Hứa Tiên Chí

Chương 944

Chưởng quỹ liền bước lên phía trước bắt chuyện: - Xấu hổ quá, khách quan, trên lầu đã bị bao hết! Hứa Tiên trong lòng có chút kỳ quái, trong đại đường kín người hết chỗ, nam nữ lão ấu đều có, bên cạnh phần lớn bày ra đao kiếm, có một người độc chiếm một bàn, cũng có bảy tám người chen lấn một bàn, lại đều chọn vị trí dựa gần. Chỉ có trung ương đại đường, còn có một bàn không ai đến ngồi. Tất cả mọi người như là đang phòng bị những người khác, bầu không khí hơi có chút quái dị! Hứa Tiên chỉ về phía bàn trống ở giữa kia: - Vậy thì ngồi ở đó đi, Yên nhi ngươi nói thế nào? Vân Yên từ phía sau hắn ló ra nói: - Được! Hai người ngồi xuống, thoáng gọi mấy món thức ăn đặc sắc, để chưởng quỹ tự mình đưa tới thức ăn. Hứa Tiên nhịn không được hỏi: - Chưởng quỹ, đây là có chuyện gì? Chưởng quỹ nói: - Các ngươi không phải tới tham gia đại hội võ lâm sao? Hứa Tiên kinh ngạc nói: - Đại hội võ lâm! Thần kỳ như vậy! Vân Yên cũng dâng lên hứng thú, quay đầu nhìn một cái. Chưởng quỹ không hiểu sao như là cảm thấy trên người nhẹ đi mấy cân, có chút tự đắc giới thiệu: - Nhị vị không phải người trong võ lâm, không biết cũng là tất nhiên. Đại hội võ lâm này chính là đem cao thủ khắp thiên hạ tụ tập, quyết một trận sống mái, so ra một thiên hạ đệ nhất! Hứa Tiên lúc này mới hiểu ra được, thì ra những người này đều là cái gọi là người trong giang hồ a! Tự nhiên hắn lại nhớ tới vị sư phụ nhặt được ven đường kia - Vương Dược Sư! Cũng không biết hắn tu thành tuyệt thế võ công hay không, có thể cũng tới tham gia đại hội võ lâm này không! Vân Yên nói: - Thì ra là so đấu quyền cước, không biết là ở nơi nào thi đấu? Nàng muốn lôi kéo Hứa Tiên đi du ngoạn một ngày, tự nhiên phải tìm chút sự kiện có ý tứ để làm. Đại hội võ lâm này nghe ra cũng không tệ lắm! - Cách nơi này không xa, ngay tại Tung Sơn Thiếu Lâm tự cử hành. Bất quá muốn tới gần đấy quan khán, phải dùng nhiều tiền mua vé! Chưởng quỹ nghe thanh âm vang lên như tiếng đàn, càng phát ra hăng say: - Các ngươi biết đại hội võ lâm này là ai tổ chức không? - Chẳng là không phải là Thiếu Lâm tự? Chưởng quỹ tràn đầy đắc ý nói: - Không phải, bằng vào đám hòa thượng kia làm sao có thể thành, nhiều người cầm đao vác kiếm đi loạn ở trên đường như vậy, quan phủ đã sớm phái binh khu trục, cũng chính là thiên hạ đệ nhất phú hào Kim Vạn Thành, Kim lão gia, mới có mặt mũi này! Những lời này dẫn tới trong đại đường một mảnh hừ lạnh, trên người chưởng quỹ run rẩy, tự biết đã quá đắc ý, không dám đắc tội những người trong giang hồ này, hạ giọng nói tiếp: - Nghe nói là văn chương sẽ dẫn đến thiên hạ chú mục. Kim lão gia nói triều đình nếu có văn võ khoa cử, dân gian cũng nên có võ lâm cùng văn chương hội đối ứng, tìm đến một người văn võ song toàn. Hứa Tiên mới biết được chuyện này dĩ nhiên cùng chính mình còn có liên lụy. Bất quá Kim gia cũng là nhìn ra được lợi nhuận trong đó, mới có thể tham dự vào đi sao! Chỉ là loại đại hội này cũng chỉ có Kim gia mới làm, theo như lời điếm chưởng quỹ này, triều Đại Hạ tuy rằng không cấm võ cấm binh, nhưng là tuyệt không cho phép nhiều người như vậy trắng trợn tổ chức đại hội võ lâm gì đó, cần phải được quan phủ tán thành trên trình độ nhất định mới được. Đương nhiên, ngươi chạy đến Hoa Sơn tuyệt đỉnh không có người, muốn đánh nhau thế nào cũng không hề có ai quản ngươi! Nhìn Vân Yên bộ dáng hăng hái bừng bừng, đành nói: - Vậy thì đi xem sao! Càng