Đùa với ngoạn? Độ ấm trong mắt Mặc Tam cấp tốc giảm xuống. Mà lúc này — “Tam hoàng tử! Đón lấy !” Mộc Vân Hi đột nhiên ném ra một cái dược bình. Mặc Tam tiếp nhận, hơi hơi thoáng nhìn, ánh mắt không khỏi chợt lóe. “Thứ ngươi muốn …… Nam Cương bách hoa lộ nga.” Mộc Vân Hi bán hạ thắt lưng, chà xát tay , hắc hắc cười lấy lòng “Tam hoàng tử, ngươi lấy cái này đưa cho hòa thượng kia , hòa thượng kia khẳng định biết dùng như thế nào, tại hạ dám cam đoan, ngày mai nhất định tiểu hài tử kia sẽ vui vẻ thức dậy ……” Mặc Tam hí mắt nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi, lão yêu vật này lại xướng ra cái gì đây ? Nếu chỉ hạ đồng sinh cộng tử, cho dù không có thứ này, ngày mai Vị Vị sẽ vẫn vui vẻ thức giấc ! Nhưng, ác mộng cổ…… “Tam hoàng tử, tại hạ nghiên cứu chế tạo cái này để giải ác mộng cổ đó , tại hạ cam đoan, nhất định có thể giải trừ ác mộng cổ trên người tiểu hài tử!” Mộc Vân Hi nhấc tay rất nghiêm túc phát thệ . Mặc Tam vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi như cũ. Mộc Vân Hi trừng mắt nhìn, lại ngượng ngùng cười lấy lòng “Tam hoàng tử, ngài cũng đừng sinh khí……” Mặc Tam nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi sau một lúc lâu, đạm mạc xoay người, bỏ lại một câu “Ta đã để Mặc Cửu tiến vào Mộc gia từ ba năm trước , trước khi Mộc Dĩ Chân đủ mười sáu tuổi , hắn sẽ luôn luôn ở Mộc gia bảo hộ Mộc Dĩ Chân……” Mộc Vân Hi biến sắc, nhưng lập tức xả ra một tươi cười miễn cưỡng “Phải không? Phiền toái tam hoàng tử rồi .” Mặc Tam không trả lời, thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong đêm đen. Mộc Vân Hi nhìn chằm chằm thân ảnh biến mất của Mặc Tam, mới dỡ xuống tươi cười trên mặt, có chút đăm chiêu lại thật hưng phấn , cười có chút điên cuồng. Thì thào “Như vậy cũng tốt, có Mặc quỷ bảo hộ , Chân nhi mới có thể bình an lớn lên…… Hắc hắc…… Tam hoàng tử quả thực lợi hại nha ! Như vậy, như vậy…… Rất nhanh, rất nhanh Mộc gia sẽ là của Chân nhi ……” *********** Mặc Tam ở trong đêm tối chạy gấp , rất nhanh trở về thiện phòng Tuệ Viễn. Tuệ Viễn đang ngồi ở bên giường trầm tư , phát hiện ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, vội đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Mặc Tam vội vàng đi đến. Tuệ Viễn vội để Mặc Tam tiến vào, lại đóng chặt cửa, xoay người, đối Mặc Tam nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút phức tạp lại có chút lo lắng “Tiểu Mặc, ngươi không sao chứ?” Mặc Tam tiến vào sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào Hứa Vị đang ngủ say trên giường, lúc này, nghe thấy câu hỏi của Tuệ Viễn mới xoay người lại , chậm rãi lắc đầu “Ta không sao.” Lại từ trong ngực xuất ra bình Nam Cương bách hoa lộ kia, thấp giọng nói “Sư phó, người xem xem, xem có ích với Vị Vị không ?” Tuệ Viễn hồ nghi cầm lấy dược bình, rút ra dược tắc ( nắp bình ), ngửi ngửi , nhãn tình sáng lên “Nam Cương bách hoa lộ?” Mặc Tam khẽ gật đầu, ngồi vào bên giường, cầm tay đã hơi lạnh của Hứa Vị , không khỏi nhíu mày, thấp giọng hỏi “Sư phó, hữu dụng không ?” “Hữu dụng! Đương nhiên là hữu dụng !” Tuệ Viễn có chút hưng phấn, kẻ học y đối dược thảo trân quý luôn có loại chấp nhất kỳ quái, Nam Cương bách hoa lộ này là do kỳ hoa dị thảo ở Nam Cương ủ mà thành, có thể giải bách độc, có thể hoãn cổ tính. Tuy rằng không thể hoàn toàn giải trừ cổ độc, nhưng ít ra có thể giảm bớt thống khổ do cổ độc mang đến. “…… Vị Vị nếu dùng, ít nhất sẽ không gặp ác mộng ……” Tuệ Viễn giải thích . Mặc Tam trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt rồi. Mặc Tam lại cúi đầu nhìn sắc mặt Hứa Vị tái nhợt, tim như bị thứ gì đó châm đau . Vị Vị…… ******** Hai ngày này , ở Ngọc Hoa tự , Vị Vị hãm sâu vào ác mộng dằn vặt . Bên kia , Thanh Dương Huyền, Hứa phủ cũng một mảnh ngưng trệ trất buồn. Lúc này, bên ngoài trời xanh mây trắng, ánh mặt trời rất chói , trong nhà chính của Hứa phủ, một nam nhân khoảng chừng đầu ba mươi , khuôn mặt nghiêm khắc đang trừng mắt nhìn Hứa Chính Nhất. “Hạo Nhiên! Đừng tưởng rằng đại ca sủng ngươi, ta sẽ không dám giáo huấn ngươi! Ta tốt xấu cũng