Hứa Tiên Chí

Chương 1146

- Nhưng mà hủy diệt hai các ngươi mới là lựa chọn chính xác, lực lượng trên người của nàng quá nguy hiểm, ta cũng không muốn lại đối phó một đầu Chúc Long khác. Trong một ngày lại gặp được hai địch nhân trước kia, hơn nữa bọn họ lại là phu thê, vận mệnh đúng là vô thường. Hồ Tâm Nguyệt nói: - Tiểu bạch nàng ở chỗ này? Ngươi muốn giết nàng? - Nhưng mà cỏn rắn nhỏ kia nói không chừng còn cứu được, nếu nàng đã là bằng hữu của ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ lực lượng trói buộc, chuyện này ngươi yên tâm đi! Hi Hòa vươn tay ôn nhu sờ sờ tóc của Hồ Tâm Nguyệt, tay kia lần chỉ vào Hứa Tiên. Trong nội tâm Hứa Tiên thở ra một hơi, nhìn Hi Hòa nói: - Thỉnh ngươi giúp đỡ nàng. Hi Hòa có chút ngoài ý muốn: - Tuy còn rất nhỏ yếu, nhưng mà khí phách này ngược lại có vài phần bộ dáng của Hậu Nghệ, ta sẽ giúp nàng, ngươi an tâm đi thôi! - Vẫn chưa được. Hồ Tâm Nguyệt bắt lấy tay của Hi Hòa: - Hắn là quan nhân của tiểu Bạch, nếu như hắn vì ta mà chết thì ta làm sao đi gặp tiểu Bạch? Hơn nữa chẳng phải những chuyện này qua mấy ngàn năm rồi sao? Hắn cũng không phải là Hậu Nghệ trước kia, những chuyện đó liên quan gì tới hắn chứ. Hi Hòa nói: - Mặc dù quá khứ mấy ngàn năm, nhưng Thái Nhất chết trong ngực của ta thì ta vẫn nhớ mãi trong lòng. Nếu như ngươi đang lo lắng cho con rắn nhỏ kia vậy ta sẽ làm cho nàng quên người này cũng không phải việc khó. - Tiểu Nguyệt, ta gần đây sủng ái ngươi, đem ngươi trở thành nữ nhi của ta, chuyện khác ta cũng có thể đáp ứng ngươi. Nhưng mà người này phải chết! Hồ Tâm Nguyệt giang hai tay ngăn ở trước mặt của Hứa Tiên, kiên quyết nói: - Nếu ngươi phải giết hắn thì cùng giết ta luôn đi! Hứa Tiên nhìn qua bóng lưng của nàng, kinh ngạc nói không ra lời, không nghĩ tới hô ly ngoan độc vô tình này lại chịu vì hắn làm bước này. Hi Hòa mặt lộ vẻ vẻ cổ quái: - Ngươi thật sự muốn cứu nam nhân này... - Không phải nam nhân! Hồ Tâm Nguyệt quả quyết chén ngang. Hứa Tiên nói: - Cho dù cái chết ở trước mặt, về điểm này ta cũng nhất định phải nói chút gì đó! Ta cho dù chết cũng muốn chết với tư cách nam nhân. Hồ Tâm Nguyệt không để ý tới hắn, nói tiếp: - Đây là trí nhớ trân quý của tiểu Bạch! Hứa Tiên cùng Hi Hòa cùng giật mình. Hồ Tâm Nguyệt nói: - Tuy ta cũng hiểu được tiểu Bạch không có gặp được hắn thậm chí không nhờ hắn là tốt nhất, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào được xóa trí nhớ của tiểu Bạch. Thì ra là thế! Hứa Tiên giật mình, nhưng tiểu hồ ly trong trí nhớ của hắn là tùy hừng, điêu ngoa xem mạng người như cỏ rác, trong nháy mắt lại không tiếc dùng mạng của mình đổi lấy trí nhớ của tiểu Bạch, hắn cảm thấy thế sự thật vô thường, cũng phải đánh gia lại Hồ Tâm Nguyệt một lần nữa. Hi Hòa hình như cũng có chút động dung, chậm rãi rủ cánh tay xuống. Hồ Tâm Nguyệt cùng Hứa Tiên cũng thở ra một hơi. - Vẫn chưa được! Hi Hòa bỗng giơ tay lên, đầu ngón tay trực chỉ vào Hứa Tiên sau lưng Hồ Tâm Nguyệt. Lại muốn xuyên qua Hồ Tâm Nguyệt, giống như muốn nói nếu không tránh ra thì sẽ chết. Chùm tia sáng lập tức xỏ xuyên qua trán của Hứa Tiên. Vạch phá phía chân trời. Hứa Tiên không thể tin nổi nhìn Hồ Tâm Nguyệt. - Ngươi lại né tránh. Trong nháy mắt chùm sáng cuối cùng bắn ra ngoài thì Hồ Tâm Nguyệt quyết đoán cúi thấp người lăn lộn trên đất, linh xảo né qua một bên, động tác này hoàn thành liên tục nhanh và không chút do dự, xem như chuẩn bị thật lâu. Hồ Tâm Nguyệt đứng lên chỉ vào người