Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 111 : Bị bắt…
Phương Hạo Nhiên thật vất vả mới đi ra khỏi rừng cây dưới đoạn nhai , đã thấy Trung bá vội vàng chạy tới rồi, Phương Hạo Nhiên vừa thấy Trung bá, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, Trung bá còn sống. Tuy rằng bộ dáng Trung bá đang vội vàng chạy tới là một thân chật vật không chịu nổi, cánh tay tựa hồ còn bị thương.
Trung bá vội chạy tới bên người Phương Hạo Nhiên, cao thấp đánh giá một phen, trên mặt cũng buông một hơi lớn “Thật tốt quá, lão gia, ngài không có việc gì.”
Phương Hạo Nhiên nhếch miệng cười, vỗ bả vai Trung bá “Yên tâm, A Trung, mệnh lão gia ngươi rất bền a !”
Trung bá trong lòng sát hãn, đúng à nha…… Ngẫm lại từ mười mấy năm trước đến bây giờ, lão gia nhà hắn nếu không có mệnh bền như lời lão gia nói, vậy thật đúng là sống không đến hiện tại nha. Lần này, nhóm tử sĩ Tống gia kia cũng thật không dễ đối phó, Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ năm người kia nếu không phải yêu vật cùng mặc quỷ, cũng chỉ sợ không thể chống đỡ lại đi! Nhưng trên mặt Trung bá chỉ cười ngu ngơ “Lão gia, chúng ta nhanh đi thôi, càng sớm đến kinh thành thì càng thêm an toàn!”
Phương Hạo Nhiên gật đầu, cũng phải , nhưng Phương Hạo Nhiên quét mắt cánh tay Trung bá, nhíu mày nói “Dù gấp cũng không gấp đến chết , ngươi trước đem vết thương trên người xử lý một chút đi, sau đó chúng ta sẽ lại đi !” Dừng một chút, lại do dự hỏi “Vậy Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ đâu?”
Trung bá ha hả cười “Lão gia yên tâm, bọn họ không có việc gì, bất quá thương thế có phần nặng , lão nô tự quyết, đuổi bọn hắn đi tìm địa phương để chữa thương rồi !”
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, mới nhẹ nhàng thở ra, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…… Lại đối Trung bá trừng mắt, một bên đem Trung bá ấn xuống bắt lão ngồi lên trên tảng đá lớn bên cạnh, một bên nói “Trung bá ngươi cũng còn không mau mau trị thương đi ?”
Trung bá vốn định mau mau lên đường , dù sao dọc đường này chính là phi thường không an toàn nha ! Nhưng hắn cũng biết hiện giờ Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ không thể ở bên người lão gia nhà hắn , bên người lão gia chỉ còn lại có hắn , cho nên một thân bị thương này cũng nên mau trị liệu mới tốt !
Trung bá liền ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt vận khí chữa thương. Mà ở khi Trung bá điều tức xong, miễn cưỡng xem như khôi phục, Phương Hạo Nhiên mới cùng Trung bá rời đi Nguyệt Gian sơn.
Đợi rời đi Nguyệt Gian sơn, sau đó tiến vào thị trấn, Trung bá vốn tính toán trụ lại ở khách *** nào đó, nhưng Phương Hạo Nhiên cũng xua tay không đồng ý “Chúng ta tìm cái miếu đổ nát hay địa phương linh tinh để nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi.”
Trung bá do dự, như vậy được không? Lão gia dọc đường đi cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt được a. Trung bá đang nghĩ ngợi có nên mở miệng thử thuyết phục hay không, chỉ thấy Phương Hạo Nhiên đứng ở trên ngã tư đường người đến người đi, ngước nhìn xa xa, thấp giọng lẩm bẩm nói “Nếu liên lụy người vô tội thì làm sao bây giờ?”
Liên lụy? Trung bá trong lòng minh bạch , lão gia là lo lắng nếu trụ khách *** mà có người tiến đến ám sát thì sẽ liên lụy người vô tội đi.“Vậy lão gia, chúng ta đến đằng trước nhìn xem đi ?”
Phương Hạo Nhiên cười cười gật đầu, cũng tốt. Lập tức lại nhìn xung nhìn, Tiểu Duệ kia từ lúc vào thành liền biến mất vô tung vô ảnh ? Trốn đi đâu vậy?
