Hứa Tiên Chí
Chương 1041
Mặc dù không chuẩn xác đo lường qua kích cỡ của Thái Nhất Thần Miếu này. Nhưng vừa rồi bằng vào tốc độ của bọn họ, một đường bay qua đó cũng tốn hao chút công phu, cũng không phải sơn mạch hà lưu đủ để hình dung được.
Hứa Tiên đang muốn giải thích, Bạch Tố Trinh bỗng nhiên túm túm ống tay áo của hắn:
- Không có gì?
Hứa Tiên liền ngậm miệng không đề cập tới, đã thấy trên mặt Bạch Tố Trinh có vẻ có chút giống như thất lạc.
Tiết Bích nói:
- Ngươi không muốn nói cũng không sao cả, ta còn có việc phải làm, ngươi có gì nói hãy mau hỏi đi!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi mấy tuổi trưởng thành, lại thân ở dưới trướng Dao Trì Thánh Mẫu, có từng nghe nói qua mấy việc trước Đông Hoàng không?
- Mấy tuổi? Nếu luận số tuổi, vị bên cạnh ngươi kia cũng không nhỏ đi!
Tiết Bích hừ lạnh, Bạch Tố Trinh nắm tay, sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Hứa Tiên.
- Ta không phải có ý này.
Hứa Tiên trong lòng tự vả vào miệng, ở trước mặt các nàng đề cập tới chuyện tuổi tác thật sự là quá sai sót, các nàng như vậy không sống một nghìn tuổi đều không có ý cùng người chào hỏi.
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
- Ngươi đã nghe nói qua Chúc Long chưa?
- Đương nhiên, không có khả năng không biết đi sao! Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Chỉ là muốn tìm hiểu một chút, Chúc Long trong truyền thuyết nếu cường đại như vậy, vì sao không có trở thành Thiên Đế đây?
Tiết Bích nói:
- Đây là khi ta còn bé nghe phụ vương ta nói, bởi vì Chúc Long sẽ không thống trị thuộc hạ, chỉ biết đem tất cả bọn họ đều nuốt vào bụng, ngay khi thế giới rơi vào một mảnh hắc ám, Đông Hoàng Thái Nhất vĩ đại từ đông phương xuất hiện, Thiên Đế suất lĩnh rất nhiều Thiên Thần anh dũng tác chiến, cuối cùng tiêu diệt được Chúc Long, trở thành Thiên Đế.
Hứa Tiên nói:
- Lừa gạt tiểu hài tử sao?
- Ta nói là khi còn bé! Muốn nghe khi lớn, thì nói cho ta biết vì sao hỏi chuyện này?
- Gần đây có rất nhiều Yêu Thần xuất thế, tạo thành không ít phiền phức, cho nên muốn hỏi thăm ngươi một chút.
Tiết Bích miễn cưỡng tiếp thu lời giải thích này:
- Nếu như Chúc Long thực sống lại, vậy thì không chỉ là phiền phức. Chúc Long sẽ thôn phệ tất cả, bất quá không cần há mồm, chỉ cần nhắm mắt lại, thả ra u ám chi lực vô tận của nó là được. Chỉ có Thái Nhất nắm giữ vô tận quang minh chi lực mới có thể chống đối với nó.
- Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Sau này vẫn là Long tộc không biết dùng biện pháp gì đem nó hủy diệt. Chúng ta có thể ở chỗ này, còn muốn nhờ có công lao của Thái Nhất, tuy rằng nó cũng tạo không ít tội nghiệt. Chính như lời nói của nương nương, vô luận là ám quá tối hay là quang quá sáng, đều khiến người không có cách nào sinh sống. Bất quá yên tâm, Thái Nhất và Chúc Long là tử địch, sao có thể đem thần niệm của nó thả ở chỗ này chứ?
Hứa Tiên trong lòng than thở: xem ra ngươi đã sai.
Bạch Tố Trinh có chút lo lắng nói:
- Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Tiết Bích nói:
- Nghiêm trọng? Đây lại không phải là chuyện đại thủy bạo phát, hại mấy cái mạng người. Nếu là thực sự sống trở lại, toàn bộ Trung Thổ sinh linh đều không thể may mắn tránh khỏi. Nếu như vạn nhất thực nhìn thấy yêu quái cùng loại, cần lập tức bẩm báo Thiên đình, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế nếu không để ý chính sự, đối với chuyện này cũng khẳng định không phải ngồi yên không lý đến.
Hứa Tiên nói:
- Hiện tại đã không phải thời cổ đại, Bạch Hạc đồng tử bị Tất Phương phụ thể ở trong Hoàng Sơn tác loạn, cũng dễ dàng bị Nam Cực Tiên Ông mang về. Nếu nói nguy hại, những Yêu Thần này có kẻ nào không nguy hại, lẽ nào yêu quái hơi cường đại một chút, Thiên đình sẽ chế tài sao?
