Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 113 : Bị nhốt ?! …

Ánh mắt Hứa Vị tỏa sáng nhìn chằm chằm một gốc cây dược thảo trong bụi cỏ, oa! Là “Đăng bất điểm thảo” ! Đây chính là dược thảo mà lúc trước hắn ở Nam Cương lục lọi hơn hai năm mà cũng chưa tìm được a ! Hứa Vị thật cẩn thận ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tựa như trân bảo mà đem gốc cây dược thảo đào lên. Rốt cục đào được gốc dược thảo . Hứa Vị mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm dược thảo trong tay mình, trên mặt tươi cười ngốc hồ hồ đến mức ngay cả Mộc Dĩ Chân nhìn thấy cũng đều nhịn không được mà chụp lấy đầu Hứa Vị “Ta nói ngươi nha , ngây ngô cười cái gì thế ! Chỉ là một gốc cây dược thảo!” Hứa Vị vuốt cái đầu bị chụp của mình , hắc hắc đối Mộc Dĩ Chân cười khờ khạo . Mộc Dĩ Chân nhìn bộ dáng Hứa Vị ngây ngô cười, không khỏi hắc tuyến, người này thật sự là y si! “Được rồi! Chúng ta đi nhanh đi! Nếu hôm nay tìm không được nữa , sớm mai chúng ta liền lập tức rời đi nơi này.” Mộc Dĩ Chân nhìn quét bốn phía, nhíu mày nói, hắn tổng cảm thấy từ lúc ‘tình cờ’ gặp cái tên nhị hoàng tử đang hôn mê trên mặt đất kia, liền cảm thấy tình huống bốn phía không thích hợp! Sách, nếu không phải hiện tại đã sắp vào đêm, xuống núi thì trời cũng đã tối đen , hắn khẳng định sẽ lôi kéo Hứa Vị rời đi nơi này! Lại nhìn quét bốn phía, Mộc Dĩ Chân thầm nghĩ, hy vọng lần này chỉ là do hắn lỗi giác. Hứa Vị nghe xong lời Mộc Dĩ Chân , cũng lấy lại tinh thần, thấy Mộc Dĩ Chân mặt mày đầy cảnh giác, liền gật đầu nói “Được. Trời cũng sắp tối, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, hai người liền bắt đầu tìm kiếm. Khi hai người rời đi chỗ đó , hai người không có phát hiện, ở phía sau bọn họ dần hiện ra một người, người nọ đúng là Sở Hiền. Sở Hiền nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Vị, nghĩ tới bộ dáng mới nãy khi Hứa Vị nhìn chằm chằm dược thảo rồi ngây ngô cười, khóe miệng cong lên , xả ra tươi cười, trong mắt hiện lên ý cười cùng ôn nhu mà ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện. Hứa Vị cùng Mộc Dĩ Chân tìm sau một lúc lâu, cuối cùng quyết định ở dưới một tàng cây phi thường lớn mà nghỉ ngơi qua đêm, Hứa Vị ngẩng đầu nhìn cây này, trong lòng rất ngạc nhiên, thân cây lớn giống như vậy thật đúng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Mộc Dĩ Chân nhóm lên đống lửa, thấy Hứa Vị ngẩn người nhìn chằm chằm đại thụ, liền không chút để ý mà nói “Cây này chắc cũng ít nhất phải cần mười mấy người vòng lại mới ôm hết nhỉ.” Hứa Vị quay đầu nhìn về phía Mộc Dĩ Chân, một bên từ trong vòng cổ tay xuất ra lương khô cùng nước, một bên hỏi “Dĩ Chân, ngươi có biết đây là cây gì không ? ” Mộc Dĩ Chân nhìn cây này, nhớ tới cái cây ở Mộc gia bảo mà hắn vẫn thường cùng Mộc Dĩ chơi trốn tìm ầm ĩ vui vẻ , khóe miệng vi kiều “Ta sao biết được ?” “Ngươi nói, cây này bao nhiêu tuổi ha ?” Hứa Vị đem lương khô cùng nước đưa cho Mộc Dĩ Chân, một bên đoán hỏi. “Ân, ít nhất cũng có mấy trăm năm đi. Lớn như vậy……” Mộc Dĩ Chân tiếp nhận, một bên há mồm cắn miếng lớn , một bên mơ hồ nói không rõ . Hứa Vị nhìn chằm