Hứa Tiên Chí
Chương 1039
- Nương tử mau ngừng tay!
Hứa Tiên mở song chưởng ra, chắn ở giữa Bạch Tố Trinh và Ngao Nghiễm.
- Quan nhân.
Bạch Tố Trinh buông tay, tốc độ bóng đen lan tràn ra cũng chậm hơn rất nhiều. Nhưng vẫn như cũ không thể dừng lại được.
Ngao Nghiễm vừa mới được thả ra, liền vội vã bay ngược lại, đồng thời nói rằng:
- Ngươi cũng biết năm xưa Long tộc vì hủy diệt nó, đã hi sinh bon nhiêu con rồng, đều là Cổ Long so với ta càng cường đại hơn. Nhất định không thể để nó trưởng thành, cả tam giới lục đạo cần phải cùng nhau đem nó tru sát!
Nói xong xoay người bay đi.
Hứa Tiên đã bước lên phiến âm ảnh kia hướng phía nàng đi đến.
- Không nên!
Bạch Tố Trinh nói.
Nhưng từ khi Hứa Tiên bước lên phía hắc ám kia, hắn đã không nghe được bất cứ thanh âm gì nữa, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đang cấp tốc tiêu hao, đầu óc choáng váng không đứng vững, phảng phất như thân thể đang không ngừng rơi xuống. Cũng từng thể hội qua lực lượng của phiến hắc ám này, bị hắc ám này chôn vùi. Nhưng đây đều là ở dưới sự khống chế của nàng, sẽ chỉ làm hắn cảm thấy vô cùng bình an.
Hôm nay dưới trạng thái không khống chế được, hắn mới cảm thấy thật sâu thế giới u ám vô tận kia kinh khủng cỡ nào. Rốt cục hắn đã minh bạch tứ phương Thiên Ma vì sao lại chết ở trong phương thế giới này. Ý chí có cường đại đi nữa cũng khó tránh khỏi mê thất phương hướng, mất đi bản ngã, nhưng hắn còn chưa từng mê thất phương hướng, ẩn ước ở phía trước, còn có một chút linh quang tồn tại. Đó là cảm ứng đến từ hàng ngàn tâm kết, hắn chỉ bằng vào một điểm linh quang trong lòng, từng bước một đi về phía nàng.
Bạch Tố Trinh thấy hắn bước từng bước đi tới, hai mắt một mảnh mờ mịt, thần tình lại vẫn kiên định như một. Nhưng cứ tiếp tục như thế đã không chỉ là tiêu hao linh lực, tất nhiên sẽ tổn thương thần hồn. Nàng chỉ có một lần nữa nhắm lại hai tròng mắt, kiệt lực thu liễm lực lượng.
Hứa Tiên cảm giác được từ lực lượng Hắc Ám tựa hồ đang yếu bớt đi rất nhiều. Nhưng linh lực trong cơ thể cũng sắp tiêu hao hầu như không còn. Khi hắn rốt cục đi tới trước mặt nàng, nắm bờ vai của nàng. Trong mắt lại một lần nữa khôi phục trong sáng, đã thấy nàng đang thân thiết nhìn mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
- Không có việc gì là tốt rồi!
Ngược lại liền ngã vào trong lòng nàng.
Khi hắn lại một lần nữa mở hai tròng mắt ra, đối diện với đôi mắt của Bạch Tố Trinh phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường, Ngao Ly ghé vào một bên song cửa sổ, bên ngoài sắc trời đã ảm đạm xuống:
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
Ngao Ly nói:
- Đã ba năm trôi qua!
- Cái gì?
Bạch Tố Trinh gõ gõ đầu của Ngao Ly:
- Chỉ mới qua một buổi trưa mà thôi!
Hứa Tiên mới thở phào, cầm bàn tay mềm mại của nàng, ân cần hỏi:
- Ngươi có khỏe không?
- Còn tốt!
Giữa trán Bạch Tố Trinh lại hiện lên một tầng lo lắng.
Hứa Tiên khẽ vuốt lên gò má của nàng:
- Đừng lo lắng, có ta ở đây!
Bàn tay của Bạch Tố Trinh nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của hắn.
Nhưng lo lắng trong lòng Hứa Tiên lại càng thêm thâm trầm, Quan Thế Âm Bồ Tát dĩ nhiên giáng thế thông điệp cuối cùng. Nguyên bản hắn đối với Thiên đình có chuyên môn đến nhằm vào nàng hay không, còn nửa ngờ nửa tin. Nhưng hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Ngao Nghiễm, liền biết điều hắn lo lắng sợ rằng đã thành sự thực. Quả thực quả thực để nàng trở thành tai hoạ thật lớn.
- Tỷ tỷ vừa rồi thật là lợi hại, Ngao Nghiễm kia bỗng nhiên trở nên mạnh như vậy, ta còn tưởng rằng chúng ta chết chắc, bất quá các ngươi cuối cùng làm hắn ôm cùng một chỗ, thật buồn nôn mà, a, hiện tại cũng thật buồn bực!