Mà sau khi Phương Hạo Nhiên cùng Trung bá thật vất vả mới tìm được một gian miếu đổ nát, hai người vừa mới tiến vào gian miếu đổ nát, sắc mặt Trung bá lại đột nhiên đại biến, gầm nhẹ “Không tốt! Có mai phục! Lão gia đi mau!” Trung bá vừa dứt lời, chỉ thấy vô số băng khí lạnh như nghênh diện đánh tới, Phương Hạo Nhiên chờ cho tới khi những lãnh khí này phả vào mặt, tập trung nhìn vào, đúng là vô số băng hoa! Mà ngay sau đó, trước mắt Phương Hạo Nhiên liền tối sầm, ý thức liền lâm vào trong bóng đêm!
*********
“Vị Vị, ngươi sao lại biết long văn thảo ở Thành Long sơn này ?” Mộc Dĩ Chân đứng ở dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn ngọn núi có chút nguy nga , vẻ mặt đầy ấm ức, hắn gần đây đều phải leo núi , leo tới muốn ói ra nha.
Đứng ở bên cạnh Mộc Dĩ Chân ,Hứa Vị xốc lên giỏ trúc trên lưng, cười tủm tỉm nói “Ta cũng không thực khẳng định đâu , bất quá, tiền bối trong [ hành y thủ trát ] có nhắc tới, Thành Long sơn này có một loại dược thảo, rất là kỳ lạ, có thể khiến người đạt được trường sinh. Ta muốn thử tìm chút vận khí, nói không chừng chúng ta có thể tìm thấy long văn thảo.” Dừng một chút, Hứa Vị lại thần bí hề hề nói “Dĩ Chân, ngươi biết không? Kỳ thật Thành Long sơn này ở một ngàn năm trước không phải kêu tên này nga.”
Mộc Dĩ thật hiếu kì quay đầu lại , nhìn về phía Hứa Vị bên người “Vậy gọi là gì?”
“Long Miên sơn.”
Mộc Dĩ Chân lẩm nhẩm ba chữ Long Miên sơn, không khỏi chọn mi, tên này…… Cũng thật thú vị. Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy , nhưng khi ngẩng đầu nhìn ngọn núi nguy nga trước mắt này, Mộc Dĩ Chân vẫn nhịn không được nghĩ muốn ngửa mặt lên trời kêu rên “Núi lớn như thế ! Sao có thể tìm được long văn thảo kia?!”
Hứa Vị lưng đeo giỏ trúc, cùng Tiểu Bạch hướng phía trước vui sướng chạy đi, cong người chạy một hồi, thấy phía sau thế nhưng không ai theo tới, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Mộc Dĩ Chân vẻ mặt buồn bực đứng ở tại chỗ, liền cười tủm tỉm ngoắc ngoắc ra hiệu “Dĩ Chân, ngươi đứng ở đó làm chi ? Nhanh lên a! Chúng ta phải nắm chặt thời gian!”
Mộc Dĩ Chân nhịn không được đảo mắt trắng dã, Hứa Vị này chỉ cần dính dáng tới dược thảo liền trở nên đặc biệt hưng phấn!
Hai người hướng phía trong núi đi đến, Mộc Dĩ Chân nhìn Hứa Vị vừa đi vừa dùng nhánh cây khùa khùa cỏ dại, cũng thở dài, bản thân cũng bắt đầu khua khua theo, vừa đào vừa nhổ , miệng lẩm bẩm “Long văn thảo này cũng không biết mọc thành cái dạng gì.” Một bên quay đầu hướng Hứa Vị đã muốn cách hắn một đoạn xa , hét lên “Vị Vị, long văn thảo kia mọc thành cái dạng gì nha !”
Hứa Vị sửng sốt, hỏi hắn hắn cũng không biết a, trong [ hành y thủ trát ] này cũng không có ghi lại tư liệu cụ thể của long văn thảo kia, cũng chỉ có một câu như nãy hắn nói thôi …… Hứa Vị đang muốn trả lời, đột nhiên trong mũi nghe được mùi máu tươi, Hứa Vị nhíu mày, có người bị thương đổ máu ?
Hứa Vị hướng Mộc Dĩ Chân hô “Dĩ Chân, lại đây.”