Than thở thoáng có chút kỳ quái vì sao Hứa Tiên kích động, không khỏi than thở:
- Các ngươi cũng không có từng rời khỏi Trung Thổ đi sao!
Hứa Tiên tất nhiên là không có, Bạch Tố Trinh cũng lắc đầu, nàng thời gian nghìn năm qua đều ở trong núi tu hành.
- Các ngươi tuyển định một phương hướng liên tục bay đi, sẽ hiểu được ý tứ của ta. Ta cũng chỉ cùng Yến Tử đi ra ngoài một lần, sau đó liền thấy được cũng không đi ra ngoài nữa.
Tiết Bích trên mặt hơi biến sắc, phảng phất như đang hồi tưởng chuyện đáng sợ gì đó.
Hứa Tiên không khỏi hỏi:
- Ở ngoài Trung Thổ có cái gì?
- Cái gì cũng không có!
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh không hiểu ý của nàng, Tiết Bích thâm ý sâu sắc nói:
- Các ngươi đi xem liền biết thôi.
Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên liền cáo từ rời đi, xuyên qua Kim Ô Chi Nhãn, nhìn quanh bốn phía chính là một mảnh thiên hôn địa ám. Vô số lôi quang đan vào thành một mảnh Lôi Trạch, một con bạch long thon dài chạy ở giữa Lôi Đình, phát sinh từng tiếng long ngâm vang dội thiên địa, không ngừng chịu đựng Lôi Đình đả kích, đúng là đang ở trong độ kiếp.
Hứa Tiên rít gào nói:
- Ngao Ly!
Ngao Ly ở trong trăm công nghìn việc quay đầu lại nói:
- Ngươi thiếu oan uổng ta, không phải ta sai. Sau đó tiêu hóa mai thần ấn kia, lôi đình liền đánh xuống. Ai nha!
Trong lúc nói chuyện, thình lình bị sét đánh trúng gáy.
Hứa Tiên đang muốn tiến lên, Bạch Tố Trinh đã lôi kéo ống tay áo của hắn nói:
- Đừng lo lắng, nàng ứng phó được! Chắc là linh lực tồn trữ trên người quá lớn, kim phù áp chế không được, mới có thể trở nên như vậy.
Hứa Tiên lo lắng nói:
- Thế nhưng Lôi Đình này khó tránh khỏi quá lớn đi!
Vô luận là trình độ dày đặc của Lôi Đình, hay là phạm vi mây đen bao trùm phía chân trời, cũng không giống tiêu chuẩn của tiểu thiên kiếp.
Bạch Tố Trinh nói:
- Đó là linh lực trên người nàng đè ép quá mạnh mẽ, ngay cả Địa Tiên tầm thường cũng không nhất định so được với nàng, mới đưa tới kiếp lôi lớn như vậy. Bất quá ta tin tưởng nàng có thể ứng phó được. Dù sao hiện tại đã không có ngoại ma nhiễu loạn nhân tâm. Yên tâm đi, có ta và ngươi ở đây, còn có thể để nàng thụ thương hay sao?
Hứa Tiên quả thấy Ngao Ly ở trên trời cao ngao du, đón đỡ lôi đình, không chút nào tỏ ra yếu kém, cũng đã yên lòng.
- Thấy được rồi chứ, bản Long Vương lại không phải đám tiểu quỷ kia có thể so sánh, nào cần ngươi tới hỗ trợ.
Ngao Ly vẫy đuôi đánh bại một đạo Lôi Đình, đắc ý nói.
Hứa Tiên nói:
- Những lời này ta sẽ nói cho tiểu Thanh các nàng biết!
- Hừ, ta mới không sợ các nàng!
Khi Ngao Ly đang chột dạ, lại bị vài đạo Lôi Đình trực tiếp bắn trúng, tuy rằng dựa vào khí lực cường hãn của Long tộc, ngược lại cũng không đến mức thụ thương, nhưng vẫn đau đến hút một ngụm lãnh khí, buồn bực nói:
- Chớ nên làm phân tán tinh thần của ta!
- Là chính ngươi lắm miệng!
Hứa Tiên vừa dứt lời, đã bị Bạch Tố Trinh che miệng lại:
- Quan nhân, ngươi nói ít đi một câu được không?
Rốt cục, Ngao Ly dùng nội đan ngăn lại một đạo Lôi Đình cuối cùng, đầy trời vân khai vụ tán.
Lúc này màn đêm đã phủ xuống, bầu trời đầy sao.
Thân thể Ngao Ly bắt đầu biến lớn lên, lân phiến màu ngân bạch trên người giống như tuyết đều rơi xuống, thoáng qua lại bị lân giáp càng thêm lóe sáng bao trùm.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
334 chương
72 chương
1509 chương
107 chương
1040 chương
180 chương
749 chương
1204 chương