vui đùa trêu: - Có muốn thay ngươi báo danh hay không, đem bọn họ đều đánh ngã, đạt văn võ song toàn chân chính? Chưởng quỹ oán giận cũng liếc mắt nhìn Hứa Tiên, trách hắn bày loại chuyện không thích hợp vui đùa này, mỹ nhân yểu điệu như thế sao lại cùng người đánh qua đánh lại đây? - Ngài đây là muốn đi đâu? - Đi, đi nhậm chức! - Đi nhậm chức? Là làm quan sao? - Ừm, Huyện lệnh. Chưởng quỹ vội vàng hành lễ: - Tiểu nhân có mắt không nhìn được Thái Sơn, nguyên lai là vị đại nhân! Nhìn hắn tuổi còn trẻ, dĩ nhiên đã làm phụ mẫu một huyện, tiền đồ thực sự là không thể hạn lượng, nếu không phải như vậy cũng không xứng với giai nhân bên cạnh! Chính hắn cũng không nhận thấy được, lời nói của một bên Hứa Tiên lại để hắn không có chút hoài nghi. Mà lời này vừa nói ra, cũng khiến rất nhiều người trong đại đường thu hồi tà niệm, có câu dân không đấu với quan. Người trong giang hồ cũng là như thế, bởi vì đại hiệp rốt cuộc vẫn là làm không qua đại nhân! Bình thường chính mình đánh tới đánh lui còn không sao, thỉnh thoảng khi dễ dân chúng cũng không thành vấn đề, nếu thực có can đảm đối địch với triều đình, một tờ công vắn ném ra, bảo người tới bắt ngươi, thì thực là lên trời không đường, xuống đất không cửa, sẽ giống như tên là Sở Kiếm Hùng nào đó tồn tại. Chưởng quỹ xin cáo lui, thức ăn dâng lên. Vân Yên thấy Hứa Tiên bộ dáng có chút tinh thần không tập trung, biết hắn còn đang lo lắng chuyện Tam Thánh Mẫu, nhân tiện nói: - Phu quân không cần sầu lo, điều ngươi lo lắng hơn phân nữa sẽ không phát sinh. - A, vì sao? - Vị nương nương kia cho dù có tức giận thế nào, cũng là rất sĩ diện, bằng không, ngay từ đầu cũng sẽ không rút kiếm tự tử, nói cái gì không còn mặt mũi nào sống tiếp, còn muốn ngươi đừng nói ra ngoài. Người sĩ diện như thế sao lại thực đem chuyện mất mặt này tuyên dương cho thiên hạ đều biết đây? Hơn phân nửa chỉ là đang hù dọa ca ca kia của nàng, cho hả giận thôi! - Thì ra là thế! Hứa Tiên vuốt gật đầu, cảm giác rất có đạo lý. Thảo nào vẫn không quá lưu tâm đến, thì ra nàng đã nghĩ thông suốt điều này. Bên cạnh chính mình đã có chút trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tam Thánh Mẫu kia khẳng định là rời nhà bỏ trốn không biết đến nơi nào chơi rồi. - Do đó không cần quá mức lo lắng! Vân Yên mỉm cười cầm tay hắn. - Ừm, ừm, quả nhiên là nhà có hiền thê, phu quân như ta không cần lo lắng! Hứa Tiên cũng cười khen ngợi. Người trong võ lâm xung quanh, không thiếu kẻ dựng thẳng lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện, nhưng dù thế nào cũng nghĩ không ra đối tượng bọn họ đàm luận sẽ là Tam Thánh Mẫu. Mà Vân Yên ánh mắt nhu tình ý nhìn hắn chính là người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy say sưa, đối với Hứa Tiên càng cực kỳ hâm mộ không ngớt. Nhưng mà lúc này, Vân Yên lại hơi thất thần một chút, nhìn về phía ngoài cửa, mọi người theo đó nhìn lại. Chỉ thấy trước cửa lại tới một vị khách nhân, nhưng cũng không phải Thiên Tiên mỹ nhân gì cả, mà là một tráng hán cao lớn, đảo mắt mà cười, khuôn mặt râu quai nón, đứng ở cửa như hắc thiết tháp, trên lưng đeo một thanh đại đao quỷ đầu, còn kém không đem mấy chữ "ta là tới tham gia đại hội võ lâm" viết ở trên ngực. Chưởng quỹ tiến lên bắt chuyện, nói mấy lời tràn ngập khách khí kia! Hắc đại hán có chút thất vọng, lại tựa hồ không có hung bạo cường hoành để chưởng quý thở phào một hơi. Hứa Tiên kỳ quái nói với Vân Yên: - Làm sao vậy?