Hứa Tiên Chí

Chương 947

Trong lòng buồn bực thở dài, trước kia, ngươi cần gì phải quá cố chấp. Lạc Thần như là nhìn ra trong lòng nàng đang cảm thán: - Ngươi không hiểu được, bất quá một ngày nào đó, ngươi sẽ minh bạch thôi! Hứa Tiên nói: - Hiện tại vẫn là tìm chỗ ở đi! - Bây giờ còn quá sớm thì phải! Vân Yên vì cảm thấy xấu hổ, cùng với người đến người đi trên đường cái, lại nghĩ nói chuyện như vậy, rất là bất hợp lý. Hứa Tiên hơi nao nao, lập tức bật cười, chỉ là nhìn giai nhân trước mắt, thật sự câu dẫn ra ý niệm trong lòng, cúi đầu ở bên tai của nàng nói: - Vẫn là để ta hảo hảo du sơn ngoạn thủy một phen nha! Đem bên tai của nàng chọc cho đỏ bừng, lại càng phát ra có vẻ khả ái. Thậm chí ở trên đường cái dẫn đến một cổ hỗn loạn nho nhỏ, mã xa phu đi ngang qua quên giơ roi, có vẻ đụng vào người qua đường phát ngốc ra. Hứa Tiên cảm thấy vẫn là Kim Ốc Tàng Kiều là kế sách tốt nhất, đang muốn rời khỏi, trong Trung Nhạc Lâu ào ào đi ra rất nhiều người, đứng ở trên bậc thang cao cao, còn có chút từ lâu ba lầu hai nhìn xuống phía dưới. Hứa Tiên nhìn phía trước, cũng chưa từng thấy qua, chắc là khách nhân trên lầu đặt bao hết, địa vị hẳn là so với dưới lầu muốn cao hơn. Đại khái là chưởng môn các loại gì đó đi! Lão hán vóc người mập mạp thanh âm to lớn chất vấn nói: - Ngươi là ai? Môn phái nào, dám đả thương đệ tử của chúng ta! Hắn mới vừa rồi đã nghe đệ tử nói ngọn nguồn sự tình, nhưng hôm nay khắp thành đều là nhân vật võ lâm, đệ tử của hắn bị người tùy tiện ném ra bên ngoài như thế, không tìm không tìm trở lại xử lý, hắn nào còn mặt mũi tồn tại. Hứa Tiên đưa mắt đảo qua, thấy hắn cánh tay tráng kiện, huyệt Thái Dương nhô lên, vừa nhìn đó là nội gia cao thủ... Không nghĩ tới ta cũng có lúc dùng từ này để hình dung người khác. Mọi người thấy Hứa Tiên không đáp, trên lầu có người nghị luận nói: - Chẳng lẽ là bị dọa ngốc rồi? Vân Yên ôn nhu giật nhẹ ống tay áo của Hứa Tiên, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại: - Hừ, tên họ của ta không tiện báo cho ngươi biết, ta có sư phụ gọi là Vương Dược Sư, không biết ngươi có biết hay không? Xung quanh ồ lên một tiếng, như là hiệu quả nào đó tạo ra oanh động, Hứa Tiên còn có chút không rõ, lão hán trước mắt bỗng nhiên trở nên thân thiết: - A... Nguyên lai là đệ tử của vị tiên sinh kia, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ a, đệ tử của tiểu lão nhi xa xa không bằng, xa xa không bằng! Đợi được liệt đồ này của ta tỉnh lại, nhất định để hắn nhận lỗi với công tử! Hứa Tiên nói: - Thì ra ngươi cũng biết hắn a? Sợ rằng không chỉ là nhận ra được, sư phụ kia của hắn e là còn rất nổi danh, bởi vì xung quanh ánh mắt nhìn chính mình đều nhiều hơn vài phần kính nể. Về phần nhận lỗi gì đó, đương nhiên là xin miễn, liền xoay người rời khỏi. Lão hán lau lau mồ hôi trên đầu, thở phào một hơi, tên đệ tử bên cạnh hỏi: - Hắn thực sự là đệ tử của vị kia sao? - Bất luận thật giả, vẫn là không nên đắc tội tốt hơn. Trên giang hồ này sợ cũng không có mấy người dám giả mạo lung tung, vị kia đúng là sẽ diệt toàn gia kẻ đó. Mọi người nhỏ giọng nghị luận, thần thái trên mặt khác nhau, chỉ có trong góc phòng một tiểu khất cái dung mạo thanh tú, hiện ra một tia đắc ý, lại có vài phần tức giận, kéo kéo thiếu niên đôn hậu bên cạnh, hướng về phía bóng lưng của Hứa Tiên đuổi theo. Hôm nay trong thành kín người hết chỗ, muốn tìm nơi ở cũng không dễ dàng. Hứa Tiên dẫn theo Vân Yên ở trong thành xoay chuyển