Hứa Tiên Chí
Chương 960
Người trong miếu cũng đều vội vã theo phía sau. Hứa Tiên và Ngao Ly theo dòng người đi tới ngoài miếu, trước thôn cách đó không xa, quả thấy mấy quan sai đang bắt giữ một tráng nông tuổi trẻ. Nông phụ mới vừa rồi chạy ra ngoài không nói một tiếng đã phóng tới.
Nông nhân kia trên dưới bốn mươi tuổi, vẻ mặt hiền hậu, đang khuyên nông phụ trở lại, bỗng nhiên liếc mắt thấy Hứa Tiên trong đám người, lớn tiếng gọi:
- Hứa quan nhân, Hứa quan nhân!
Đoàn người tách ra hai bên, để Hứa Tiên có thể tiến lên, kỳ quái nói:
- Ngươi nhận ra ta sao?
Không cần thiết hắn nói, mấy quan sai kia cũng đã hướng về phía hắn hành lễ:
- Hứa quan nhân!
Hắn vừa xuất hiện, tại Hàng Châu một mảnh không lớn không nhỏ này cũng coi như là danh nhân, người có thể gọi ra tên của hắn cũng thật là không ít.
Nông nhân nói:
- Hứa quan nhân, ngài quên ta rồi, năm xưa ở trước cửa Huyền Cơ quan, vẫn là ngài cứu tính mênh toàn gia của ta.
Lời này tương đối hao phí suy nghĩ, hoàn hảo Hứa Tiên hiện nay trí nhớ phi phàm, nghĩ lại một chút. Năm xưa hắn và Phan Ngọc đến Huyền Cơ quan cầu thủ. Trước cửa lại mấy người đứng chờ, trong đó liền có nông nhân này mắc quái bệnh. Sau đó được Hứa Tiên đoán ra hắn là được một khối khoáng thạch có chứa phóng xạ khắc thành băng thiền, sau đó liền giao cho Hứa Tiên. Hứa Tiên đã lập tức thu lấy.
- Thì ra là ngươi, ngươi đây là phạm tội gì?
- Hứa quan nhân, hắn mang theo mấy người hủy hoại phần mộ của người khác, bị người ta cáo trạng tới nha môn.
Hứa Tiên nói:
- Hủy hoại phần mộ, chẳng lẽ là trộm mộ?
Thời đại này phá hư phần mộ đúng là trọng tội.
Nông nhân giương cổ lên, lớn tiếng kêu oan:
- Hứa quan nhân, chúng ta không phải trộm mộ, là vì làm ruộng cầu mưa, thời gian dài như thế không có mưa xuống, mộ thổ của Lưu lão vẫn là ẩm ướt. đây không phải biến thành ruộng cạn thì là cái gì. Chỉ cần đào ra thiêu, trời sẽ mưa.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Trời không mưa xuống, chỉ cần cầu xin Long vương gia thêm là được. Các ngươi không nên đi đánh ruộng cạn gì cả, trêu chọc đến mối họa như vậy a!
Vu chúc lão thái bà trong miếu Long Vương mới vừa rồi vô cùng đau đớn nói.
Hứa Tiên không nói gì, đây thật đúng là đại quyết đấu của mê tín thời phong kiến a. Bất quá so với đào mộ tổ tiên người ta, vẫn là cầu tiểu nha đầu bên cạnh này khá tốt hơn một chút.
Cái gọi là "đánh hạn bạt", còn có tên khác là " Bào Bào". Hứa Tiên là có biết một chút. Hạn Bạt vốn là quái vật trong truyền thuyết Thượng Cổ khiến cho hạn hán. Có câu là Hạn Bạt vừa ra, đất cằn ngàn dặm. Trong Kinh Thi cũng từng có câu thơ Hạn Bạt làm điều trái ngược.
Hứa Tiên đoán rằng Thượng Cổ có khả năng thật sự có một Yêu Thần như vậy, bất quá hôm nay cái gọi là Hạn Bạt đã sớm khác với ý tứ năm xưa. Khoảng chừng một loại giống như cường thi, sau khi chết một trăm ngày, người chết biến thành Hạn Bạt. Thi thể người chết không thối rữa, mộ phần không mọc ra cây cỏ mà chảy ra thủy ti. Chỉ có đem tử thi từ trong mộ phần thiêu hủy, trời mới có mưa được.
Đây là hai đại tuyệt chiêu cổ nhân đối phó với nạn hạn hán, đào Hạn Bạt và cầu Long Vương.
Nông nhân cầu khẩn nói:
- Hứa quan nhân, van cầu ngươi cứu chúng ta.
Phía sau hắn mấy người cùng thôn bị bắt cũng cầu xin tha thứ theo, ai cũng không muốn đến trong nha môn chịu khổ.
Hứa Tiên hỏi mấy quan sai kia:
- Có từng phơi thây không?
Nếu như thực đem thi thể nhân gia đào lên, vậy thì không có biện pháp.
