Hứa Tiên Chí
Chương 46
Nàng từng gặp rất nhiều người giàu sang phú quý, nàng có thể bảo vệ tấm thân trong sạch ngoại trừ dựa vào Doãn Hồng Tụ còn dựa vào nàng ngăn được thủ đoạn. Nếu như nàng gả cho người bình thường, lập tức vòng bảo vệ sẽ bị phá nát. Người lấy nàng nếu không có bối phận sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa tâm người này, nàng không tin được. Cái gì thề non hẹn biển, phú quý cùng chia, thân phận ca kỹ của nàng vĩnh viễn bị người ta khinh bỉ, ngay cả làm chính thê cũng không thể làm.
Hứa Tiên lúc Dương Thần xuất khiếu nếu có thể nghe nàng nói những lời này thì sẽ biết đêm đó quang hoa của Hồng Tụ thư viện là thuộc về nàng. Từ Tri Phủ tiểu thư đến Tây Hồ ca kỹ, bộ mặt giả tạo nào mà nàng chưa thấy qua. Quả nhiên là tình đời thấm nhuần tiếp xúc văn chương.
Thanh Loan không biết rõ những đạo lý này, chẳng qua là cảm thấy trong lòng chua xót, ôm Thải Phượng rơi lệ nói:
- Tiểu thư, mạng của ngươi như thế nào lại khổ vậy a.
Trong mắt của nàng, tiểu thư xinh đẹp hào phóng như vậy, cơ trí như vậy đáng lẽ phải được người ta nâng trong lòng bàn tay một cách cẩn thận, không cho phép nửa phần ý loạn tiết độc. Hôm nay câu nói kia của Phan Ngọc thật là làm cho nàng giận dữ:
- Ta ngày mai vạch trần đám người ăn gian, để xem mặt mũi họ để đi đâu.
Thải Phượng sờ sờ đầu Thanh Loan trong ngực nói:
- Nha đầu ngốc, chớ cùng hắn ngạnh bính, chờ ta thắng hắn sẽ dạy cho hắn biết ta không phải ca kỹ tầm thường.
Vốn Thải Phượng đang do dự muốn hay không lưu lại nơi này hay không, giờ phút này lại hạ quyết tâm. Nàng vẫn còn nhớ rõ chính mình phát hiện lai lịch cái tên này:
- Ngươi đã tên Thanh Loan, ta tên Thải Phượng a!
- Ồ! Tuyết rơi!
Phan Ngọc vươn tay tiếp nhận một tràng bông tuyết từ phía trên trời rơi xuống.
Bầu trời đã hoàn toàn biến thành màu đen, không chỗ nào không có lấm tấm bông tuyết màu trắng im im lặng lặng rơi xuống. Rơi vào Tây Hồ, rơi vào rừng cây, rơi vào lòng bàn tay của bọn hắn, sau đó hòa tan.
Mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, thời điểm lúc này người đi đường đều đã về nhà a! Đám người lại tới bờ Tây Hồ dạo chơi, giữa hai người rất yên tĩnh.
- Ta nói sư tỷ không có tính toán sai a!
Hứa Tiên kiêu ngạo nói.
Phan Ngọc trừng Hứa Tiên liếc, đột nhiên bắt lấy tay của hắn, thật ấm áp. Hứa Tiên xấu hổ không thôi, nhưng nhìn trộm thấy biểu lộ an tường của Phan Ngọc, chung quy không có thể vùng thoát khỏi đành phải cố gắng "chịu" một hồi thôi.
Phía trước là một cái cầu đá nhỏ, đột nhiên truyền đến tiếng khóc, Hứa Tiên thừa cơ buông tay, chạy về phía trước. Phan Ngọc mang trên mặt vẻ nghiền ngẫm vui vẻ, đùa giỡn với Hán văn huynh có cảm giác rất không tồi a.
Một tiểu cô nương ngồi xổm trên cầu đá, hai cánh tay dụi dụi tròng mắt khóc không ngừng.
- Tiểu muội muội, làm sao ngươi khóc?
Hứa Tiên ngồi xổm xuống hỏi.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Hứa Tiên liếc, đôi mắt to đen lúng liếng chừng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc lại càng hiện vẻ đáng yêu, không quan tâm tới Hứa Tiên mà tiếp tục cúi đầu khóc tiếp.
Hứa Tiên thấy nàng mặc tiểu y màu trắng kiểu dáng kỳ dị, thoạt nhìn không giống như là không nhà để về, hắn ôn hòa nói:
- Tìm không thấy nhà sao? Ca ca dẫn ngươi về nhà nhé.
Cô bé lại hét to một tiếng:
- Đi đi. Ai cần ngươi lo!
- Ta mời ngươi ăn cái này.
Hứa Tiên nói xong từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn tay, bên trong là bánh ngọt Ngư Huyền Cơ gói cho hắn. Cuộc thi kết thúc mà quên lấy ra, tuy rằng đã biến hình nhưng vẫn còn tản ra hương khí thơm ngào ngạt.