Hứa Tiên, khí thế hùng hồn nói: - Nên hỏi đều nói, nên làm đều làm, ngươi còn cái gì còn chưa nhắm mắt đi, chẳng lẽ thật sự muốn ta chết cùng ngươi sao? Ta nhổ vào ah! Ồ, ngươi không chết? - Ah! Thì ra là đang diễn trò! Ồ, ta không chết! Hứa Tiên dùng dấu tay sờ lên trán của mình, một đạo hào quang kia đúng là xuyên qua đầu của hắn, hiện tại còn bảo tồn cảm giác nóng rực, nhưng cái trán không có chút vết thương nào. Sau đó hắn chợt phát hiện, thân thể của hắn đã có thể hoạt động rồi, những trói buộc toàn thân của hắn lúc này đã biến mất không còn, nhưng đồng dạng không có chút vết thương nào, quả thực là da cũng không bị mất miếng nào. Lại nói vừa rồi cũng không cảm thấy chút đau đớn nào, hình như là dùng phương pháp đặc thù xuyên qua người của hắn, khóa thần hồn của hắn lại, nhưng đối với hắn không có chút tổn thương nào. - Đây là chuyện gì? Hồ Tâm Nguyệt cùng Hứa Tiên đồng thời hiện ra ánh mắt nghi vấn, nhìn về phía Hi Hòa đầy hào quang. Hào quang trên người Hi Hòa dần dần biến mất, hiện ra thân hình chân chính của nàng, hiện ra đôi mắt như mặt trời. Gương mặt ôn nhu đáng yêu, mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, lại giống như có chút thất vọng. Nhưng vẻ nghiêm nghị và sát khí vừa rồi cùng tâm tư báo thù thật mạnh đã hoàn toàn tan thành mây khói. Giống như chưa từng tồn tại qua. - Ngươi xuất hiện đi! Hi Hòa cười nhìn qua phía đối diện nói ra. Bạch Tố Trinh chậm rãi từ phía sau đi ra ngoài, bộ dáng ôn nhu ưu nhã khôi phục nguyên trạng, nàng nhếch miệng lên cười nói: - Quan nhân, Tiểu Nguyệt. Hứa Tiên thời điểm này còn mê mang, Hồ Tâm Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, không thể tin nổi chỉ vào Hi Hòa, lại chỉ vào Bạch Tố Trinh. Như, lấp bấp nói: - Cái này... Cái này... Đây là bẫy của các người! Hứa Tiên cũng hiểu được vì cái gì Bạch Tố Trinh không có hồi âm! Vì cái gì Hi Hòa vào lúc cuối cùng mới xuất hiện! Vì cái gì chính mình lông tóc ít bị tổn thương! Thì ra đều có độc thủ an bài phía sau màn. Mà nương tử của mình lại thấy chết không cứu, lại còn đồng lõa với độc thủ phía sau màn nữa chứ. Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh quăng ánh mắt khiển trách, Bạch Tố Trinh không dám nhìn thẳng hắn, lộ ra thần sắc áy náy, nàng giống như con chim non cần được che chở, cầm chặt tay của Hứa Tiên, cái miệng thơm mùi đàn hương muốn nói lại thôi. Hứa Tiên ôm vai của nàng, dứt khoát kiên quyết nói: - Không có sao! Trong nội tâm rơi lệ đầy mặt, đã có bao nhiêu ngày chưa cảm nhận được ôn nhu thế này rồi? Hồ Tâm Nguyệt nhìn Hứa Tiên quát: - Nàng còn chưa nói xin lỗi đấy! Nàng trừng mắt nhìn Hi Hòa, vẻ mặt muốn đi lên véo cổ của nàng: - Tại sao ngươi làm vậy? Nàng luôn luôn ở phía sau màn tính toán không bỏ sót, thích âm sau lưng người khác. Nhưng hôm nay bị đảo ngược thành đối tượng bị người ta chơi đùa, hơn nữa còn là Bạch Tố Trinh trước mắt, điều này làm nàng thẹn quá hóa giận. Tức giận muốn phát điên lên. Hi Hòa che miệng cười nói: - Bởi vì rất thú vị ah! Đáng tiếc hiểu biện của ngươi chưa được hoàn mỹ, cuối cùng nếu như ngươi không tránh ra vậy là tốt rồi... Tên nam nhân này sẽ tha thứ tất cả cho ngươi. Cho dù ngươi làm xằng làm bậy thì hắn cũng không có biện pháp bứt bỏ ngươi được. - Nhưng lúc đó mới thật sự là ngươi. Hi Hòa yêu thương vuốt đôi má vừa đỏ vừa thẹn của Hồ Tâm Nguyệt. Thời điểm này Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh lại nói chuyện một phen, cũng biết được là chuyện gì.