là nhị ca ngươi!” Ba một tiếng, nam nhân giận dữ dựng lên. Đứng ở trước mặt nam nhân , Hứa Chính Nhất tối sầm lại trở mình xem thường, oán giận nói thầm “Lời này ngươi đã nói với ta từ lúc bảy tuổi đến giờ , cũng không chịu đổi từ ngữ đi ……” “Phương Hạo Nhiên!!” Nam nhân khí giận đến cực điểm, vỗ thật mạnh cái bàn “Ngươi nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi sao ?!” Bên ngoài nhà chính, Tống Thần Nguyệt cùng Kim Đại Vĩ liều mạng nghe trộm , thấp giọng nói “Uy! Phương Kính Nhiên này không phải được bên ngoài đồn đãi nói là đầu gỗ thị lang sao? Sao hiện tại nói nhiều như vậy nha?” Kim Đại Vĩ trợn trắng mắt, không để ý tới Tống Thần Nguyệt, tiếp tục nhìn trộm kiêm nghe lén . Chậc chậc, không nghĩ tới, lão sư cũng có thời điểm quy củ đứng ở trước mặt người khác nghe giáo huấn nha…… Ngạch, tuy rằng lão sư một bộ căn bản là thờ ơ , còn không cất tiếng …… “Nhị ca…… Ngươi là nhị ca ta, ta nào dám không tiếp thu lời của ngươi nha, không phải tao lão đầu ( lão đầu hay làm hỏng việc ) kia –” “Phương Hạo Nhiên!! Đó là cha ngươi!!” “Hảo hảo hảo…… Là cha ta, cha ta…… Được rồi chứ !” Hứa Chính Nhất rất là bất đắc dĩ thở dài, gãi gãi đầu, lại nhịn không được nhỏ giọng nói thầm “Là hắn không thừa nhận ta thôi!” “Thừa nhận ngươi?” Nam nhân, cũng chính là Phương Kính Nhiên cười lạnh một tiếng : “Ngươi năm đó liều chết muốn thú nữ nhân Tống gia kia! Nàng ta chính là nữ nhân được Cảnh Phong vương gia sớm đính hạ hôn ước! Ngươi cũng dám tranh ! Cha nếu không đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi, Phương gia chúng ta bây giờ còn có người sống sao?! Phương Hạo Nhiên! Ngươi nói một chút, từ nhỏ đến lớn ngươi cho Phương gia chúng ta không ít phiền toái! Ngươi tự kiềm chế tài học, khiêu khích thất hoàng tử năm đó, hiện giờ là bệ hạ! Ngươi tùy hứng làm bậy, xâm nhập cấm địa , nếu không phải cha cùng đại ca, còn có Trương Minh Thụy Trương đại nhân thỉnh động lưỡng cung thái hậu cầu tình cho ngươi! Ngươi bây giờ còn có thể đứng ở trong này sao?! Cái chuyện kia cũng thế! Ngươi viết cái thứ kia làm gì ! Đến hiện giờ còn không giải quyết hết phiền toái ! Cha năm đó nếu không cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ, đại ca nếu không âm thầm phái người bảo hộ ngươi! Còn có Trương Minh Thụy đại nhân, năm đó cũng là hắn thuyết phục thái hậu, thái hậu mới ra mặt chứng thật ngươi đã chết ! Bằng không, ngươi cho rằng ngươi có tài gì mà có thể ở Thanh Dương Huyền này bình an mười mấy năm!” Phương Kính Nhiên càng nói càng kích động, giận dữ trừng mắt Hứa Chính Nhất đã muốn cúi đầu thấy không rõ vẻ mặt “Phương Hạo Nhiên! Ngươi nói! Ngươi rốt cuộc phải tùy hứng làm bậy tới khi nào!” Hứa Chính Nhất trầm mặc . Tống Chân không biết đứng ở nhà chính từ khi nào , cũng đang cúi đầu. “Cho nên…… Ta không thể trở về với ngươi……” Thật lâu sau, Hứa Chính Nhất chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu bình tĩnh. “Ngươi –” Phương Kính Nhiên chán nản. “Ta biết…… Ta thực xin lỗi cha, thực xin lỗi Phương gia nhiều lắm.” Hứa Chính Nhất chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra tươi cười chua xót “Cho nên…… Ta, lần này, tuyệt đối không thể trở về. Ta đã…… Quyết định, đứng ở bên tam hoàng tử , cùng đại ca cùng nhau…… Tranh thủ một cơ hội cho Phương gia……” Phương Kính Nhiên biến sắc tái biến, cuối cùng, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, nói giọng khàn khàn “Phương Hạo Nhiên, ngươi đời này đều là nhạ họa tinh, trùng phiền toái……” Hứa Chính Nhất sửng sốt , lập tức xấu hổ cười “Nhị ca, ngươi nên đổi từ ngữ đi thôi ! Ngươi từ nhỏ đến lớn mắng ta cũng chỉ có vài từ như thế……” “Câm miệng!” “Ai u, nhị ca, ngươi đừng sinh khí, Chân Chân làm cơm rồi , ngươi lưu lại ăn một bữa cơm đi, đợi ta gọi Đại Qua đi lên núi đem Hạo Tử cùng Vị Vị kêu xuống……” “Hừ! Chính ngươi ăn đi. Ta đi !” “Ai, nhị ca, nhị ca…… Ngươi đừng đi nha, có phải bởi vì đại ca hay không ? Ta chỉ biết! Ngươi nhất định là không phục vì đại ca luôn sủng ta…… Ai u! Đừng đánh! Nhị ca! Đừng đánh! Ta không có võ công a!! Chân Chân cứu mạng a!”