Cô bé nhìn thoáng qua đã bị hấp dẫn đột nhiên xuất thủ đem bánh ngọt toàn bộ đoạt lấy cho vào miệng, vừa ăn nước mắt lại vừa lăn xuống. Miệng nhét đầy bánh ngọt rồi lại ô ô khóc.
Hứa Tiên sững sờ, cười khổ một chút, thật đúng là tiểu hài tử mà.
- Này, hiện tại ta đưa ngươi về nhà a, cha ngươi mẹ rất lo cho ngươi đó.
- Ngươi đi đi, ngươi thật là phiền phức.
Bộ dạng cô bé một chút cũng không lĩnh tình.
Hứa Tiên lần nữa cười khổ, chẳng lẽ ta lớn lên giống người xấu giống như vậy.
Phan Ngọc ở một bên nhìn, cau mày nói:
- Hay cho một tiểu hài tử không có giáo dục. Chúng ta đi thôi.
Nàng từ nhỏ chính là hài tử rất có học thức, đã có chút không vừa mắt với tiểu nữ hài này.
- Ngươi mới không có giáo dưỡng thì có.
Cô bé thoáng cái phát hỏa, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên, Hứa Tiên vội vàng ngăn lại:
- Minh Ngọc. Ngươi cũng thiệt là, nó chỉ là một tiểu hài tử thôi mà.
Hứa Tiên đỡ lấy cô bé, cô bé cách Hứa Tiên hung hăng trợn mắt nhìn Phan Ngọc chạy đi như bay. Hứa Tiên còn muốn đuổi theo thì đã không còn kịp rồi.
Tại phụ cận tìm một hồi cũng luôn không thấy bóng dáng, Phan Ngọc an ủi:
- Hẳn là nó về nhà rồi, ngươi cũng đừng lo lắng.
- Chỉ mong vậy a.
Hứa Tiên thở dài, ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào tuyết đã ngừng.
Rồi sau đó thời gian của Sơ Tuyết Thí, hai người một đường tiến lên. Khi thì sẽ có một số quái đề như ngày hôm đầu tiên, nhưng tự nhiên không làm khó được Phan Ngọc. Cũng không thắng được tùy tùng trọng yếu của nàng - Hứa Tiên.
Bất quá đến cuối cùng, ngay cả Hứa Tiên đều có chút ngượng ngùng, mỗi lần nhìn thấy tiểu cô nương tên là Thanh Loan đều dùng con mắt hung hăng trừng chính mình, mà Thải Phượng Thải Phượng tiểu thư kia nàng lại luôn mỉm cười thi lễ. Cuối cùng Hứa Tiên rốt cục bỏ thi, chỉ là cho dù như vậy thì thành tích hắn lấy được cũng đủ làm cho người bên ngoài kinh ngạc, nghe nói người ta bình luận tên tuổi của Hứa Tiên còn có thể đứng đầu cả Giang Nam tứ đại tài tử.
Vương Học Chánh còn chuyên môn gọi hắn vào trong phủ, an ủi và cổ vũ, lại thêm khích lệ. Nói ngắn lại thì một cái ý tứ là "Lão phu không nhìn lầm người". Điều này thật khiến cho Hứa Tiên nghe mà vò đầu, hơn 40 tuổi thì tự xưng lão phu cũng sẽ không nói cái gì, vị "Lão phu " nếu quả thật biết thành tích của mình là thế nào tới, sợ là muốn đánh vào mặt hắn.
Chỉ là Sơ Tuyết Thí kế tiếp phát triển vượt qua tưởng tượng của mọi người, dưới tình huống Bạch Lộc Thư Viện đều giữa dòng nghiêng thuyền, Hồng Tụ thư viện lại ngược dòng. Nữ tử tên Thải Phượng tâm tư mẫn tuệ không thua kém gì Phan Ngọc. Lúc đầu còn tưởng là nàng biết trước đề thi, dù sao các vị đại nam tử vẫn cảm thấy rất nguyện ý cho một iểu nữ tử mặt mũi đấy. Trà lâu tửu quán nói đến đều nói "Sáng sớm thì thua chắc, sau này không thể không náo nhiệt thấy nha, làm cho nàng ngốc hai ngày tốt rồi."
Càng về sau thì biến thành "Còn thể thống gì?" " Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi"
Cuối cùng vì tránh hiềm nghi, Cận Thiên thư viện cùng Hồng Tụ thư viện cũng không ra đề nữa, nhưng chính là như vậy cũng không có thể ngăn trở thế thế tiến lên của Hồng Tụ thư viện. Hôm nay một hồi đề thử cuối cùng chấm dứt, toàn trường xôn xao, chỉ còn lại có hai người là Phan Ngọc cùng Thải Phượng. Nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng một hồi đối thử, năm nay chung kết Sơ Tuyết Thí đã tới rồi. Chỉ là không thể loại bỏ tất cả mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
55 chương
61 chương
58 chương
11 chương
442 chương