Lâm Dương đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hai người, nắm tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên mu bàn tay, ánh mắt sâu thẳm không biết là đang tức giận hay đau lòng. Đám bạn học vừa rời khỏi nhà hàng thấy tình cảnh này đều nghẹn lời, không khỏi suy nghĩ lại về người chồng giàu có "lớn tuổi" của Hứa Nhan. Lớn tuổi chỗ nào? Rõ ràng đó là một người đàn ông còn trẻ, chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài xuất sắc còn hơn minh tinh của anh ta cũng đủ ăn đứt tất cả mọi người ở đây rồi! Lại càng không nói đến chiếc xe xịn đậu bên kia đường, so với chiếc Hứa Nhan đi lúc chiều còn đắt tiền hơn! Điền Lộ Lộ há miệng thật to, biểu tình cực kì khoa trương, nhưng mà không khoa trương không được! LaFerrari màu đỏ, giá không ít hơn 1,4 triệu đô! Ặc ặc! Cô là một người cực kì mê xe, bình thường luôn lên mạng ngắm ảnh cho đỡ ghiền, tất nhiên vừa liếc mắt liền nhớ đến con số khổng lồ đáng sợ kia. Điền Lộ Lộ cố gắng kiềm chế ý nghĩ nhào lên sờ soạng chiếc xe trước mắt, chắp hai tay vào nhau mà lớn tiếng thổn thức: "Tớ đột nhiên có xúc động muốn lấy chồng! Ai cũng được, mau tới hốt tớ!" Hân Dư khinh thường hừ một tiếng, quay đầu đi, trong lòng cực kì không vui trước thái độ ngưỡng mộ của mấy kẻ ba phải bên cạnh. Vừa rồi lúc Hứa Nhan rời khỏi còn châm chọc cô ta vô liêm sỉ, hiện tại thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là một chiếc xe thôi sao! Bởi vì bọn họ không nghe rõ được cuộc đối thoại của ba người, nên chỉ chép miệng hâm mộ một chút rồi thôi. Nhưng Lưu Vũ thì khác, hắn kinh ngạc hơn mọi người gấp mấy lần, bởi vì người nọ là ông chủ của DINOZ! Mấy ngày trước cấp trên thông báo cho bọn họ biết Phỉ gia có con dâu rồi, hắn còn tưởng là Triệu Thanh Liên, không ngờ vợ của tổng giám đốc chỉ là một cô gái bình thường? Lúc này cho dù biết rõ danh tính của hai người, Lữu Vũ cũng không dám hó hé chút nào, trừ phi bản thân hắn chán sống rồi. Hắn sợ hãi túm cánh tay Hân Dư kéo đi trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người. Thật hi vọng Hứa Nhan không để bụng chuyện vừa rồi, nếu để tổng giám đốc biết được vợ hắn bắt nạt con dâu của Phỉ gia, ngày sau hắn biết sống thế nào đây? Mất việc là chuyện nhỏ, mà lửa giận của Phỉ Ngạo thì không ai có thể thừa nhận nổi! Phỉ Ngạo ném mạnh người phụ nữ trên tay vào băng ghế sau, tự mình cầm lái, Chu quản gia biết điều không nói chuyện, đổi sang ghế bên cạnh mà ngồi. Chất liệu của chiếc xe này không cần bàn tới, vô cùng mềm mại, cho nên Hứa Nhan bị quăng lên ghế cũng không mấy đau đớn, nhưng cô thật sâu cảm nhận được sự tức giận của anh. Lần trước anh thấy cô đi cùng Lâm Dương liền thẳng tay nhốt cô trong phòng hành hạ thể xác hết mấy ngày, lần này liệu có như vậy? Dường như Hứa Nhan đã lo lắng quá nhiều, bởi vì sau khi trở về biệt thự, Phỉ Ngạo tuy có nhốt cô trong phòng nhưng không hề chạm vào người cô. Mùi rượu thoang thoảng trên người khiến Hứa Nhan rất khó chịu, đầu đau quá, cổ họng cũng đắng chát. Cô đem mặt vùi vào trong chăn ấm, lúc này chợt nhận ra bản thân quan tâm đến người đàn ông kia nhiều hơn tưởng tượng. Lúc trước khi mới chuyển về đây, cô từng nghĩ chỉ cần có thể ăn uống mỗi ngày ba bữa đầy đủ là cô có thể thoải mái cả đời này không cần ưu phiền. Nhưng hiện tại đột nhiên muốn biết vị trí của mình trong lòng anh là chuyện gì đây? Hứa Nhan nhắm mắt lại, hoàn toàn không nghĩ đến sự việc hôm nay có thể nghiêm trọng đến mức bản thân bị cấm cơm. Nói chính xác hơn là mọi người trong biệt thự đều lờ đi sự tồn tại của cô, cửa cũng không mở? Không phải đùa, mà là sự thật, cô đã thử kéo cửa và gọi nhiều lần, nhưng chẳng có gì ngoài âm thanh lộc cộc đi lại. Mãi đến tận buổi tối, Chu quản gia mới đến mở cửa cho cô, lúc này Hứa Nhan đã mệt đến mức mí mắt còn chẳng thể nâng dậy. "Chú Chu?" Cô híp mắt nằm trên giường, khàn giọng hỏi. "Cậu chủ bảo nếu cháu rảnh rỗi thì từ hôm nay mọi công việc trong biệt thự đều sẽ do cháu đảm nhiệm, ngoài đầu bếp ra, những người khác đã bị đuổi việc hết rồi, ngày mai nhớ dậy sớm một chút." Người trên giường thoáng sửng sốt hé mắt, giống như là không tin nổi mà nhìn ông. Chu