chằm đại thụ, mặt có chút đăm chiêu, cây này không chỉ là mấy trăm năm đi. Không biết vì cái gì, nhìn cây này , hắn tổng cảm thấy như muốn đui mù , cây này…… Thật giống như có ma lực, hấp dẫn hắn. “Ai, Vị Vị, ngươi nhìn chằm chằm nó làm chi , nó cũng không thể lập tức phun ra long văn thảo cho ngươi, nhanh ăn đi! Ăn xong, sớm nghỉ ngơi một chút! Ngày mai chúng ta còn phải đi vào kinh thành đó nhé !” Mộc Dĩ Chân thúc giục nói. Hứa Vị lấy lại tinh thần, cười cười, liền thu hồi tầm mắt, vùi đầu ăn, mà ngay tại phía sau, đột nhiên — hơi thở túc sát vây quanh bọn họ, Mộc Dĩ Chân hô một tiếng, liền xoay người xuất ra loan đao rồi nhảy lên, đem Hứa Vị kéo đến phía sau mình, một bên vẻ mặt ngưng trọng thấp giọng nói “Vị Vị cẩn thận!” Lúc này, Mộc Dĩ Chân cùng Hứa Vị dựa lưng vào đại thụ. Hứa Vị thấp giọng trả lời “Hiểu rồi ! Ngươi cũng cẩn thận.” Lại thấp giọng kêu “Tiểu Bạch!” Tiểu Bạch từ khi chạy vào hậu sơn Thành Long sơn này thì không thấy bóng , cũng không biết chạy đi nơi đâu ! Mà Hứa Vị vừa dứt lời, sưu một tiếng, Tiểu Bạch lại đột nhiên từ phía sau Hứa Vị nhảy ra! Hứa Vị hoảng sợ, lập tức có chút khó hiểu, sau lưng hắn chính là cái cây nha, Tiểu Bạch từ nơi này nhảy ra sao ? Hơi thở túc sát càng ngày càng đậm , mà cùng với hơi thở túc sát này là tiếng va chạm đao kiếm cùng hò hét càng ngày càng rõ ràng! Hứa Vị nhíu mày, người nào? Chẳng lẽ là nhị hoàng tử kia? Đứng ở trước mặt Hứa Vị , Mộc Dĩ Chân cũng di một tiếng, lập tức hừ hừ, nhỏ giọng nói thầm “Hỗn đản kia quả nhiên vẫn phái người đi theo ta!” Dứt lời, nói khẽ với Hứa Vị “Vị Vị yên tâm! Người của tam hoàng tử còn có người của Mộc Dĩ đều ở đây !” Hứa Vị sau khi nghe xong, cười gật đầu, thời điểm cùng Tiểu Mặc tách ra, Tiểu Mặc đã nói qua , hắn sẽ phái người của Mặc Qủy Đạo đi theo, ngày thường tuyệt sẽ không xuất hiện ở trước mặt Hứa Vị, nhưng nếu có tình huống đặc biệt, bọn họ khẳng định sẽ xuất hiện, đến lúc đó, mặc kệ bọn họ làm cái gì, Hứa Vị cũng không nhúng tay cùng phản đối. Tuy rằng lời này có chút kỳ quái, nhưng Hứa Vị nghĩ ở thời điểm ngay cả bản thân mình cũng không đủ sức quản thì cũng không có dị nghị. Bởi vì biết có người đi theo bảo hộ, Hứa Vị mới dám lôi kéo Mộc Dĩ Chân tiến vào Thành Long sơn này, nhưng giờ phút này nhìn chém giết cách đó không xa, trong không khí đã lan tràn ra mùi máu tươi, Hứa Vị nhịn không được khẩn trương lên , rốt cuộc là ai? Thế nhưng lại kịch liệt như thế?! Mà đột nhiên, Mộc Dĩ Chân thấp giọng nói “Vị Vị, để Tiểu Bạch bảo hộ ngươi đi trước! Tình huống không ổn! Những người đó thế nhưng đều là tử sĩ hoàng thất! Sở Hiền chết tiệt! Hắn đây là hạ quyết tâm dùng mọi giá để quơ được ngươi đó !” Hứa Vị vừa nghe, bật người phản đối , nói “Không được! Chúng ta cùng nhau đi! Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sao có thể đi gặp mặt Mộc gia chủ! Ta đáp ứng qua hắn sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi rồi !” Mộc Dĩ Chân vừa nghe, cước bộ thiếu chút nữa lảo đảo, tay ngươi trói gà không chặt, ngươi chiếu cố ta?! Mộc Dĩ kia tính làm cái gì nha! “Đi mau!” Lười cùng Hứa Vị cãi cọ, Mộc Dĩ Chân đem Hứa Vị đẩy đi, mà lần đẩy này , Mộc Dĩ Chân mở to hai mắt mà nhìn! Không phải chứ ! Chỉ thấy đại thụ vốn rắn chắc đột nhiên mềm nhũn lên, Hứa Vị cứ như thế bị hắn đẩy vào, liền nửa thân mình hãm ở trong đại thụ ?! “Vị Vị!” Mộc Dĩ Chân sau kinh ngạc thì vội vàng vươn tay nghĩ muốn đem người bắt lấy, chính là vừa kéo — Mộc Dĩ Chân cũng ngã theo vào ! Đã gần như là cả người đều chui vào trong cây, Hứa Vị vội vàng hô “Dĩ Chân! Mau buông tay!” “Ta đây cũng muốn có thể buông tay ra a!” Mộc Dĩ Chân kêu lên, chỉ cảm thấy thân mình như lún vào vũng bùn, cả người vô lực, phiền toái nhất chính là trước mắt một mảnh đen kịt, kì quái , hắn vừa mới rõ ràng nghe thấy thanh âm Hứa Vị…… Sao hiện tại im lặng như vậy?! “Vị Vị?! Vị Vị ngươi ở đâu?!” Mà lúc này Hứa Vị…… Trước mắt vốn một mảnh đen kịt, nhưng dần dần, trước mắt xuất hiện một điểm trắng sáng, dần dần, điểm trắng sáng chậm rãi khuếch tán, Hứa Vị trong lòng kinh hỉ, nhưng vừa định động tay lại bi thương phát hiện, cả người hắn vô lực, căn bản không thể khống chế hai tay của hắn, mà đợi điểm trắng xóa khuếch tán hết, hắn rốt cục thấy rõ những thứ trước mắt , cũng ngạc nhiên ! Trước mắt hắn, là một mảnh trời xanh tinh thuần, mà dưới là…… Đại thụ mà hắn vừa mới đứng dưới ? Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn trôi nổi giữa không trung ?! Cẩn thận xem xét xem xét chung quanh, nguyên lai hắn thật sự trôi nổi giữa không trung …… 囧, đây là có chuyện gì nha nha nha!! Mà thanh âm đột nhiên truyền đến, làm cho Hứa Vị theo thanh âm nhìn qua, thấy trên ngọn cây, đứng hai người, hai người kia đưa lưng về phía hắn, hắn thấy không rõ bộ dáng, nhưng tay áo phiêu phiêu, một bào phục nguyệt sắc, một bào phục tử sắc, nguyệt sắc bào phục tựa hồ càng thêm xinh đẹp nho nhã, thon dài, so với người mặc tử sắc bào phục thì cao hơn một xíu. Hai người này tựa hồ không thấy, hoặc là không phát hiện Hứa Vị, vẫn đang nói chuyện, mà vừa nghe nội dung bọn họ nói chuyện, Hứa Vị trong lòng kinh đào hãi lãng! “Chiêu Lang lúc này muốn khởi nghĩa vũ trang ngay , đúng, kẻ làm việc lớn, phải biết nắm chắc thời cơ!” Thanh âm này rất băng lãnh, không có độ ấm, cứng ngắc không thôi. Là người vận nguyệt sắc bào phục nói chuyện. “Ha hả…… Lựa chọn địa điểm này cũng không tồi, Long Miên sơn nha, chỉ sợ từ ngày mai bắt đầu, nên sửa thành Thành Long sơn !” Âm thanh trong trẻo lộ ra vài phần biếng nhác, còn mang theo vài phần vui cười. Này, thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy?! Mà ở dứt lời sau, chủ nhân của âm thanh trong trẻo kia cũng chính là người mặc bào phục tử sắc kia đã quay người lại, Hứa Vị trợn tròn mắt! Cha?! Không, không đúng đi! Sao có thể là cha chứ ! “Ai, ta nói, Ngọc Thần Nữ, tốt xấu gì hai ta từ hôm nay về sau cũng là đồng liêu rồi , ta cho ngươi một cái ý kiến nha, ngươi cảm thấy hảo thì dùng đi nha ! Không hảo thì coi như ta nói vu vơ vậy thôi !” Người vận bào phục tử sắc dùng ngữ khí vui cười mà Hứa Vị quen thuộc không thôi nói xong , tuy rằng nói như vậy nhưng Hứa Vị cũng biết, người đó và cha hắn bộ dạng giống nhau như đúc là thật ! Xem ánh mắt kia, thanh minh sạch sẽ lộ ra một cỗ nghiêm nghị! Ngọc