Hứa Tiên Chí

Chương 1230

Nói chuyện xong đứng dậy: - Ta đi ra ngoài một chút. Tiểu Thanh nói: - Ngươi đi đâu? Thân hình Hứa Tiên dần dần trở thành nhạt, cho đến biến mất. Tiểu Thanh nhún chân. Bạch Tố Trinh nhìn quanh: - Chúng ta nên chuẩn bị đi. Trên không Côn Lôn Sơn, thân ảnh Hứa Tiên hiện ra, tầng bình chướng vô hình của Dao Trì Tiên Cung, tự nhiên ngăn không được Hứa Tiên, hắn dễ dàng xuyên qua tầng bình chướng này. Trong Dao Trì Tiên Cung, tất cả nữ tiên đứng trước quảng trường, giống như đang chờ hắn. Bách Hoa tiên tử quần áo rực rỡ từ trong đám người đi ra, trước mắt nàng có chút sưng đỏ, nhìn qua ánh mắt Hứa Tiên thậm chí có cừu hận, chung quy lại thở da, nói: - Xin mời đi theo ta! Hứa Tiên theo Bách Hoa tiên tử đi lên lầu các, một tòa cung điện hiện ra, Bách Hoa tiên tử mở cửa phòng và dừng bước lại. Hứa Tiên do dự một chút, bước vào trong cửa, ánh mắt của hắn nhìn qua vô số binh khí trên vách tường, lại nhìn qua trên giường, trên mặt có chút động dung, bước nhanh đi tới, tách màn lụa ra, đi thẳng tới bên cạnh giường, chỉ thấy hai nữ tử đang ôm nhau ngủ. Hắn thở ra một hơi, như trút được gánh nặng, chậm rãi ngồi trên giường, ôm hai nữ tử này vào trong ngực. Hai nữ tử này chính là Vân Yên cùng Thanh Loan. Vân Yên mở đôi mắt buồn ngủ ra, nhìn qua Hứa Tiên: - Phu quân ah! Giống như đang mơ ngủ thật lâu mới tỉnh lại, nàng lười biếng duỗi duỗi vòng eo, lại chàn nản nhắm mắt tựa vào người của Hứa Tiên, còn muốn ngủ nhiều hơn. Nghe được âm thanh quen thuộc này, Hứa Tiên mỉm cười thỏa mãn. - Ca, đây là nơi nào? Thanh Loan cũng tỉnh lại, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, bất mãn đẩy đẩy Vân Yên: - Tiểu thư, không được ngủ! Vân Yên lúc này mới lưu luyến mở to mắt, ngáp dài, nói: - Ngủ ngon! Hứa Tiên nói: - Ngủ đủ rồi thì về nhà thôi. - Ồ, phu quân, làm sao ngươi tới đây, Tây Vương Mẫu kia không làm khó ngươi chứ? Hứa Tiên nói: - Há là khó xử, quả thực là muốn chết ah, các ngươi không nhớ gì sao? Vân Yên kỳ quái nói: - Nhớ rõ cái gì? Loan nhi, ngươi thì sao? Thanh Loan cũng mờ mịt lắc đầu. Hứa Tiên điều tra một phen, phát giác thần hồn của các nàng đã khôi phục nguyên trạng, cho dù kiếp trước hay kiếp này, có quan hệ tới trí nhớ của Huyền Nữ, tất cả đều biến mất không còn gì nữa, triệt để biến mất. Hắn dựa vào trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, lập tức hiểu được lý do trạng thái này, lẩm bẩm nói: - Vong Xuyên chi thủy! Nữ tử tiêu sái này giống như mộng như huyễn, một dung quang tỏa sáng và gương mặt kiên cường kia giống như tiên tử trong giấc mộng, tỉnh mộng thì không còn, biến mất không thấy gì nữa. Hứa Tiên thở dài một tiếng: - Có thể cho ta nhìn nàng được không? Lại nhìn qua Bách Hoa tiên tử ngoài cửa. Bách Hoa tiên tử nắm chặt tú quyền, âm thanh khàn khàn, nói: - Chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Sau đó Hứa Tiên nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ đang nằm trong bách hoa, mà "Xác không" này đã được Bách Hoa tiên tử vô cùng quý trọng đặt ở nơi cao nhất của Bách Hoa Cung, được mộc linh chi lực không ngừng quán chú vào người, nàng thậm chí còn hô hấp bình thường. Thân thể được rễ cây bàn đào tẩm bổ, sinh mệnh lực so với tuyệt đại đa số người còn mạnh hơn, nhưng đã không có thần hồn. Hứa Tiên ngóng nhìn trong chốc lát, nói ra: - Nếu là xác không, vậy giao cho ta đi! Bách Hoa tiên tử quả quyết nói: - Ngươi mơ tưởng! Mở hai tay ngăn cản trước mặt Hứa Tiên, dù cho Hứa Tiên cường đại hơn gấp vạn lần, nàng cũng không dao động nửa phần. Hứa Tiên điểm lên đầu của mình: - Từ tri thức của ta mà nói, có thể bảo tồn trí nhớ cũng không chỉ có thần hồn. Với điều kiện thân hình còn chưa tử vong! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com Hào quang sáng ngời hiện ra sau lưng Bách Hoa tiên tử, nàng giật mình quay đầu lại, phát giác Hứa Tiên đem bàn tay có lôi điện lưu động đặt lên ngực của Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ hô hấp nhanh hơn. Điện quang lúc sáng lúc tối, lôi vân đan thành lưới chung quanh Cửu Thiên Huyền Nữ, lôi đình có lực lượng hủy diệt tất cả, cũng là cội nguồn của sự sống, mà Hứa Tiên trở thành Thiên Tiên thì lĩnh ngộ lực lượng này. Thời điểm hào quang biến mất, Hứa Tiên lui ra phía sau một bước, Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi từ trên giường hoa ngồi dậy, mờ mịt nhìn qua bốn phía, đôi mắt xinh đẹp trống rỗng, kinh ngạc nhìn hai tay của mình: - Đây là chuyện gì, ta không phải? Ngay sau đó nàng nhìn thấy Hứa Tiên, Bách Hoa tiên tử cùng với Vân Yên cùng Thanh Loan cách nàng không xa. Đối với người trên thế giới này htif mất đi linh hồn chính là bị tuyên án tử hình, nhưng thời đại Hứa Tiên từng đi qua, người có được linh hồn là thứ xa xỉ, cho nên chỉ còn cách dùng kích thích trí nhớ, chữa trị tế bào não. Đây cũng là lý luận của Ma Chủ, linh lực đối với tính mạng là thứ không tách rời được. Hứa Tiên nói: - Trí nhớ có thể bị tổn hại một chút, nhưng có lẽ vấn đề không lớn, bằng lực lượng của ngươi, sinh ra thần hồn mới không thành vấn đề, tóm lại, hoan nghênh trở về, hơn nữa, cám ơn! Cửu Thiên Huyền Nữ lúng túng một chút, còn chưa kịp nói cái gì, Bách Hoa tiên tử đã nhào lên giường hoa, nàng quay đầu nhìn qua Hứa Tiên, mỉm cười nói: - Ta không nợ ngươi. Hứa Tiên cũng mỉm cười nói: - Đúng! - Vậy sau này gặp ta cần phải khách khí một chút! - Ách? Cửu Thiên Huyền Nữ tươi cười, nói: - Ngươi có hành vi biến thái, ta toàn bộ cũng biết. ... - Đông đông đông! Trên cửa sổ truyền tới âm thanh gõ cửa. Hứa Tiên mở mắt ra, thân hình của hắn bị cánh tay ngọc đè xuống, hai tay vờn quanh người của hăn, nhớ tới một đêm kiều diễm đêm qua, Bạch tiểu nương tử hiền lương thục đức là như thế. Thẹn thùng khả nhân muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Nhưng ở vô tận mập mờ cùng triền miên, rốt cuộc nương tử khác không nhịn được mà nhảy ra, lên án mạnh mẽ nàng không đủ sảng khoái, sau đó đảo khách thành chủ đem Hứa Tiên áp dưới thân, sau đó diễn biến thành bộ dạng hôm nay. Sau khi chư tiên rời đi, thời gian đã qua ba ngày, hết thảy rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, Hứa Tiên chờ mong như vậy, rốt cuộc hắn có thể vượt qua cuộc sống bình thường với nương tử, hắn ôm ấp lấy hai vị nương tử, chỉ cảm thấy đây mới là cực lạc như phật tổ nói. - Đông đông đông! Cửa sổ lại có tiếng gõ cửa. - Quan nhân, nhanh đi mở cửa! Bạch Tố Trinh nhắm mắt lại, duỗi cánh tay ngọc vỗ vỗ đầu của Hứa Tiên. Hứa Tiên không cam lòng đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm: - Ngao Ly cũng quá sớm đấy. Mở cửa sổ ra nhìn thấy người tới, đang tươi cười nhìn hắn. Thần sắc Hứa Tiên bất động, đóng cửa sổ lại, trở lại trên giường tiến vào trong chăn, một lần nữa ôm nương tử vào trong lòng. Bên ngoài cửa lớn Hứa phủ, lúc này có một đống quần chúng vây quanh, có mười tám hòa thượng hình dáng khác nhau, mười tám hòa thượng này hoặc ngồi hoặc nằm không xem ai ra gì, thoạt nhìn như mười tám la hán trong miếu. Có người nhận ra, cầm đầu chính là Linh Ẩn tự Đạo Tể hòa thượng, tại lân cận Hàng Châu cũng có chút thanh danh, nhưng hòa thượng này ngày bình thường mặc quần áo rách mướp, hôm nay lại mặc áo cà sa kim sắc, trên mặt trang nghiêm túc mục.