Mộc Dĩ Chân tùy tay nhổ bật gốc một cây cỏ , cũng không thèm nhìn tới liền hướng Hứa Vị chạy qua “Làm sao vậy?”
Hứa Vị lôi kéo Mộc Dĩ Chân hướng phương có mùi máu tươi đi đến, lúc này xem như thời kì thị phi , hắn cũng không dám tiến tới một mình, nếu xảy ra chuyện gì làm phiền hà tới cha cùng Tiểu Mặc , vậy thì không tốt .
Mộc Dĩ Chân thấy Hứa Vị cẩn thận như vậy cũng cảnh giác lên “Làm sao vậy?”
“Ta ngửi được mùi máu tươi , chúng ta đi qua đó nhìn xem.” Hứa Vị thấp giọng nói, túm Mộc Dĩ Chân liền bước nhanh qua.
Rẽ vào rừng cây, chỉ thấy bên cạnh sơn đạo đi thông giữa sườn núi, có một người đang hôn mê trên mặt đất, trên mặt đất đều là vết máu.
Hứa Vị bước nhanh qua, thời điểm đang muốn tiến lên xem xét, cước bộ lại dừng lại, Mộc Dĩ Chân phía sau cũng đi lên trước, nhìn chăm chú vào người đang hôn mê trên mặt đất , không khỏi hí mắt “Đó là nhị hoàng tử?”
Người hôn mê trên mặt đất chính là nhị hoàng tử Sở Hiền, Sở Hiền trước ngực một mảng vết máu, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt không thôi, quỷ dị chính là, trong sự tái nhợt này còn lộ ra một cỗ hắc khí.
Hứa Vị gật đầu “Là nhị hoàng tử.”
“Làm sao bây giờ?” Mộc Dĩ Chân quay đầu nhìn về phía Hứa Vị, hỏi.
Hứa Vị nhẹ nhàng thở dài, từ trên cổ tay lấy ra một bình dược, tầm mắt vẫn chăm chú vào nhị hoàng tử đang hôn mê trên mặt đất kia, nói “Cứu người.”
Ngắn gọn hai chữ cũng làm cho Mộc Dĩ Chân thiếu chút nữa nghĩ muốn bóp chết Hứa Vị, nhịn không được kéo Hứa Vị qua, áp lực tức giận trừng mắt nói “Vị Vị! Ngươi đầu óc bã đậu hả ?! Cần chi phải cứu hắn nha!”
Hứa Vị cũng rất nghiêm túc nói “Dĩ Chân, ta là đại phu , ta không thể thấy chết mà không cứu .” Dừng một chút, lại hạ giọng bổ sung một câu “Hơn nữa…… Ngươi không biết loại tình huống hiện tại này rất không thích hợp hay sao?”
Mộc Dĩ Chân sửng sốt, lập tức hí mắt nhìn nhìn bốn phía, bên người nhị hoàng tử này hẳn nên có ám vệ bảo hộ mới đúng , sao lại chỉ còn lại mình hắn ? Hơn nữa chết đâu không chết lại chết ở lúc Hứa Vị vừa tới Thành Long sơn này?! Mộc Dĩ Chân túm chặt Hứa Vị, thấp giọng nói “Vậy ngươi càng thêm không thể cứu!”
Hứa Vị cũng lắc đầu “Dĩ Chân, ngươi làm cho ta qua đó đi, yên tâm, ta chỉ cho hắn một viên bảo mệnh hoàn.”
Mộc Dĩ Chân trừng mắt, trong lòng nghiền răng, để cho nhị hoàng tử này cứ vậy im lặng chết đi thì không tốt sao?! Sao cứ phải làm cho người ta sống a! Nhưng thấy Hứa Vị kiên trì như vậy, Mộc Dĩ Chân cũng không có biện pháp.
Hứa Vị nói xong, liền giãy khỏi tay Mộc Dĩ Chân rồi đi qua, đem viên thuốc nhét vào trong miệng Sở Hiền rồi liền đứng dậy rời đi, mà khi quay người lại, chỉ thấy Mộc Dĩ Chân vẻ mặt không đồng ý trừng mắt nhìn mình, Hứa Vị ngượng ngùng cười, đi đến bên chân Mộc Dĩ Chân, lôi kéo Mộc Dĩ Chân hướng đường cũ đi trở về.