Thần Nữ?! Người này chính là Ngọc Thạch cung Ngọc Thần Nữ!? “Trang Vân khách khí , nói đi.” Người vận nguyệt sắc bào phục cũng xoay người , Hứa Vị tập trung nhìn vào, nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, hoàn hảo, không phải người quen, người vận nguyệt sắc bào phục trước mắt chính là tuấn mỹ vô song nha! Chỉ đáng tiếc, mặt lạnh băng băng , không có biểu tình gì. “Nam Cương thánh nữ Nguyệt Loan cùng chủ nhân Sở Chiêu điện hạ của chúng ta sớm đã đính hạ hôn ước, lần này, chủ ta đi chinh phạt yêu hoàng quỷ đế thô bạo kia , Nam Cương thánh nữ suất lĩnh tộc nhân của nàng cộng thêm một ngàn năm trăm người gia nhập nghĩa quân, còn mang đến vật tư phi thường trân quý, ngươi có thể hay không…… Đổi người? Tỷ như nói Sở Minh điện hạ – đệ đệ của chủ ta – sớm nay mới cho người đem tới cho ngươi Nguyệt Quang hoa ?” Người được gọi là Trang Vân thử hỏi, lúc này, Hứa Vị đột nhiên nhớ tới Trang Vân kia, không phải là khai quốc công đại thần — danh tướng Trang Vân?! Người cha hắn kính nể nhất nha, cái này thật là thú vụ ! Nếu để cha biết, danh tướng Trang Vân cùng lão cha có bộ dạng giống nhau như đúc, không biết cha sẽ có biểu tình gì ? Hơn nữa…… Hứa Vị nhìn chằm chằm Trang Vân kia, càng xem càng thấy quỷ dị, sao ngay cả biểu cảm , ngữ khí nói chuyện, ngữ điệu nói chuyện đều giống nhau a a a!! “Thần chi nhất tộc, phải ký kết sinh tử khế ước, mới có thể vì người làm việc ! Nếu Sở Chiêu đã cùng ta đính hạ sinh tử khế ước, sinh mệnh của hắn chính là của ta!” Ngọc Thần Nữ băng lãnh nói, mắt xếch xinh đẹp đạm mạc. Nhưng Hứa Vị tinh tế nhìn, đạm mạc này lại cùng Tiểu Mặc không giống, Tiểu Mặc đạm mạc còn lộ ra sức sống , nhưng người trước mắt cơ hồ là không có nửa điểm sức sống. Trang Vân sau khi nghe xong, cũng là nhãn tình sáng lên, cười hì hì hỏi “Nga, nói như vậy, ngươi chính là muốn mệnh của chủ ta đúng không! Ngô, ta hiểu được! Chủ của ta đây muốn cưới Nam Cương thánh nữ làm vợ, cũng không thành vấn đề ,đúng không ??” Ngọc Thần Nữ bình tĩnh vô ba mà nói “Hắn thú ai cùng ta có quan hệ gì đâu?” Trang Vân sau khi nghe xong, không chút nào che dấu nhẹ nhàng thở ra thật to “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Vừa lại cười hì hì vỗ vỗ bả vai Ngọc Thần Nữ, nén giận nói “Ngươi sớm nói thì tốt nha ! Thật sự là! Đã nhiều ngày , ta phiền muốn chết!” Hứa Vị càng xem Trang Vân kia, trong lòng lại càng cảm thấy rất giống! Hơn nữa không phải một chữ “Giống” là đủ để kết luận, quả thực chính là cha hắn thay tên đổi họ đứng ở nơi này nha ! Chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha?! Mà đúng lúc này, đột nhiên một đạo bạch quang hiện lên trước mắt — Bạch quang mãnh liệt kích thích Hứa Vị khiến hắn không thể không nhắm mắt lại, đợi khi mở to mắt, Hứa Vị nhìn về phía ngọn cây kia , trên ngọn cây đã không còn thân ảnh Ngọc Thần Nữ cùng Trang Vân kia, chỉ có một nam nhân vận bào phục màu đen đứng trên ngọn cây , một đầu tóc màu tím sậm ở trong gió phất phơ. Hứa Vị kinh ngạc nhìn, tim lại đột nhiên mạnh mẽ nảy lên, bóng lưng của nam nhân vận bào phục màu đen này thấy thế nào cũng thực giống một người…… Tiểu Mặc?!