Ngao Ly ngây thơ thản nhiên nói.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh nhìn nhau cười khổ, trạng huống vừa rồi bằng vào trí não như trái dưa của nàng đại khái rất khó lý giải được.
- Mặc dù có suy đoán đại khái, nhưng ta muốn đến Thái Nhất Thần Miếu điều tra một chút, tìm hiểu thêm một vài thứ. Các ngươi ở chỗ này chờ đợi trong chốc lát, ta đi sớm về sớm.
Hứa Tiên cởi ra giới chỉ, giao cho Bạch Tố Trinh, do dự một chút nói:
- Ngươi vẫn là theo ta cùng đi đi!
Ngược lại đem giới chỉ giao cho Ngao Ly:
- Đừng chạy loạn, cứ ở chỗ này chờ đợi, hoặc đến dưới đáy hồ ẩn giấu, tiêu hóa mai thần ấn kia, chờ chúng ta trở lại.
- Không thành vấn đề!
Ngao Ly đã đem giới chỉ đeo vào trên đầu ngón tay, chỉ là ngón tay quá mức nhỏ nhắn, miễn cương đeo ở trên ngón cái còn có chút lắc lư, Bạch Tố Trinh nói:
- Ta cũng không quá yên tâm về Ly nhi.
- Tỷ tỷ, ngay cả ngươi cũng nói như vậy, tức chết ta!
Hứa Tiên liền dặn dò cho Ngao Ly cách dùng, kim quang trên giới chỉ chợt lóe, hai người đã xuất hiện ở trong Thái Nhất Thần Miếu.
Bạch Tố Trinh nhìn ngó xung quanh, có chút sợ hãi than nói:
- Ở đây chính là Thái Nhất Thần Miếu! Quả nhiên hùng vĩ bất phàm.
Trong điện đang có mấy Thần Tiên trông lại, thấy hai người đến, đều đi lên hành lễ. Hứa Tiên nhất nhất hoàn lễ, chúng tiên trở về đều tự làm nhiệm vụ của mình.
Tiết Bích tiến lên nói:
- Sao ngươi đến đây?
Lại nhìn về phía Bạch Tố Trinh nói:
- Dực Hỏa Xà Bạch Tố Trinh?
Bạch Tố Trinh cũng không lên tiếng, Hứa Tiên lại cảm thấy nàng đang nắm tay mình có chút căng thẳng, nhân tiện nói:
- Ta dẫn theo nương tử đến tham quan một chút, thuận tiện có một số việc muốn hỏi ngươi.
Tiết Bích khẽ nhếch mày một cái:
- Ngươi muốn biết cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Qua đó lại nói đi sao!
Từ chỗ Tiết Bích biết được, Yến Tử xuất môn tại ngoại, Ngư Nhi đang ở trong nhập định. Gần nhất còn đi tới vài đội thuyền, công tác cũng càng thêm bận rộn.
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta ở lại thời gian không quá lâu, sẽ không cần quấy rầy các nàng.
Bạch Tố Trinh ngửa đầu nhìn lên kim ô thật lớn trên đỉnh đầu:
- Những thần niệm Yêu Thần kia đều là từ nơi này chạy ra sao?
- Bây giờ còn giữ lại trên thạch trụ một vài vết tích. Các ngươi tự đi quan khán, ta còn có chút chuyện, trước hết không thể phụng bồi được. Xem còn có chuyện gì, có thể lại tới tìm ta!
Tiết Bích nói xong, đã xoay người rời đi.
Hứa Tiên cười nói:
- Nàng hình như không thích ngươi!
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta cũng không thích nàng, người trong Dao Trì thì rất giỏi sao?
Hứa Tiên cười thở ra một hơi:
- Ngươi là Ngao Ly sao?
Nữ tu khác tựa hồ rất dễ dàng là có thể gia nhập Dao Trì, mà một đám hoa tiên thủ hạ của Bách Hoa tiên tử kia, trong đó rất nhiều người tu vi căn bản là không được tốt lắm, hết lần này tới lần khác chỉ có nàng chậm chạp không thể gia nhập. Chỉ sợ là bởi vì nguyên nhân năm xưa nàng từng cự tuyệt qua Dao Trì một lần.
- Cũng là bởi vì ta đây quá ngốc, chuyện trên thế gian vốn dĩ không liên quan gì tới ta, là nhân gian quân vương muốn làm gì thì làm. Là Thần Tiên trên trời muốn thiên hạ đại loạn, lê dân bách tính cũng hận không thể dựng cở khởi nghĩa, sớm ngày lật đổ bạo quân. Càng muốn chính mình chịu lương tâm khiển trách gì đó, thà rằng đứng ở trong thạch động lãng phí thời gian, cũng không đi Dao Trì tiên cảnh tu hành, thật là quá ngốc mà.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
55 chương
61 chương
58 chương
11 chương
442 chương