Hứa Tiên Chí
Chương 1143
- Ah!
An Bội Tình Minh phát ra tiếng gầm gừ thống khổ như dã thú, bụm mặt quỳ trên mặt đất, hai hàng nước mắt chảy xuống giữa kẽ tay.
Hứa Tiên nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi thật sự không có tâm đồng tình sao?
Hồ Tâm Nguyệt nao nao, tuy hắn vừa rồi hô đánh đòi giết nàng, nhưng mà làm như bất hòa và lạnh lùng thì chưa từng có, trong ánh mắt kia xen lẫn một tia chán ghét làm nội tâm của nàng chua xót.
Nhưng nàng lập tức cười ha hả:
- Tại sao ta phải đồng tình với nhân loại, nhân loại đồng tình với hồ ly sao?
Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ.
Hồ Tâm Nguyệt dáng tươi cười cứng đờ, quay đầu nói:
- Đáng tiếc ta sẽ không!
Sau đó nhìn An Bội Tình Minh nói:
- Muốn đem mộng đẹp này tiếp tục nữa không?
An Bội Tình Minh ngây ngốc ngẩng đầu.
Hồ Tâm Nguyệt điểm một ngón tay lên đám Âm Dương sư, nhìn rất nhiều vu nữ và tăng lữ nói:
- Ta cho ngươi lực lượng, giết chết bọn chúng, sau đó căn cứ ước định với người nào đó đem Cửu Vĩ Yêu Hồ phong ấn lại, An Bội Tình Minh, những chuyện ở nơi này không có ai biết cả, ngươi sẽ trở thành nhân vật anh hùng nổi danh thiên cổ nếu như ngươi hy vọng thì ta bây giờ thậm chí xóa ký ức của ngươi, cho ngươi quay lại làm An Bội Tình Minh trước kia, thế nào, ta đối xử với ngươi không tệ chứ!
An Bội Tình Minh cảm giác linh lực khô kiệt trên người lập tức trở nên tràn đầy, so dĩ với trước kia còn mạnh hơn nữa, chỉ cần động động ngón tay có thể giết sạch những người này.
Sợ hãi che kín gương mặt của bọn người Âm Dương sư, bọn họ nhìn qua một màn trước mắt, người mà bọn họ tôn thành người đứng đầy không ngờ lại là một ảo ảnh. Bọn họ dốc sức liều mạng kiểm tra trí nhớ của mình để phân biệt ra sự thật và dối trá, nhưng chỉ vẻn vẹn một ít thứ mà thôi.
Thì ra từ khi mới bắt đầu Cửu Vĩ Yêu Hồ này, không, Cửu Vĩ Tiên Hồ bố trí một trò chơi mà thôi, bọn họ chẳng qua chỉ là đồ chơi.
Bọn họ ngửa mặt lên nhìn mọi thứ chung quanh, Hồ Tâm Nguyệt đã rời khỏi ôm ấp của Hứa Tiên, nàng đang dùng chín cái đuôi của mình quấn quanh người của Hứa Tiên, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh vô cùng tuyệt diễm.
Lực lượng như vậy, xinh đẹp như vậy, trí tuệ như vậy! Người trước mắt tuyệt đối không phải yêu quái, mà là một thần minh chân chính.
Mà bọn họ dám can đảm đối nghịch với thần minh, đây là ngu xuẩn bực nào.
Trong trường hợp đó cẩn thận hồi tưởng lại thì phát hiện không cách nào tránh khỏi, từ khi An Bội Tình Minh nói tìm phương pháp phong ấn yêu hồ: một khỏa linh thạch thần dị, một bộ trận pháp cổ xưa, cùng với thần khí Y Thế Thần Cung, tất cả mọi chuyện xảy ra không thể tránh khỏi, bởi vì đây vốn là trò chơi của thần minh với thần minh khác.
Trong mắt bọn họ Hứa Tiên hiển lộ lực lượng cũng không có gì khác với thần minh cả, tuy hắn bây giờ bị trói buộc tại chỗ, hắn nói với Hồ Tâm Nguyệt:
- Trận đồ này là ngươi cố ý giao cho bọn họ.
Những Âm Dương sư này không có khả năng nắm giữ trận pháp đủ sức trói buộc mình.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đúng vậy, trông thấy phù văn ở đó không? Đó là hồ văn! Còn đây là Tử Diệu Tinh trân tàng của ta.
Sau đó lại nhìn qua An Bội Tình Minh đang giãy dụa, nói:
- Ngươi vẫn còn chờ cái gì?
An Bội Tình Minh chậm rãi ngồi thẳng lên: đúng, chỉ cần giết sạch những người này thì mọi thứ sẽ khôi phục nguyên trạng.
Một tăng lữ kêu lên:
- Tình Minh đại nhân, không nên làm như vậy.
Hào quang lông vũ lóe lên đâm vào trái tim của An Bội Tình Minh, một vu nữ cách hắn năm bước cầm trường cung bắn qua, nàng nhịn không được áp lực sợ hãi phát động đánh lén:
- Đi chết đi, yêu quái!