Quan sai thấy Hứa Tiên hỏi, cũng không dám sơ ý:
- Hứa quan nhân là vừa động thổ đã bị chế trụ.
Hứa Tiên nói:
- Nếu không có phơi thây, bọn họ cũng là một lòng cầu mưa, vẫn là xử trí nhẹ đi sao!
Vì loại sự tình này mà rước lấy tai ương lao ngục, cực kỳ không đáng.
Quan sai cũng là biết điều:
- Nếu ngài cũng nói thế thì...
Xoay mặt phân phó:
- Thả người!
Trên thực tế đối với loại án tử này đương nhiên không có khả năng coi như trộm mộ mà xử lý. Người trộm mộ bị bắt đến đều là tử tội. Mà những nông nhân đánh Hạn Bạt này, bị bắt đến trong nha môn cũng là đánh một trận rồi thả ra.
Thôn nhân thiên ân vạn tạ, Hứa Tiên cũng căn dặn bọn hắn không nên đánh Hạn Bạt gì nữa, miễn cho lại bị nhân gia cáo trạng lên nha môn.
- Vẫn luôn không có mưa, làm sao mà sống được đây, cứ tiếp tục xuống như thế...
Mọi người đều là vẻ mặt sầu lo.
Hứa Tiên chỉ có thể nói:
- Chỉ cần hảo hảo bái Long Vương là được.
- Không hổ là trúng trạng nguyên, kiêu ngạo của người đọc sách, lời này nói chính là có kiến thức.
Người coi miếu lớn tiếng tán thán.
Hứa Tiên giật nhẹ khóe miệng, không biết nên nói cái gì cho phải, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh:
- Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có mưa xuống.
Chỉ có hắn mới có thể thấy được, một đạo bạch sắc Long Ảnh xuyên toa đám mây.
Mây đen trùng điệp kéo đến, thoáng qua trong lúc đó đã thấy tràn ngập bầu trời, một hồi mưa rào đổ xuống, rơi vào trên khuôn mặt kinh hỉ của mọi người.
- Long vương gia hiển linh.
Vu bà kia càng là hô to một tiếng, quỳ bái xuống đất, hấp dẫn các thôn nhân khác cũng dập đầu theo không ngừng.
Khi bọn hắn lại ngẩng đầu lên, hình bóng của Hứa Tiên cũng đã biến mất.
- Khổ cực rồi.
Hứa Tiên ngồi xếp bằng trên tầng mây, cười nói với bạch sắc Cự Long ở bên cạnh.
Cự Long khinh miệt khụt khịt, lại đắc ý vẫy đuôi.
- Bộ dáng uy phong như vậy để ta đột nhiên cảm thấy thiếu chút gì đó.
- Thiếu cái gì?
Đầu rồng thật lướn của Ngao Ly tiến đến trước mắt hắn, con ngươi kim sắc phát sáng hiện ra hình bóng của hắn.
- Là tọa kỵ a, thân là đường đường đại tiên, dĩ nhiên ngay cả tọa kỵ cũng không có, vẫn luôn đằng vân giá vũ quá mất mặt đi. Được rồi, vinh thăng ngươi làm tọa kỵ của bản đại tiên đi!
- Lại dám để cho bản Long Vương làm tọa kỵ của ngươi, thật lớn mật...a!
Không đợi nàng biểu đạt phẫn nộ xong, Hứa Tiên đã cười lớn lao tới, nắm lấy một đôi Long Giác giống như san hô kia của nàng.
Từng tiếng sấm ầm ầm, vang vọng phía chân trời, trên mặt đất mọi người nơm nớp lo sợ. Tiếng sấm cuối trời thu cũng không bình thường. Có phải là Long vương gia cảm thấy chỗ nào không thoải mái, làm hại mọi người không hiểu, mặt vàng như nghệ. Bọn họ đại khái nghĩ không ra Long Vương chính mình cung phụng đang ở trên trời tao ngộ quẫn cảnh như vậy, chỉ là một mặt thành kính cầu xin.
Thẳng đến mây đen tan đi, mấy bộ khoái cũng đều trở lại nha môn báo cáo kết quả công tác.
Nông Nhân tên là Đại Lực lại một lần nữa hướng về mọi người kể lại lần gặp nhau thần kia của mình cùng Hứa Tiên. Nhưng những người khác đối với cố sự này hiển nhiên từ lâu đã nghe rồi, đều không có lòng nghe hắn kể chuyện. Đều tự tản đi để ý ruộng đồng nhà mình. Một trận mưa to qua đi, nguyên bản một số ruộng lúa gần như khô cạn lại chứa đầy nước, việc cần làm còn khá nhiều.
- Các ngươi chờ chút a.
- Ngươi tên chết bầm này, còn không xuống dưới làm việc đi. Ở chỗ này đùa giỡn cái gì.
Tại bà nương nhà mình quát mắng đốc thúc, hắn cũng chỉ đành xám xịt đi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
55 chương
61 chương
58 chương
11 chương
442 chương