quản gia thật bất đắc dĩ thở dài một tiếng. "Chú chỉ đến để chuyển lời thôi. Có đói thì tự mình nấu gì đó ăn đi." Hứa Nhan cố gắng bò dậy, cả ngày không ăn gì khiến thân thể cô run lên từng hồi, tay chân bủn rủn vô lực. Cô gật đầu với Chu quản gia, sau đó đợi ông ra ngoài rồi thì chậm rãi hướng về nhà bếp. Không ngờ tới số phận của cô lại đen đủi như vậy, ngày hôm qua còn là con dâu nhà họ Phỉ được người người hâm mộ, ghen tị, nhưng chỉ cần một lời nói của Phỉ Ngạo liền có thể biến cô thành con ở. A, không đúng, cũng có thể xem là nội trợ mà nhỉ? Hứa Nhan tự an ủi mình, lấy lại tinh thần đi nấu một chút cháo trắng. Nếu ăn những thức ăn nhiều dầu mỡ ngay lúc đang cực độ đói bụng thế này thì sẽ rất dễ bị đau bao tử, hơn nữa, cô không còn sức lực đâu mà hao tâm tổn phí vào chuyện nấu nướng. Ngồi trên bàn ăn dài rộng lạnh lẽo, nhìn căn biệt thự chìm trong yên lặng, cô cũng dần bình tĩnh lại. Cứ xem như là ô sin cũng được, người ở cũng được, không phải cô chưa từng làm! Nếu có thể, Hứa Nhan hi vọng anh ta đừng thay đổi quyết định, tiếp tục chán ghét và không đụng vào người cô nữa thì càng tốt. Như vậy trái tim cô sẽ trở lại trạng thái ban đầu, chẳng phải thổn thức vì người đàn ông kia nữa. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này không thể tồn tại tình yêu, cưới trước yêu sau là việc khó khăn cỡ nào chứ? Cô cũng đã qua tuổi mơ mộng rồi, âm thầm hi vọng như vậy chẳng phải rất buồn cười sao? Rửa xong bát đũa, Hứa Nhan nhìn căn biệt thự rộng gấp bảy tám lần nhà mình rồi nghĩ đến tương lai phải dọn dẹp toàn bộ mọi ngóc ngách, da đầu không khỏi căng đau. Bình thường có hơn mười người phụ trách việc nhà mà cô vẫn nghe thấy họ trò chuyện cùng nhau rồi than đau lưng đau vai này nọ, vậy chẳng phải một mình cô đảm nhận trọng trách lau dọn xong thì cả người sẽ vỡ vụn thành nhiều mảnh à? Phỉ Ngạo, người đàn ông này đúng là một kẻ điên! Hứa Nhan hung hăng chửi rủa mười tám đời nhà anh ta, bao nhiêu rung động thoáng qua trong lòng cũng đều bị nỗi hận đột nhiên dâng trào đánh bay hết sạch. Sáng hôm sau, Hứa Nhan dậy thật sớm để chuẩn bị làm việc, trước tiên quét, sau đó lại lau tầng trệt một vòng, lau tầng hai một vòng, lau tầng ba, tầng bốn... Xây biệt thự bốn tầng để làm gì trong khi chỉ có một người ở chứ? Bên trong biệt thự có hệ thống máy lạnh máy sưởi tiện lợi, nhiệt độ luôn duy trì ở khoảng 20 độ, vậy mà đầu cô vẫn đổ đầy mồ hôi, thở cũng không ra hơi nữa rồi. Nhìn lòng bàn tay trắng mềm hơi sưng lên vì làm việc quá nhiều, Hứa Nhan có chút xót xa. Lúc cô đang ôm cây lau nhà đứng trước phòng đọc sách thở dốc, trên hành lang đột nhiên phát ra âm thanh rè rè, sau đó là âm giọng trầm ấm của Phỉ Ngạo. [Mang đồ ăn sáng vào phòng làm việc.] Hứa Nhan giật mình đưa mắt tìm kiếm, lại không thấy loa thông báo gắn ở đâu trên tường. Người này thế nhưng còn cài đặt cả loa phát thanh trong biệt thự... Bởi vì không còn người làm nên mọi việc đều đổ dồn lên đầu cô, Hứa Nhan vẫn chưa lau nhà xong, cho nên để qua một bên rồi chạy xuống tầng một, đem mâm thức ăn đẹp mắt run rẩy đi lên tầng hai. Nơi này có bốn tầng, mỗi tầng lại có khoảng bảy phòng, bao gồm thư viện, phòng làm việc và phòng ngủ, thậm chí là phòng trưng bày cổ vật cực kì quý hiếm, vân vân mây mây, chẳng khác gì viện bảo tàng thu nhỏ. Mở thêm một cái cổng soát vé thì không cần làm việc vất vả nữa rồi, bảo đảm về sau vẫn sẽ thu tiền đều đều cả năm. Hứa Nhan gõ cửa phòng làm việc, sau khi nhận được một tiếng ừ liền đẩy cửa vào trong. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến một căn phòng khác trừ phòng mình và nhà bếp, nhưng cũng chẳng còn hơi sức tò mò, chỉ làm đúng nhiệm vụ đem thức ăn lên. Bàn làm việc chất đống tài liệu, Phỉ Ngạo không ngẩng đầu nhìn cô, chăm chú gõ bàn phím. Bàn tay đang nâng mâm của Hứa Nhan theo thời gian bắt đầu hơi run lên, cô cắn răng nhìn anh. Chân đã mỏi đến mức sắp ngã quỵ nhưng lại kiên quyết không lên tiếng, tựa lưng vào cửa để chống đỡ thân thể. Tiếng lách cách lách cách vang lên đều đặn trong căn phòng yên tĩnh, rơi vào trong tai Hứa Nhan khiến cô cực kì khó chịu, chỉ là cô không có tư cách tức giận với anh ta.