Đợi Hứa Nhan làm xong bữa cơm đã là một tiếng sau, lúc này Phỉ Ngạo vừa đặt mông xuống ăn được mấy đũa thì bên ngoài có người tìm đến. Cũng không phải ai xa lạ mà là bác sĩ riêng của anh, Trần Thụy. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu xanh nhạt, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẻ ngoài cũng không thay đổi nhiều lắm. Phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Hứa Nhan là nghệch mặt ra, sau đó không giống như trước kia mở miệng cười đùa, mà là xị mặt xuống, giống như cô đã làm gì có lỗi với hắn vậy. Phỉ Ngạo cho Trần Thụy một ánh mắt, hắn liền nhăn mày đi ra ngoài trước. Hứa Nhan không nhịn được có chút tò mò hỏi: "Anh... bị bệnh sao?" Theo như hiểu biết của cô thì người này sẽ không gọi Trần Thụy đến nếu không có việc gì nghiêm trọng. Trước kia có một đoạn thời gian cô cùng Trần Thụy tiếp xúc, hắn nói cho cô biết khá nhiều điều về anh. Mặc dù thân là bác sĩ riêng của Phỉ Ngạo kiêm bạn từ hồi đại học nhưng hắn cũng không có quyền tự tiện ra vào căn biệt thự này, muốn đến phải báo trước một tiếng. Trong vòng mấy năm, số lần Phỉ Ngạo gọi hắn qua xem bệnh thật sự rất ít, chỉ có duy nhất lần đó khi cô bị thương là mỗi ngày hắn đều phải chạy qua chạy lại mà thôi. Phỉ Ngạo không muốn nói rõ, chỉ gật gật đầu xem như thừa nhận mình bị bệnh. Người ta đã như vậy, Hứa Nhìn cũng không mặt dày tiếp tục hỏi, đợi bọn họ ăn cơm xong, cô liền ôm bảo bối về phòng. Trần Thụy ở trên tầng hai chờ khoảng nửa tiếng mới thấy Phỉ Ngạo đi vào, hắn không vui nói: "Tại sao cô ta lại trở về? Muốn moi thêm tiền từ cậu à?" Nam nhân đi đến trước mặt Trần Thụy, sau khi ngồi xuống mới thở dài một hơi: "Nếu cô ấy thật sự muốn trở về, cho dù là thích tiền của tôi, tôi cũng rất sẵn lòng đưa ra." "Hử? Cậu điên rồi à! Nữ nhân kia có cái gì tốt mà cậu lại cố chấp như vậy chứ?" Trước kia Trần Thụy rất có hảo cảm với Hứa Nhan, thậm chí lúc trò chuyện còn cảm thấy vô cùng hợp nhau, tưởng chừng như bạn thân từ thuở nào vậy. Bất quá sau sự kiện bốn năm trước, Phỉ Ngạo vì sự rời đi của cô suy sụp một đoạn thời gian dài rồi ăn uống không điều độ dẫn đến viêm loét dạ dày, hắn lại không thích cô nổi nữa. Một Giai Kỳ đã đủ làm Phỉ Ngạo đau khổ, Hứa Nhan càng khiến con người đầy kiêu ngạo như anh ta thay đổi hoàn toàn, thê thảm không nhìn nổi. Lúc ấy nếu hắn đến chậm thêm vài ngày, nói không chừng Phỉ Ngạo đã trực tiếp quy tiên. Phỉ Ngạo ngửa đầu nhìn trần nhà, chợt có cảm giác mệt mỏi. "Nữ nhân kia độc ác như vậy, nói đi liền đi, sao tôi lại yêu cô ta được? Tôi cũng không biết." Cảm giác rung động đến một cách vô cùng lặng lẽ. Anh như một con ong mật đói khát, cô là một đóa hoa diễm lệ đầy hấp dẫn, chỉ cần anh nhìn thấy cô liền không tự chủ được bị thu hút. Mặc dù biết đóa hoa này là hoa ăn thịt, anh cũng vẫn ngu ngốc đâm đầu vào. Trần Thụy nhìn dáng vẻ của anh như vậy, đành thở dài một hơi, bắt đầu đem dụng cụ ra kiểm tra sơ bộ thân thể của Phỉ Ngạo. "Tốt lắm, không có vấn đề gì, thân thể khỏe mạnh. Về phần dạ dày của cậu, gần đây chú ý ăn uống một chút là sẽ không bị đau nữa." "Cảm ơn." Phỉ Ngạo gật đầu nói. Anh đứng lên, tự mình đưa Trần Thụy ra đến cửa rồi nói: "Sức khỏe của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, không cần cách tuần lại phải kiểm tra nữa, sẽ không xảy ra chuyện đâu." "Cậu còn dám nói là khỏe? Ai làm việc đến mức bị suy nhược cơ thể rồi ngất xỉu khi đang lái xe thế? Khi đó không chết đã là may mắn lắm rồi!" Trần Thụy bực mình