Hứa Tiên Chí
Chương 1055
Đây tuy rằng là chủ tinh của hắn, có thể mặc cho hắn sử dụng năng lượng trong đó. Nhưng đồng thời cũng là chỗ Nhật Linh chi lực tụ hợp, thần hồn có thể thừa thụ loại nóng cháy này, lại không có nghĩa là tinh thần ý niệm cũng có thể thừa thụ được.
Mà cái gọi là Hỏa Lý Chủng Kim Liên chi pháp lại là muốn đem tinh thần của bản thân đầu nhập trong khỏa thái dương này nung khô ngưng luyện. Nếu là có thể chịu đựng được, liền có thể rèn đúc tinh thần ở trong hạch tâm của chủ tinh ngưng tụ ra xá lợi tử. Hiệu dụng của nó, so với dùng phương pháp bình thường ngưng tụ Xá Lợi còn mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu là không chịu nổi, tinh thần sẽ bị tổn thương, không chỉ Xá Lợi không ngưng tụ ra được, ngay cả tu hành đều bị trì trệ không tiến.
Hứa Tiên không khỏi nhớ tới một câu nói:
- Thô bạo khốn cùng là một cái lò rèn đúc hào kiệt. Người có thể chịu đựng được nó nung đốt, thì thể xác và tinh thần đều có lợi. Người không chịu được nó rèn đúc, thì thể xác và tinh thần đều tổn hại.
Như hôm nay nhìn thấy Trần Luân, thì hiển nhiên là không thể thừa thụ được, để tâm tính nhân cách đều bị mài mòn không còn bộ dáng.
- Vậy liền xem ta có thể thừa thụ được hay không vậy!
Hứa Tiên niệm một tiếng, liền nhắm thẳng thái dương bay vào đó. Kim sắc hỏa diễm hừng hực ở bên cạnh hắn thiêu đốt bạo liệt, ngọn lửa lan tới thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy một trận đau đớn thâm nhập cốt tủy. Khiến hắn không dám dừng lại dù chỉ chốc lát, nhưng từ góc độ này mà xem, thái dương kia thực sự quá lớn, không biết đã bay bao lâu, còn chưa tới được hạch tâm của nó.
Bỗng nhiên trong lúc đó, vạt áo của hắn đã bị thiêu cháy, hỏa diễm cấp tốc hướng toàn thân lan tràn ra, trong lòng Hứa Tiên nghiêm nghị, biết được đây là tâm thần bắt đầu bị hao tổn. Lúc này cho dù là muốn đi ra ngoài cũng đã muộn. Hắn không có sợ hãi lùi bước chút nào, hết sức chăm chú bay đi về phía trước, bỗng nhiên trước mắt rộng rãi, đã đi tới trung tâm của thái dương chủ tinh.
Hỏa diễm cấp tốc hướng ra bốn phía biến mất, hình thành một mảnh không động nguyên hình, như đỉnh lô thiêu đốt nóng cháy.
Hứa Tiên đứng ở giữa trung tâm, nhẹ nhàng nhắm hai tròng mắt lại, có rất nhiều cảnh ở trên vách tường hỏa diễm hiện lên, có nhà cao tầng hiện đại hoá, có tiểu thuyết cổ điển, tiểu kiều lưu thủy, ký ức kiếp trước, kiếp này ùn ùn kéo đến. Thậm chí tiêu hóa rất nhiều ký ức kiếp trước, trong khoảng thời gian ngắn trên vách tường tràn ngập các loại hình ảnh kỳ quái, cũng ở trong hỏa diễm thiêu đốt dần dần vặn vẹo hòa tan. Hỏa diễm từ bốn phương tám hướng lại hướng phía Hứa Tiên áp đến, ầm ầm đem Hứa Tiên bao phủ.
Vào một khắc cuối cùng, Hứa Tiên mở hai tròng mắt ra, lại nhìn lòng bàn tay lộ ra mỉm cười.
- Quan nhân, quan nhân!
Tiếng gọi ôn nhu, cùng với nhẹ nhàng lay động đánh thức ý thức của Hứa Tiên.
Hứa Tiên mở hai tròng mắt ra,trong mắt là một mảnh ôn nhuận như ngọc, mở miệng khẽ nói:
- Tất cả ân ái đều vô thường, không tồn tại được lâu, sinh thế nhiều sợ hãi. Mệnh nguy trong sớm tối. Do yêu mà sinh ra lo lắng, do yêu mà sinh ra sợ hãi, nếu người cách khỏi ái tình, không lo cũng không sợ.
- Quan nhân, ngươi sao thế?
Hứa Tiên cười nhạt một tiếng:
- Không có gì, chỉ là bỗng nhiên lĩnh ngộ rất nhiều thứ. Nương tử, chúng ta tương phùng kỳ thực bất quá là bởi vì nhân duyên tế hội. Nhưng ngươi và ta đều quá mức chấp mê. Nhớ lại trước lúc tương phùng, hai ta đều là tự do tự tại, nhưng sau khi tương phùng, lại là đủ loại ưu tư, sợ hãi chồng chất. Lẽ nào ngươi còn không giác ngộ sao?
