Hứa Tiên Chí

Chương 20

Những lời cuối cùng, sắc mặt Ngư Huyền Cơ tràn đầy kiên định, những lời này nói với Duẩn Nhi lại tựa hồ như đang tự khẳng định với mình. Duẩn Nhi cẩn cẩn thận thận nhìn sư phụ, ánh mắt của sư phụ lại khiến cho nàng nhớ lại lần đầu gặp sư phụ, khi đó, trong núi sâu, trong biển trúc vô tận, một đạo sĩ đi tới trước mặt nàng vừa lúc nàng mứoi sinh ra chút linh trí, xoa nắn thân thể nàng, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nói: Để ta dạy ngươi tu hành! Khi đó nàng còn không hiểu tu hành là cái gì, chỉ là bị ánh mắt của đạo sĩ dọa cho sợ hãi, không tự chủ được run lên, sau đó đạo sĩ cười tuyệt mỹ: - Ngươi đáp ứng rồi, thì đi theo ta. Nói xong cũng cầm cái cuốc lên, đưa nàng đi từ trong rừng trúc trăm năm. - Mặc dù ngươi đã là một cây trúc già, nhưng trên con đường tu hành vẫn chỉ là một Tiểu Trúc Duẩn mới nhú thôi! Từ sau cứ gọi là Duẩn Nhi đi! Đạo sĩ tự chủ trương đổi tên cho mình, cũng an bài mình ở trong một tiểu viện. Khi đó, mình quả thực rất sợ hãi, may sao đạo sĩ cũng rất ôn nhu, ngoại trừ khi lúc ép mình học công khóa, uống thuốc. Còn có bội tình bạc nghĩa vẫn không cho mình gọi là sư phụ nữa, thì thật rất tốt. (cụm từ "Bội tình bạc nghĩa" này nàng vừa mới biết, lúc này không chút do dự dùng với sư phụ). Ánh mắt khi đạo sĩ đưa mình ra khỏi Trúc Hải, giờ nhớ lại rất đáng sợ! Duẩn Nhi hả hê nghĩ, sư thúc kia của mình sợ là sẽ xui xẻo rồi, sư phụ muốn ép hắn học công khóa, ăn hoàn thuốc rất khó ăn, uống nước thuốc rất đắng. Nghĩ đến cảnh Hứa Tiên cau mày ăn những viên thuốc kia, không ăn sẽ bị đánh mông, mà mình đứng cạnh cầm gậy trúc giám sát, Duẩn Nhi vui vẻ cười. Ngư Huyền Cơ không chú ý đến tâm tư của thân ảnh nho nhỏ bên cạnh, nàng còn đang phiền não, ngày mai Hứa Tiên có đến thật không? Từ khi Huyền Cơ đại thành Ky toán pháp (cách tính thiên cơ) thì đây là lần đầu tiên có một việc hoàn toàn không nằm trong lòng bàn tay mình. Trong thư viện, Phan Ngọc đưa lá thư cho Lý Tư Minh. Lý Tư Minh mở phong thư ra, đọc nội dung trên giấy "Vào cuối tháng, giờ Mùi canh ba, tuyết dày bai tấc ba" bèn ngẩng đầu cười nói: - Tốt, công bố cái này ra để cho mọi người chuẩn bị. Phan Ngọc, đặc biệt là ngươi, mấy ngày nay đừng chạy ra ngoài, đàng hoàng ở trong thư viện đọc sách đi! Phan Ngọc cười yếu ớt xác nhận, Lý Tư Minh xoay mặt ra đối diện Hứa Tiên nói: - Nếu đã công bố, nên phát thiếp mời, Hứa Tiên, ngươi phải đi một chuyến rồi! Hứa Tiên buồn bực nói: - Chênh lệch quá lớn đi! Bất quá hắn đã sớm muốn ra ngoài đi dạo, nhiệm vụ này cũng rát hợp ý hắn, dứt khoát hỏi: - Đi đâu? - Thành Kim Hoa, ngươi đi cùng với Ninh Thái Thần, ngày kia xuất phát. Hứa Tiên quá sợ hãi nói: - Người nào? Ninh Thái Thần? Phan Ngọc kỳ quái nói: - Làm sao vậy? Ninh Thái Thần là đồng môn với chúng ta, nhà ở Kim Hoa, có gì không đúng sao? Phan Ngọc lập tức nói tất cả tin tức về Ninh Thái Thần ra, mà Hứa Tiên tới học viện Cận Thiên cũng chẳng để ý đến, lần trước khi nhập viện có loáng thoáng nghe cái tên này. Hứa Tiên cười khan hai tiếng nói: - Không có gì, không có gì. Chẳng qua là cái tên này nghe quen quen. Thầm nghĩ, nhất định là trùng hợp, đúng, trùng hợp. Không thể nào là Thiện Nữ U Hồn chứ, ta xuyên qua hẳn là truyền kỳ với Bạch Nương Tử mới đúng! Chẳng lẽ đây chính là xuyên không không phân biệt trong truyền thuyết? Hay là đạo diễn cầm nhầm kịch bản rồi? Hứa Tiên suy nghĩ miên man, ngay cả Lý Tư Minh và Phan Ngọc nói chuyện gì cũng không chú ý, liên quan đến hắn