nói, cũng không muốn nhớ lại nữa liền hừ một tiếng rồi đi. Người này mấy năm nay có vợ xong tính tình dường như thay đổi không ít? Phỉ Ngạo chợt nghĩ, sau đó xoay người quay trở lại phòng ngủ của mình, chần chờ một lúc, vẫn đi qua phòng Hứa Nhan nhìn xem. Anh đứng trước cửa phòng, thật muốn nói chuyện với cô, muốn nhìn thấy cô. Cạch. Anh vừa nghĩ vậy, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hứa Nhan chớp chớp mắt nhìn anh. Phỉ Ngạo không nghĩ tới cô lại xuất hiện cho nên có chút lúng túng, giả vờ hỏi: "Tiểu Vũ có trong phòng không?" "Có, thằng bé đang học chữ, anh muốn vào sao?" Hứa Nhan lùi lại một bước nhường đường cho anh, nhưng Phỉ Ngạo không đi vào, mắt chỉ lo dán chặt vào khuôn mặt của cô. Người nào đó bị anh nhìn chằm chằm, ngại ngùng nói: "Nếu anh không vào, vậy tôi xin phép." Cô nói xong đóng cửa lại, vốn dĩ định xuống bếp pha trà uống nhưng bây giờ không cần nữa. Cách một cánh cửa, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Phỉ Ngạo. Bàn tay thon dài cùng cái trán tựa lên cửa gỗ, khẽ thở dài một hơi. Đối với người đàn ông này, cô thật sự không có cách nào. Cô muốn sống một cuộc sống bình thường, không hi vọng bản thân một lần nữa vướng vào rắc rối của giới thượng lưu, nhưng hết thảy suy nghĩ đều sẽ thay đổi khi nhìn thấy anh. Chỉ cần ở bên cạnh Phỉ Ngạo, tim cô lại bất chấp sự ngăn cản của lí trí mà gia tốc, đập vội đến mức máu trong người cũng nóng lên. Hứa Nhan thật muốn hỏi hỏi, rốt cuộc cô đối với anh là gì? Nếu là yêu, vì sao còn phá vỡ lời hứa của bọn họ mà tìm đến người khác? Chẳng lẽ đàn ông chính là như vậy, dù đã có vợ, vẫn sẽ không chống cự được cám dỗ? ________________________________ Cuộc sống của Hứa Nhan cứ tiếp diễn một cách bình thường, khi chung sống với Phỉ Ngạo cũng không xảy ra bất kì vấn đề gì, hơn nữa cực kì thoải mái. Anh dành nhiều thời gian ở bên cạnh Tiểu Vũ chơi đùa, còn dạy thằng bé học, thật sự chẳng khác gì một người bố chuẩn mực. Sau khi biết Phỉ Hoài lừa cô, cô đã thả ba người thanh niên phạm tội kia ra, không còn ý định trả thù nữa. Bất quá trước khi cho bọn họ đi cũng dặn người của mình giáo huấn qua một trận để hả dạ. Cô ngồi trong phòng làm việc, nhìn màn hình máy tính hiển thị vô số dữ liệu, lòng không khỏi trùng xuống. Phó giám đốc dường như không thành thực lắm? Bắt đầu rục rịch bòn rút tiền quỹ của công ty rồi đây. "Chủ tịch, có một người phụ nữ họ Triệu muốn tìm cô, hiện đang chờ ở quán cà phê đối diện." Trợ lý từ bên ngoài đi vào, hướng về phía cô thông tri một tiếng. Hứa Nhan nhăn mày, họ Triệu sao? Vậy chắc hẳn là Triệu Thanh Liên rồi. Không biết cô ta đến đây làm gì? Còn nửa tiếng nữa mới tan làm, nhưng hôm nay cô có hẹn ra ngoài ăn cơm cùng Phỉ Ngạo và bảo bối, vì vậy quyết định về sớm một chút, xem Triệu Thanh Liên muốn nói gì. Cô đứng lên, đem áo khoác ngoài mặc vào rồi giẫm lên giày cao gót xuống tầng trệt của công ty. Nắng chiều nhẹ nhàng phủ xuống thành phố sầm uất, tiếng còi xe inh ỏi khiến cho tâm trạng của cô không được thoải mái lắm. Ồn ào và hỗn loạn vô cùng. Đang lúc cô đứng chờ đèn xanh để qua đường, lông tơ cả người chợt dựng đứng lên, tim đập thình thịch. Một chiếc xe từ cánh trái lao vụt về phía trước giống như đứt thắng mà tông mạnh vào vô số chiếc xe khác khiến mọi người hét ầm lên. Bởi vì vụ va chạm liên hoàn này xảy ra quá bất ngờ nên người bị quẹt trúng không hề ít, một chiếc xe motor ở ngã tư đường cũng mất lái lao về phía Hứa Nhan. Con ngươi của cô chợt co