Hứa Tiên Chí

Chương 27

Nàng đột nhiên nhớ tới công việc mấy năm nay của Tiểu Thiến - tỳ nữ chải đầu. Mỗi ngày khi nhìn thấy tiểu Thiến bất đắc dĩ chải đầu cho nàng, cũng là lúc vui vẻ nhất trong ngày của nàng. Trâm cài tóc càng đâm vào càng sâu, phụ nhân đã hoàn toàn không nói ra lời. Thanh ti chú kết, chính là lấy tóc đen của người bị ếm, dùng diệu thủ kết thành hình nộm, là có thể hành đến chết. Chẳng qua là điều kiện thuật này thành công cực kỳ nghiêm khắc, sợi tóc không thể là cắt bỏ hay gãy nhổ, phải là tóc hoàn toàn tự nhiên rụng xuống, không phải là thân tín căn bản là không thể nào làm được. Thuật này trước giờ cũng không có ai nghĩ đến sẽ có người dùng được. Ba năm ẩn nhẫn chỉ vì một khả năng, là dùng cho ngày hôm nay, trâm gài tóc đã xuyên thủng hình nộm, hình nộm cũng không có thiêu mà tự cháy, thân mình của phụ nhân cũng bị thiêu đốt lên, lại không hề cảm giác được chút đau đớn thống khổ nào, một loại sợ hãi khủng khiếp bao trùm lấy ả, cho tới lúc chết đi. Tiểu Thiến lại thu hồi trâm gài tóc vào trong tay áo, câu nói của mẫu thân vẫn luôn ở bên tai: - Tiểu Thiến, phải học được dụ dỗ người mới không bị người khác khi dễ. Trên mặt tiểu Thiến hiện lên một nụ cười buồn bã: - Mẫu thân, tiểu Thiến rất biết dụ dỗ người khác đúng không? Bên trong Lan Nhược tự, trong khoảnh khắc ánh sáng chói như thế, tiểu quỷ không cả kịp tru lên cũng là bị hóa thành làn khói xanh, đại quỷ cũng thét lớn thảm thiết rồi tan biến. Hứa Tiên cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung, tia sáng trong hồn phách ảm đạm đi rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác lại tóa ra hơi ấm nhưng cũng vô tình- ý thức chống đỡ để hắn không bị bất tỉnh. Khom người cắn răng chịu đựng trong chốc lát, nói với Yến Xích Hà bên cạnh: - Đi, đi giết địch thủ. Yến Xích Hà không chút nào che dấu vẻ tán thành trong mắt, cũng không tới đỡ Hứa Tiên, chi là sải bước đi trước, Hứa Tiên cũng quả nhiên không chút do dự đi cùng ơ phía sau. Đường đi quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, không có quá nhiều quỷ vật ngăn trở, hai người đi cực nhanh. Phía trước chính là tường rào, chỉ cần lướt qua là có thể tới được khu chôn cất, là sào huyệt của lão yêu. - Hứa công tử cứu ta! Một tiếng kêu duyên dáng ngăn bước hai người đi tới. Trong lòng Yến Xích Hà rùng mình, một con quỷ có thể tới gần sát mình, nhưng nghe tiếng nàng yêu ớt kêu cứu, mới không dùng kiếm chém xuống, kiếm quang dùng lại bên cạnh tiểu Thiến, từng vòng vờn quanh. Sắc mặt tiểu Thiến lại càng tái nhợt - Tiểu Thiến mười tám tuổi chết non, chôn cất ở ngoài Lan Nhược tự. Vì yêu vật bức bách, làm nô tỳ, bất đắc dĩ mà hại người, hôm qua nhìn thấy thành ý của công tử, đã mong công tử cứu ta ra khỏi bể khổ, tuy biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, xin người thương tiếc. Tiểu Thiến nói xong cũng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Hứa Tiên, xem kiếm quang bên cạnh như không có gì. Yến Xích Hà nhìn sang Hứa Tiên, Hứa Tiên gắng gượng gật đầu với Yến Xích Hà, lại lắc đầu. Yến Xích Hà hiểu được là Hứa Tiên cũng có ý cứu giúp, nhưng lại giao quyền quyết định cho mình, nhìn thoáng qua nữ quỷ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: - Kỳ khí khinh linh, không phải là quỷ khát máu hút máu người tu luyện. Hứa Tiên gật đầu nói với Niếp Tiểu Thiến: - Đứng lên đi! Thanh âm bình thản tới mức bản thân hắn cũng lấy làm kinh hãi. Khi hắn sử dụng năng lượng thái dương tinh trong hồn phách, tựa hồ vô cùng tỉnh táo đạm mạc, không động tâm vì ngoại vật. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hai người một quỷ chạy tới bên ngoài chùa, dọc theo đường đi nghe được Tiểu Thiến kể về đủ loại chuyện của lão yêu. Mặc dù không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng lại có thể lấy đó làm tham khảo. Nhưng càng nghe, chân mày Yến Xích Hà càng nhíu chặt, nếu chúng quỷ kia chính là sói ăn thịt dê, thì lão yêu kia chính là hổ ăn thịt sói, thường xuyên trực tiếp cướp đoạt máu huyết trên người quỷ ốc, chúng quỷ cũng không thể nào phản kháng được. Tiểu Thiến còn có vài điều chưa nói, đó chính là lão yêu còn chưa từng cướp đoạt thứ gì trên người mình, đây cũng là một trong những lý do nàng bị chúng quỷ ghen ghét. Có kẻ nói nàng được bà ngoại sủng ái, nhưng tiểu Thiến thật sự không nhìn ra được chút gì gọi là sủng ái trên khuôn mặt chết lặng này, ngược lại mấy chục năm qua cũng giống như chúng quỷ, bị lão yêu lấy hài cốt trói buộc ở đây. Hôm nay dẫn hai người Hứa Tiên đi vào sào huyệt của lão yêu, trong lòng không có gì lo lắng, chẳng qua là nàng có chút do dự, hai người này thật sự là đối thủ của lão yêu sao? Vẫn đề này Yến Xích Hà cũng đang suy nghĩ, nhưng bất luận thế nào, đại trượng phu làm việc, chỉ cần quyết định, chỉ có dứt khoát ra tay, mặc dù là có vào biển lửa chốn Địa ngục cũng vô oán vô hối. Còn về Hứa Tiên, lúc này hẳn là hắn nên là người sợ hãi nhất, nhưng lúc này lại đang ở trong một trạng thái kỳ diệu, chưa bao giờ dùng tới lực lượng của mặt trời trong hồn phách của hắn, hôm nay lần đầu tiên sử dụng, trong lòng lại bình tĩnh như nước, khó khăn chỉ như nửa phần gợn sóng. Chỉ thấy chỗ cao nhất của bãi mồ mả có một cây bạch dương khổng lồ đang lẳng lặng đứng đó. Trên cây có ô sào, chính là Mai cốt chi địa theo như lời Tiểu Thiến nói. Trong bóng tối, phần mộ khắp nơi, quỷ hỏa chập chờn, trong bóng tối ánh thánh màu xanh biếc như đại dương. Quỷ lửa hết tản ra rồi hợp lại, vô số tiếng khóc than, tiếng cười ai oán, tiếng kêu văng vẳng bên tai, nghe thấy chỉ làm cho người ta kinh hãi, nếu là phàm nhân chỉ sợ đã bị kinh sợ tới chết đứng tại chỗ, ngay cả người tu hành bình thường cũng kinh tâm động phách. Yến Xích Hà nghiêm nghị không sợ hãi, dứt khoát tiến lên phía trước, Hứa Tiên vẫn duy trì kim quang nhàn nhạt, theo sát phía sau, ánh mắt cùng vẻ mặt bình tĩnh giống như đây không phải là đang đối mặt với một cuộc chiến sinh tử. Tiểu Thiến buồn bã đi theo phía sau bọn họ. Không biết có bao nhiêu tiếng mắng chửi nảng, cảm giác của một người phản bội cho tới giờ cũng không phải là quá tốt. Cho dù là người như nàng cũng không tự chủ được run rẩy. Hứa Tiên đi trước đột nhiên dừng lại, Tiểu Thiến tinh thần hoảng hốt thiếu chút nữa là đâm đầu vào lưng hắn, một bàn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, truyền đến cảm giác ấm áp. Chẳng biết từ lúc nào, ánh sáng kia cũng không hề chói mắt nữa. Tiểu Thiến được bóng người trong ánh sáng đó kéo đi, trong lòng đột nhiên khôi phục bình tĩnh, đây chính là người mình quyết định cùng thề nguyền sao? Hứa Tiên vẫn đang suy nghĩ, nếu như nàng hơi có chút dị động hắn lập tức dùng thái dương hóa hắn mới nắm giữ được thiêu chết. Một đường đi tới, liều mạng thu nạp năng lượng mặt trời, cảm giác đoàn tia sáng trong tinh cung vừa sáng lên, thường ngày hắn cũng không hề tính toán quyết tuyệt như lần này, chẳng qua là lúc không ngừng thu nạp năng lượng mặt trời, lý tính lại chiếm thượng phong, chuyện này trước nay chưa từng có. - Khụ, khụ, khụ Một tiếng ho khan khô quắt vô lực truyền khắp cả núi. Dưới tán cây bạch dương, một lão thái bà đã miễn cưỡng ngồi đó, tiếng ho khan chính là vọng ra từ trong miệng nàng, núi lập tức bình tĩnh trở lại.