Mà thấy Mộc Dĩ Chân vẻ mặt trầm lặng, Hứa Vị cũng chỉ đành im lặng không nói, hắn cứu Sở Hiền, là làm tròn đạo lý đại phu phải cứu kẻ bị thương, nhưng hắn biết rõ Tiểu Mặc cùng Sở Hiền nay đã thành thủy hỏa bất dung, hắn hôm nay cứu Sở Hiền có lẽ ngày sau sẽ cấp Tiểu Mặc tạo thành phiền toái rất lớn. Nhưng là, hắn không thể thuyết phục bản thân không cứu! Mà ở cái tình huống lộ ra đầy quỷ dị này , trong lòng hắn ẩn ẩn có loại trực giác, nếu thấy chết mà không cứu thì có lẽ sẽ có đại phiền toái……
Mộc Dĩ Chân tuy rằng trong lòng rất hờn giận, nhưng quay đầu thấy bộ dáng Hứa Vị buông đầu xuống trầm mặc không nói, trong lòng vẫn nhuyễn vài phần, bĩu môi nói “Người ngươi cũng cứu rồi a, còn uể oải như vậy làm cái gì! Nếu hối hận, vừa nãy cũng đừng cứu người!”
Hứa Vị nghe thấy lời liền ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Dĩ Chân, ngữ khí của Mộc Dĩ Chân rất là hung dữ , nhưng trong mắt cũng rất ấm áp, Hứa Vị không khỏi nở nụ cười.
Mà ngay tại khi Hứa Vị cùng Mộc Dĩ Chân rời đi sơn đạo kia không lâu, địa phương Sở Hiền nằm đột nhiên dần hiện ra vài người, một người trong đó ngồi xổm xuống , liền rất nhanh từ trong tay áo xuất ra kim châm, hạ xuống mấy châm, lại nâng Sở Hiền dậy, vận công điều trị một phen. Rất nhanh, Sở Hiền liền chậm rãi mở to mắt, thanh âm mặc dù có chút đứt đoạn vì bị thương, nhưng vẫn có điểm bình tĩnh “Phượng tộc huyết mạch kia quả nhiên rất đặc biệt.”
Nam tử vừa nãy hạ kim châm rũ xuống mi mắt, thấp giọng nói “Tuy rằng không rõ ràng lắm cụ thể là viên thuốc gì, nhưng tại hạ vừa mới xem qua mạch cho điện hạ, viên thuốc kia chẳng những bảo vệ tâm mạch điện hạ, thậm chí bắt đầu rửa sạch độc tố lắng đọng trong người điện hạ. Y thuật Hứa công tử hẳn là rất cao siêu.”
Khóe miệng Sở Hiền gợi lên mỉm cười, nói “Đó là đương nhiên, Phượng tộc huyết mạch sao có thể là hạng người bình thường?” Biết rõ là cừu địch còn lưu lại một khối bảo mệnh hoàn , nhưng vẫn không bỏ qua quỷ dị ở nơi này, hẳn đã phải phân tích bằng lý trí bình tĩnh một phen , mới chỉ lưu lại bảo mệnh hoàn, sau đó lại rất nhanh ly khai. Ha hả…… Hắn đối Phượng tộc huyết mạch này, đối Hứa Vị này thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng thú nha!
“Chủ tử, nếu…… Vừa mới nãy Hứa công tử không có lưu lại bảo mệnh hoàn, ngài sẽ làm như thế nào?” Nam nhân cầm kim châm thấp giọng hỏi .
“Tông chủ nói, chỉ cần máu của Phượng tộc huyết mạch, như vậy, người còn sống hay không cũng không trọng yếu.” Sở Hiền mỉm cười nói, tươi cười âm lãnh.
Nhưng là…… Hiện tại…… Sở Hiền hơi hơi gợi lên khóe miệng mỉm cười, nghĩ tới vừa nãy khi Hứa Vị tới gần mình, đem viên thuốc nhét vào trong miệng mình, cái loại xúc cảm này…… Thật sự…… Thực kỳ kì diệu…… Nếu……
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
54 chương
42 chương
11 chương
63 chương
416 chương
324 chương
4 chương
224 chương