rụt lại, theo bản năng muốn né đi, nhưng khóe mắt vừa vặn bắt gặp một đứa nhỏ đứng bên cạnh mình. Cô không chút nghĩ ngợi liền vươn tay ra đẩy đứa trẻ kia tới trước, chính mình lại tránh không kịp. Rầm. Hứa Nhan chỉ thấy cả người đau nhức, bị một lực cực lớn tông trúng rồi ngã xuống đường, mùi máu tươi nhanh chóng xộc vào trong mũi cô. Đầu cô thật đau quá, cả người mềm nhũn chẳng còn chút sức. Trước khi mất đi ý thức, cô loáng thoáng nghe được có người gọi tên của mình. Phỉ Ngạo run rẩy ôm cô vào trong lòng, máu tươi theo trán cô chảy dọc xuống gò má và cần cổ trắng mịn, màu sắc có chút tương phản đâm vào trong mắt anh vừa đau vừa xót. Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, sợ cô nhắm mắt lại sẽ không còn tỉnh dậy nữa, vì vậy không ngừng gọi tên cô. "Hứa Nhan! Hứa Nhan! Không có việc gì! Em sẽ không sao! Em nhất định sẽ không sao đâu!" Phỉ Ngạo vừa nói vừa cẩn thận giúp bác sĩ nâng cô lên cán, cũng chẳng biết anh đang an ủi cô hay an ủi chính mình. Anh ôm Tiểu Vũ đang trong tình trạng hóa đá lên xe cấp cứu ngồi. Đứa trẻ này cứ ngây ngốc nhìn mẹ của mình như vậy, khóc cũng không khóc. Cơ thể Hứa Nhan bị trầy xước không ít, nhưng đều là vết thương ngoài da, chỉ riêng phần đầu bị va đập mạnh là nguy hiểm nhất. Phỉ Ngạo một tay nắm tay cô, một tay ôm Tiểu Vũ, trái tim không ngừng nhảy lên từng hồi dồn dập. Anh cảm thấy có chút khó thở, nhìn sắc mặt ngày càng tái đi của cô mà lo lắng không thôi. Vừa rồi đến nơi, nhìn cô nằm bất động trên vũng máu mà không khỏi kinh hãi, sau đó chết lặng. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không chịu nổi đả kích này. Vụ tai nạn liên hoàn vừa rồi khiến người bị thương không ít, lúc vào trong làm thủ tục rất loạn. Áo ngoài Phỉ Ngạo đều bị máu tươi nhuốm bẩn, bộ dạng xốc xếch vô cùng. Trong lúc làm giấy tờ, một tay của anh vẫn luôn giữ tay Tiểu Vũ không rời, sợ thằng bé xảy ra chuyện gì bất trắc. Qua nửa tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng. Dì Hứa và Hứa Vân nhận được tin tức cũng chạy đến đây. Bên cạnh đó còn có Bạch Hạo Trì và Lâm Dương. Năm người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trước phòng cấp cứu. Hứa Vân đem Thiên Vũ ôm lên đùi rồi dỗ thằng bé ngủ, nhưng dỗ một lúc lâu vẫn chẳng có tác dụng gì. Thằng bé cứ trở ra như khúc gỗ, lúc sau mới nói: "Dì, mẹ của con chảy rất nhiều máu..." "Không sao cả, con đừng lo, con ngủ một giấc đi, ngủ dậy là mẹ con sẽ không sao." Hứa Vân nén nước mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Tiểu Vũ. Phỉ Ngạo nhìn chằm chằm vào bàn tay dính máu đang run rẩy của mình, đây là máu của Hứa Nhan, rất nhiều, cô sẽ thật không có việc gì, đúng không? Cô rất mạnh mẽ, sẽ ổn thôi mà, sẽ ổn cả. Anh không ngừng lẩm bẩm trong lòng, nói rằng Hứa Nhan sẽ bình an vô sự, nhưng nỗi sợ hãi mất đi người mình yêu vẫn xông lên não, khiến anh không ngừng phát run. Chiếc nhẫn cưới anh vẫn luôn đeo trên tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí có vết đã khô lại, dính nhớp đáng sợ. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khiến Phỉ Ngạo cảm thấy hoảng loạn thêm một phần. Nhìn dáng vẻ của anh như vậy, Hứa Vân cũng không còn ý trách móc gì nữa. Chuyện của cô trước đây không liên quan đến người đàn ông này, anh ta mặc dù từng làm chị gái cô đau khổ, nhưng có lẽ anh thật sự yêu chị cô. Mặc dù không hiểu rõ Phỉ Ngạo lắm, nhưng cô cũng biết anh khá lâu rồi, chưa từng nghĩ anh sẽ lộ ra vẻ mặt thất hồn lạc phách như lúc này.