Cả người Bạch Tố Trinh chấn động, lộ ra thần sắc không thể tin tưởng:
- Ngươi là nói...
- Ta nguyện quy y xuất gia, đi theo Pháp Hải thiền sư, thần chung mạc cổ, thanh đăng Cổ Phật.
Bạch Tố Trinh nắm bả vai của hắn:
- Lẽ nào ngươi đã quên Yên nhi, Thanh nhi, tiểu Thiến, Phan Ngọc, còn có ta sao? Còn cả hài tử của chúng ta nữa?
- Đó đều là nghiệt duyên, không thể không quên, không thể không đoạn, ta đem tuệ kiếm trảm tình duyên!
Hứa Tiên nói rồi liền đứng dậy muốn hướng ra bên ngoài bay đi.
Bạch Tố Trinh cảm thấy trong lòng đau xót, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trên môi của hắn. Có chút vụng vệ đem cái lưỡi thơm tho hướng vào trong miệng hắn đưa qua, cũng kéo tay hắn đặt ở trước ngực của mình.
Khóe môi Hứa Tiên bỗng nhiên nhếch lên một tia mỉm cười, đem cái lưỡi thơm tho của nàng ngậm ở trong miệng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa cao ngất của nàng. Mặc dù cách một tầng sa y, nhưng loại cảm giác ôn nhuận mà lại tràn ngập co dãn này, vẫn như trước đầy lòng bàn tay.
Bạch Tố Trinh kinh hỉ mở hai tròng mắt ra, đã thấy trong mắt hắn tất cả đều là dáng tươi cười bỡn cợt, mới biết hắn là đang trêu đùa mình, oán hận đẩy hắn ra, quay lưng lại.
- Nương tử, nương tử, thực tức giận rồi sao!
Hứa Tiên lắc lắc vai của nàng:
- Ta xin lỗi còn không được sao?
Bạch Tố Trinh không chịu nổi lời nói mềm mỏng của hắn, xoay người lại vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Từ sau không được chơi loại vui đùa này, ngươi không biết vừa rồi trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu đâu. Ta thật sợ ngươi, thực sự có một ngày...
Hứa Tiên đã thấy khóe mắt nàng một điểm ướt át, trong lòng chấn động, cúi đầu thương tiếc hôn tới lệ ngân trên khóe mắt của nàng:
- Phật pháp nói không sai, yêu sẽ khiến người ta trở nên ngu ngốc, bằng không dựa vào tâm tính của bọn họ, sao lại dễ dàng mắc lừa như thế, thậm chí thương tâm rơi lệ đây?
Hứa Tiên ở bên tai Bạch Tố Trinh lời nói nhỏ nhẹ vài câu, Bạch Tố Trinh kinh ngạc nói:
- Thực không?
Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, ở trong một mảnh hỏa hải của thái dương thái dương, xá lợi tử đã ngưng tụ thành rồi. Trong suốt không nhiễm chút bụi trần nào, hiện tại đi hiểu kiếp trước kiếp này, minh tâm kiến tính chứng minh. Mà ở trung tâm Xá Lợi kia có một viên tâm kết đỏ tươi.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta nói sao lại có chút cảm ứng, nhưng ngươi nói giống như thực vậy, còn ngâm thiện thi gì đó!
Hứa Tiên ôm lấy vai của nàng, cầm bàn tay mềm mại nói:
- Ngay cả không thể thiên trường địa cửu, ta chỉ nguyện giữ lấy một khắc này. Ngay cả lại có thêm ưu sầu, sợ hãi, ta cũng sẽ cùng ngươi bên nhau đi tiếp.
Bạch Tố Trinh được nghe lời ấy, trong mắt nhu tình như nước, tựa ở vai của hắn.
Hứa Tiên cười nói:
- Bất quá không nghĩ tới nương tử thật đúng là sẽ câu dẫn ta a!
- Còn không phải đều là tại ngươi!
Bạch Tố Trinh xấu hổ thật lớn, lại cảm thấy Hứa Tiên đang cởi vạt áo của nàng, vội hỏi:
- Quan nhân hiện tại đã là canh năm.
- Trời còn chưa sáng không phải sao? Hôm nay đêm dài, không quan trọng. Có câu là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Chúng ta làm thêm một lần, kiếm vạn kim trở lại.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Tiên đã đem vạt áo của nàng cởi ra, đem nàng ấn ngã vào trên giường. Sa y mở ra hai bên, hiện ra nguyệt sắc tiểu y bên trong:
- Đây cũng là vì cho chúng ta sớm ngày có thể có hài tử.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
334 chương
72 chương
1509 chương
107 chương
1040 chương
180 chương
749 chương
1204 chương