thì hắn trả lời lung tung vài lời. Hai người Phan Ngọc cho rằng đây là lần đầu hắn đi xa nhà nên tinh thần bất ổn, lại không nghĩ hắn đang suy nghĩ về vấn đề xuyên qua nghiêm túc. Phan Ngọc rửa qua mặt một chút, chuẩn bị đi ngủ, tóc xõa dài, chỉ mặc một bộ áo trắng. Áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mực, thật là có tư cách của tiên quỷ, nhẹ nhẹ phiên phiêu đi vào trong phòng, thấy Hứa Tiên đang nằm thẳng cẳng trên giường, ngẩn người nhìn nóc nhà. Lòng Phan Ngọc thầm mắng một tiếng tên ngốc, ngoài miệng lại nói: - Hứa Tiên không cần lo lắng, chỉ là xe ngựa mệt nhọc, trên đường rất thú vị. Hứa Tiên phục hồi lại tinh thần, nhìn Phan Ngọc một cái, mặc dù vẫn thường gặp, nhưng lúc này đã thay đổi dung mạo, thầm nghĩ nếu được như Lương Chúc thì tốt quá, bất quá nơi này cơ hồ không có ai tên Mã Văn Tài, tính một hồi, đi một bước tính một bước vậy, nói không chừng chỉ là trùng tên mà thôi. - Ừ, là ta quá lo lắng. Phan Ngọc ngồi bên bàn đọc sách, vừa cầm gương đồng sửa sang lại quần áo, vừa nói: - Không phải ngươi nói sẽ kể chuyện sao? Kể một chút đi! Bạn đang xem tại Truyện FULL - - Ừ, đúng. Đêm rồi còn soi gương làm gì, nghe ta kể chuyện mới đúng. Thổi tắt nến, trong nhà tối om, Phan Ngọc nằm trên giường đắp chăn kín người, cảm thấy rât thư thái, nàng vẫn không quen ở chung phòng với người khác, nhưng Hứa Tiên này tựa hồ lại khiến nàng cảm thấy ấm áp. Nhớ lại trước kia, khi cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, sẽ tìm một gian phòng kín mít, trong phòng tối đen một màu, nàng sẽ cứ như vậy không ăn không uống nằm trong phòng, thẫn thờ nhìn màn đêm vô tận, tới khi ra ngoài lại là công tử như ngọc luôn mỉm cười. Không để ý đến sự lo lắng của mẫu thân mà tự giam mình trong phòng, có lẽ là chuyện tùy hứng duy nhất nàng làm từ khi hiểu chuyện đến nay. - Thật lâu lâu trước đây, có một người tên Lương Sơn Bá… Trong bóng tối, Hứa Tiên bắt đầu kể chuyện, Lương Chúc có rất nhiều phiên bản, nhưng hắn nhớ nhất vẫn là phiên bản hoạt hình kia. Dựa theo tình hình thực tế, dùng một giọng đọc dễ chịu mà kể. Trong bóng tối, thân thể thon dài của Pha Ngọc co lại, nghe giọng nói quen thuộc kia kể chuyện xưa. Tới khi nghe tới đoạn nữ nhân cải nam trang, tâm nàng chấn động, nghĩ thầm, không phải hắn bịa chứ! Nhưng nàng lập tức phát hiện, Chúc Anh Đài với nàng là hai người khác nhau hoàn toàn, kia chỉ là một đại tiểu thư ngây thơ bốc đồng bị dạy hư thôi. Nhưng nàng không thể tùy hứng, không thể làm nũng, không thể tìm chết, cũng không thể yêu bất kỳ nam tử nào trong thiên hạ này. Đây là số mệnh của nàng! - Cuối cùng, hai người hóa thành bươm bướm. Hứa Tiên thở thật dài, vẫn bị cảm động. Thực tế, lần đầu tiên hắn nghe tới đây đã khóc, mặc dù bởi vì tuổi không lớn lắm,nhưng vẫn bị bạn học cười nhạo. - Xong chưa? Giọng Phan Ngọc vang lên, so với ban ngày thì thêm vài phần lãnh đạm hơn. - Xong. - A, vậy ngủ đi! Hứa Tiên thầm chảy nước mắt trong lòng: - Cho xin một chút phản ứng được không! Ta mất công kể tới miệng đắng lưỡi khô, chẳng lẽ một chút cảm tưởng ngươi cũng không có? - Có! Lương Sơn Bá ở lâu như thế mà không phát hiện ra thân phận Chúc Anh Đài không khỏi quá ngu xuẩn, không hợp lý lắm. Chúc Anh Đài chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, không khỏi quá ích kỷ. Cho nên đây là một câu chuyện vừa ích kỷ vừa không hợp lý. Trong lòng Phan Ngọc không phải không cảm động, nhưng nói tới bên miệng lại thành hoàn toàn phủ định, nhất định phủ định.