Trong trường hợp này thì đây là cách đối mặt cuối cùng với thực lực tuyệt đối.
Sau lưng An Bội Tình Minh xuất hiện một thức thần kim giáp võ sĩ, múa võ sĩ đao cực lớn, chỉ một đạo cuồng phong đã chém về phía vu nữ, đồng thời phát ra sát khí và gầm gừ cực lớn.
An Bội Tình Minh thấp giọng nỉ non:
- Yêu quái sao?
Hờ hững ngẩng đầu nói ra:
- Ngươi sai rồi, ta không phải yêu quái, ta cái gì cũng không phải!
Trong đôi mắt của hắn trống rỗng.
Hứa Tiên nói:
- Tỉnh lại đi Tình Minh, ngươi thật sự nguyện ý sống cả đời trong lừa gạt sao?
Trong nét mặt trống rỗng của An Bội Tình Minh hiện ra thần sắc bi thương:
- Nhưng mà Hứa Tiên đại nhân, ta phải làm sao bây giờ? Ta là không tồn tại ah, ngươi bị ta lừa gạt!
Hứa Tiên nói:
- Ta không có bị ngươi lừa gạt, ta chỉ quen một An Bội Tình Minh mà thôi, là chân thật không sai. Cho dù tất cả chỉ là hư giả nhưng chỉ cần tin tưởng chính mình ngày sau nhất định sẽ sáng tạo ra trí nhớ chân thật.
An Bội Tình Minh lẩm bẩm nói:
- Trí nhớ chân thật?
Hồ Tâm Nguyệt cười nhạo nói:
- Như thế nào? Còn nghi ngờ ảo thuật của ta sao? Hắn không cách nào cải mệnh lệnh của, bất cứ mệnh lệnh gì. Ta lệnh cho ngươi, An Bội Tình Minh, giết bọn chúng!
Âm thanh của mẫu thân lại vang vọng bên tai của An Bội Tình Minh, thân thể của hắn không tự chủ được mà đi về phía đám Âm Dương sư. Mà ý thức chính thức nhìn thân thể rời rạc của mình cử động giống như người đứng xem.
Thức thần đi tới trước mặt Âm Dương sư, vung đao chém xuống, chỉ cần một đao nhẹ nhàng là chém đôi Âm Dương sư thành hai đoạn.
Âm Dương sư này phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai mắt nhắm lại, nhưng trong tưởng tượng thì không có đau đớn kịch liệt hàng lâm, hắn mở hai mắt ra, chỉ thấy lưỡi đao dừng ở trước mặt của hắn.
An Bội Tình Minh quỳ trên mặt đất, hai tay đang ôm lấy đầu của mình, thở hào hển nói:
- Yêu hồ, ta cự tuyệt, ta không phải con rối của ngươi, ta sẽ không nghe ngươi bài bố.
Hồ Tâm Nguyệt có chút tức giận nói:
- Ảo thuật còn sinh ra ý thức mạnh như vậy, đây cũng vượt qua dự liệu của ta a, nhưng ta còn muốn nhìn ý trí của ngươi kiên trì bao lâu.
Lại nhìn Hứa Tiên nói:
- Ngươi cũng nhìn cho ta, ha ha, ta quên, ngươi cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi thực sự cho rằng thứ này có thể vây khốn ta sao?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Hiện tại còn muốn nói mạnh miệng sao? Hiện tại ngươi ngay cả động ngón tay còn không được!
Hứa Tiên nói:
- Nhưng tâm của ta còn hoạt động.
Trước ngực của hắn phập phồng.
Hồ Tâm Nguyệt xuất hiện biểu lộ cười nhạo, lúc này nàng nhìn thấy một kim giáp võ sĩ xuất hiện trước mặt, trong hai tròng mắt kim quang lập loè, có khí thế sắc bén như kiếm, đâm vào con mắt gây đau nhức, hai tay của hắn cầm kim cương cự kiếm giơ lên đỉnh đầu dùng xu thế liều chết chém về phía Hồ Tâm Nguyệt.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này Hồ Tâm Nguyệt chợt quay người lại, né qua một kiếm.
Bụi đất tung bay, nơi Hồ Tâm Nguyệt đứng lúc nãy xuất hiện một khe rãnh rộng mười trượng.
Hồ Tâm Nguyệt kinh ngạc nhìn qua kim giáp võ sĩ:
- Người này hình như đã gặp ở nơi nào rồi nhỉ?
Nàng sưu tầm trí nhớ, cả kinh kêu lên:
- Thái tử long cung?
Võ sĩ kim giáp này là Ngao Hạo bị Hứa Tiên chém giết, nhưng không cho Hồ Tâm Nguyệt thời gian suy nghĩ quá nhiều, tám đầu xúc tu thật dài hướng Hồ Tâm Nguyệt quấn tới.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
334 chương
72 chương
1509 chương
107 chương
1040 chương
180 chương
749 chương
1204 chương