một vòng, cuối cùng vẫn phải vì nàng đội lên khăn che mặt, bằng không thực sự là vô cùng phiền phức. Bọn họ đi trong một ngõ cụt, Hứa Tiên xoay người lại hỏi: - Các ngươi đi theo chúng ta làm cái gì? Tiểu khất cái từ một bên thong thả bước ra: - Ngươi dám giả mạo tục danh của cha ta giả danh lừa bịp, thực sự là lá gan thật lớn! Một bên cố sức lôi kéo, đem thiếu niên đôn hậu kia kéo đến bên cạnh thân. Hai người đều là dáng dấp mười ba mười bốn tuổi, chỉ là tiểu khất cái kia khuôn mặt thanh tú, thiếu niên bên cạnh hắn lại lông mi thô dày, giống như lấy bút chấm đầy mực vẽ lên đó. Mà hai mắt lại tinh tế híp lại thành một đường, thoạt nìn có vài phần ngây ngô. - Cha ngươi là ai? Tiểu khất cái đem ngón tay cái vểnh lên, chỉ vào chính mình nói: - Ta cũng họ Vương! Giương lên cao lại hạ xuống, hiện ra hầu trắng nõn, không có hầu kết. - Đừng đừng... Thiếu niên bên cạnh hắn phát ra thanh âm ý vị không rõ, miễn cưỡng có thể xem như là tán thành. Tâm tình Hứa Tiên đã trở nên có điểm phức tạp, đây là chuyện gì xảy ra, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, là cảm giác sai sao, nhất định là ảo giác đi! Tiểu khất cái thấy hắn không đáp lời, chỉ cho là cam chịu, không biết từ nơi nào móc ra một cái gậy trúc xanh, đưa tay vũ động, hóa thành một mảnh lục vụ tấn công về phía Hứa Tiên, mơ hồ bao phủ đại huyệt toàn thân của hắn! Hứa Tiên cũng rơi vào trạng thái càng thêm thâm trầm quan sát. Tiểu khất cái trong lòng vui vẻ, được, quả nhiên tránh không thoát! Gậy trúc thúy chuẩn xác đánh trúng yếu huyệt của Hứa Tiên, trong lòng đắc ý cười hắc hắc, trúng một kích này mặc cho ngươi võ công rất cao cũng không thể động đậy. Hứa Tiên xác thực là không hề động, bất quá chỉ nghe "dát băng" một tiếng, nửa đoạn gậy trúc xoay tròn bay lên trời, điệu rơi xuống nện ở trên đầu thiếu niên lông mày rậm, rồi bắn xuống đất. - Gãy... Tiểu khất cái nắm nửa đoạn gậy trúc, không thể tin tưởng lẩm bẩm nói. - Gãy rồi. Thiếu niên lông mày rậm sờ sờ đầu, bình tĩnh nói. - Dĩ nhiên bị gãy, ngươi biết không? Đây chính là tín vật trọng yếu, ngươi đền cho ta, đền cho ta a! Tiểu khất cái nổi trận lôi đình, cầm nửa đoạn gây trúc đâm về phía người Hứa Tiên! Hứa Tiên thuận lợi bắt lấy nửa đoạn gậy trúc kia: - Nếu là tín vật trọng yếu, cũng đừng tùy tiện lấy ra đánh người chứ! - Oa tử, xuất tuyệt chiêu! Tiểu khất cái mạnh mẽ nhảy về phía sau một bước. Đã thấy thiếu niên lông mày rậm kia đột nhiên trợn tròn hai mắt, khuôn mặt ngây ngốc dĩ nhiên ở trong sát na trở nên tinh thần vô bì, một cổ nhiệt huyết chi khí từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, hét lớn một tiếng hai tay phát sinh một đạo long hình kình khí, đánh về phía Hứa Tiên. Hứa Tiên lần thứ hai thuận lợi bắt lấy long hình kình khí kia: - Vẫn là nghe ta giải thích một chút đi! Vì vậy hướng bọn họ giải thích tiền căn hậu quả chính mình cùng sư phụ tiện nghi gặp nhau, cũng thoáng biểu diễn một chút võ công, bọn họ đã khoái trá tiếp thu chính mình. Kỳ thực là không tiếp thụ cũng không có biện pháp, võ công gì đó mới là then chốt đi! Tiểu khất cái cầm hai đoạn gây trúc ngồi xốm xuống góc tường, bốn phía tất cả đều là bầu không khí trầm thấp. Vân Yên đi qua an ủi nói: - Bất quá là một cây gậy, không cần thương tâm như vậy chứ, gọi một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ lại mua cho ngươi! - Ừm, ừm! Thiếu niên lông mày rậm lại khôi phục trạng thái ngây ngốc, gật đầu, khờ khạo nói: - Tỷ tỷ!